Hãn Phu

Chương 53


1 năm

trướctiếp

Vương Thanh và Vương Ni lần đầu tiên cùng cha và cha nhỏ ngủ cùng nhau, nên có chút hưng phấn. Hai đứa nhỏ mỗi đứa một ổ chăn, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh chung một cái chăn. Thấy hai đứa nhỏ lăn qua lăn lại không ngủ được, Thiệu Vân An đơn giản kể chuyện cổ tích cho hai đứa. Hắn không kể chuyện cô bé lọ lem, hay bạch mã hoàng tử linh tinh, mà kể chuyện Na Tra đại náo thuỷ cung. Hai đứa nhỏ phá lệ chuyên tâm lắng nghe, chờ Thiệu Vân An kể xong, hai bé mang theo tâm trạng chờ mong câu chuyện vào ngày mai rốt cuộc mới chịu ngủ.

Hai đứa bên này vừa ngủ, Vương Thạch Tỉnh bên kia liền luồn tay vào áo trong Thiệu Vân An sờ tới sờ lui. Thiệu Vân An đè xuống bàn tay tác loạn của Vương Thạch Tỉnh, nhỏ giọng thì thầm. “Hài tử còn ở đây.”

“Ta chỉ sờ thôi.” Bàn tay kia của Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng với vào cổ Thiệu Vân An, gắt gao ôm chặt, hơi thở nóng rực kích thích phun ở sau vành tai khiến cả người Thiệu Vân An nổi một tầng da gà.

Vương Thạch Tỉnh nói là sờ sờ, nhưng bàn tay lại càng lúc càng đi xuống. Thiệu Vân An lần nữa bắt lấy. “Huynh định đánh thức Ni tử và Thanh nhi có phải hay không?”

Vương Thạch Tỉnh hô hấp nặng nề, Thiệu Vân An cũng bị sờ đến cả người đầy lửa nóng, nhưng hài tử còn ở bên cạnh, tuyệt đối không được. Vương Thạch Tỉnh ám ách nói. “Vào không gian.”

“Không được. Cách vách có người ngoài.”

Vương Thạch Tỉnh đẩy đẩy năm lượng thịt đã biến thân vào Thiệu Vân An, hỏi. “Đệ cảm thấy hai người kia thế nào?”

Chẳng trách sao lão nam nhân đột nhiên lại phát tình, Thiệu Vân An nhỏ giọng nói. “Rất đẹp trai nha. Đệ đệ thì xinh đẹp, ca ca lại tương đối hợp khẩu vị của ta, a...!”

Cắn chặt răng, Thiệu Vân An bấm tay Vương Thạch Tỉnh một cái, nắm đau hắn! Bàn tay thô ráp của Vương Thạch Tỉnh tại bộ phận yếu ớt nhất của Thiệu Vân An vừa nắm vừa xoa, Thiệu Vân An nổi giận. “Mẹ nó, đừng cho là ta không trị được huynh!”

Dùng sức hất tay Vương Thạch Tỉnh ra, Thiệu Vân An dịch xuống dưới, cả người chui vào trong chăn. Vương Thạch Tỉnh bắt lấy hắn. Thiệu Vân An đẩy tay hắn ra, ở chỗ quần lót góc bẹt há miệng ngậm lấy tiểu Thạch Tỉnh. Cơ thể Vương Thạch Tỉnh căng chặt, há miệng không tiếng động mà thở gấp.

Thừa dịp Vương Thạch Tỉnh vô lực phản kháng, Thiệu Vân An cởi quần lót của hắn xuống. Tên cổ nhân như ngươi còn muốn cùng một người hiện đại không ít lần xem GV như ta so năng lực? Thiệu Vân An không ngại dùng miệng. Vương Thạch Tỉnh hối hận, hắn sắp bị tức phụ ép điên rồi. Hắn bây giờ mới thực sự nếm thử cái gì gọi là tự làm bậy, nhưng tâm lý vô cùng mâu thuẫn. “Tiểu tức phụ, tiểu tức phụ, đừng, ta sai rồi, đừng.”

Trong ổ chăn mơ hồ truyền ra tiếng nước, Thiệu Vân An cố gắng hết sức ngậm lấy tiểu Thạch Tỉnh, trên dưới vuốt ve không nói, còn một đường liếm xuống.

Vương Thạch Tỉnh bắt lấy Thiệu Vân An. Thiệu Vân An dùng sức mút như vậy hắn sẽ không còn khí lực, nhưng lại không dám gây ra tiếng động quá lớn, hài tử còn ở ngay bên cạnh.

Thiệu Vân An như muốn hút ra cả tâm linh nhỏ bé của Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh đột nhiên xốc chăn, bắt lấy cánh tay Thiệu Vân An kéo người lên, sau đó chuyển mình ép người nào đó dưới thân, đỡ lấy dục vọng sắp nổ tung đặt tại hạ thân Thiệu Vân An đâm vào.

“A!”

Thiệu Vân An vội vàng lấy hai tay che miệng, bên cạnh là hài tử, chăn lại bị Vương Thạch Tỉnh ném xuống dưới đất, nếu hài tử đột nhiên tỉnh giấc, hắn tuyệt đối không còn mặt mũi gặp người.

“Ưm!”

Thiệu Vân An ra một thân mồ hôi lạnh, vươn tay nhéo Vương Thạch Tỉnh, tên hỗn đản này dám trực tiếp tiến vào!

Vương Thạch Tỉnh vừa trực tiếp xông vào, nghỉ cũng không muốn nghỉ, ôm chặt Thiệu Vân An bắt đầu di chuyển, Thiệu Vân An thiếu chút nữa là hét ra tiếng. Không rảnh để ý phòng bên cạnh có người ngoài hay không, dưới sự va chạm mạnh bạo của Vương Thạch Tỉnh mà vươn hai tay ôm lấy cổ hắn. Trước mắt biến đổi, hai người vào trong không gian.

Vừa vào trong, Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn chẳng cần kiêng dè gì, khai mở mã lực cày cấy trên cơ thể Thiệu Vân An. Thiệu Vân An cũng không cần nhịn, bị va chạm đến rên rỉ ra tiếng.

Màn quan hệ tình ái này có thể nói là rung chuyển trời đất. Vương Thạch Tỉnh đem mọi kỹ xảo học được trong quân doanh thực hành toàn bộ trên người Thiệu Vân An. Thiệu Vân An không cam lòng yếu thế, vừa cắn vừa hôn lại Vương Thạch Tỉnh, còn chủ động xoay người, hai người dường như đang so kèo xem ai có thể làm cho đối phương bắn ra trước. Chẳng qua là, Vương Thạch Tỉnh tính cả về hình thể lẫn vị trí đều chiếm thế thượng phong, Thiệu Vân An cuối cùng vẫn bị đánh bại thảm hại chỉ biết lớn tiếng rên rỉ.

Sảng khoái tràn trề làm một hồi, Vương Thạch Tỉnh bế người đang mềm nhũn xuống hồ nước tẩy rửa, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra vẻ thoả mãn.

“Tiểu tức phụ về sau đừng câu dẫn ta nữa, ta nhịn không được.”

“Trời ạ.. đã chiếm tiện nghi mà còn ra vẻ.”

Thiệu Vân An để lại hai dấu răng trên lồng ngực Vương Thạch Tỉnh.

“Tức phụ cũng đừng nhìn huynh đệ Quách gia nữa.” Vương Thạch Tỉnh bị Thiệu Vân An cắn, cũng không quên bày tỏ lo lắng. Huynh đệ Quách gia tuấn tú hơn hắn nhiều, đặc biệt là Quách Tử Mục, Vương Thạch Tỉnh cảm giác nguy cơ ngập tràn.

Thiệu Vân An vô lực hừ hừ. “Huynh đệ Quách gia và ta đều là thuần linh, ta mới là không yên tâm huynh.”

“Ta thích tiểu tức phụ như vậy.” Vương Thạch Tỉnh trước tiên phải tỏ lòng trung thành, sau đó không ngại học hỏi. “Thuần linh là cái gì?”

Thiệu Vân An kéo tay Vương Thạch Tỉnh đến chỗ mới bị thương nặng. “Thích bị thế này chính là thuần linh”

Độc nhãn Vương Thạch Tỉnh sáng ngời, một ngón tay liền cắm vào. Thiệu Vân An rên rỉ một tiếng, tuỳ ý đối phương rửa sạch cho hắn, gối lên lồng ngực phập phồng.

“Vậy Quách Tử Du thì sao?”

Thiệu Vân An nắm lấy vật thể đã mềm xuống của ai đó. “Năm lượng thịt của hắn nếu được như huynh, ta sẽ suy xét, a...!”

Vương Thạch Tỉnh động động ngón tay, cắn môi Thiệu Vân An. “Hắn tuyệt đối không có. Ngay cả tiểu đại tướng quân cũng không lớn như ta.” Miễn bàn có bao nhiêu tự hào.

“Huynh còn không biết xấu hổ?”

Thiệu Vân An bật cười, vỗ tay Vương Thạch Tỉnh một cái. “Nhanh lên đi!”

Vương Thạch Tỉnh không nổi điên nữa, rửa sạch cho Thiệu Vân An xong thì hai người ra bên ngoài. Hai đứa nhỏ ngủ thật trầm, Thiệu Vân An nhẹ nhàng thở ra. Vương Thạch Tỉnh nhặt chăn lên, một lần nữa đắp cho Thiệu Vân An và chính mình. Hôn nhẹ lên khuôn mặt tức phụ, sau đó vỗ nhẹ lưng tức phụ.

Được Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng vỗ về, Thiệu Vân An nhanh chóng mơ hồ. Người nam nhân này, thật là ngày càng muộn tao, có chiều hướng phát triển theo hướng phúc hắc.

“Huynh thực sự sẽ không động tâm?” Người nào đó trước khi đi ngủ lẩm bẩm. Độc nhãn trong bóng đêm tràn đầy ôn nhu. “Ai cũng không đẹp bằng tiểu tức phụ của ta.”

“Miệng cũng thật ngọt.” Ngáp một cái, Thiệu Vân An thực vừa lòng, để mặc ý thức chìm vào trong đêm tối.

Vương Thạch Tỉnh lại hôn, lại thân, ai có thể so được với Thiệu Vân An của hắn, tiểu tức phụ của hắn? Tiểu tức phụ nói hắn đã hai mươi sáu, nhưng người trong vòng tay hắn hiện tại là tiểu tức phụ nhỏ bé, nhỏ hơn hẳn nhiều tuổi. Người khác cho dù có ngoại hình khuynh quốc
khuynh thành, ở trong mắt hắn, cũng không bằng vẻ đẹp của tiểu tức phụ.

Tối hôm qua chỉ làm một lần, Thiệu Vân An sau khi Vương Thạch Tỉnh rời giường cũng tỉnh dậy. Vương Thanh và Vương Ny còn ngủ, Thiệu Vân An không đánh thức hai đứa. Ra khỏi phòng, liền thấy Quách Tử Du và Quách Tử Mục ở phòng bếp. Thấy hai người, Quách Tử
Du từ phòng bếp đi tới, nói. “Không biết các ngươi thích ăn gì, ta và Tử Mục nấu ít cháo, Tử Mục làm bánh.”

Thiệu Vân An cười nói. “Nhà ta buổi sáng cũng có thói quen ăn cái này. Ở chân tường phòng đếp đều là dưa muối, rau ngâm gì đó. Đất trồng rau ở hậu viện, bên ngoài còn có rau quả, mà các ngươi không cần phải chăm sóc, đã có người phụ trách. Cơm sáng sau này giao cho
các ngươi, người nhà ta không kén ăn, cơm trưa và chiều nếu ta bận thì nhờ các ngươi chuẩn bị, nếu rảnh rỗi ta sẽ làm, các ngươi có thể theo sau học hỏi. Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp các ngươi cứ tuỳ tiện dùng. Chờ lát nữa ta gọi Chu thẩm lại đây đo cho hai người các ngươi mấy bộ xiêm y mới. Không cần phải khách khí, ta sẽ khấu trừ vào tiền công của các ngươi. Chiều nay ta và Tỉnh ca sẽ mang bọn nhỏ lên huyện một chuyến, có lẽ buổi chiều sẽ không dùng cơm ở nhà, các ngươi không cần chờ, cứ tự mình ăn trước. Chuyện trong nhà các ngươi cứ liệu mà xử lý, hậu viện còn nuôi bò và dê, nếu cho bọn nó uống nước thì dùng nước trong cái bồn kia.”

Thiệu Vân An giải thích hết mọi sự vụ trong nhà cùng hai người, cũng dặn dò nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp đều có, hầm chứa đồ thì không thể tuỳ tiện đi vào. Lá trà thượng hạng và rượu ủ tốt đều chứa trong không gian, nhưng lúc lấy ra đều xuất phát từ trong hầm, sợ bị người khác nhìn ra manh mối, cho nên hắn mới liệt hầm chứa vào danh sách cấm. Quách Tử Du và Quách Tử Mục chuyên tâm lắng nghe, gật đầu ghi nhớ.

Quách Tử Du và Quách Tử Mục vẫn còn rất câu nệ, nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp cũng không dám tuỳ tiện sử dụng. Thiệu Vân An để cho Quách Tử Du hỗ trợ rửa sạch ba củ khoai tây lớn, xào một đĩa lớn gỏi khoai tây chua ngọt. Mọi người quây quần trên giường đất của hai huynh đệ dùng cơm sáng. Quách Tử Du và Quách Tử Mục không gắp đồ ăn, Thiệu Vân An một bên khuyên nhủ bọn họ không cần ngại ngần, một bên liên tục tiếp thức ăn cho bọn họ. Vương Ny cũng rất chủ động, tự giác gắp đồ ăn vào chén cho hai thúc thúc, nói với họ không nên quá khách khí.

Cơm nước xong, Quách Tử Mục dọn dẹp, Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch Tỉnh đi gọi Chu thẩm tới. Cả nhà bọn họ phải làm xiêm y, còn thêm chăn nệm mới gì đó. Lúc Chu thẩm đến nhìn thấy hai huynh đệ Quách gia, đầu tiên là giật mình, sau đó liền bị mỹ mạo của Quách Tử Mục thu hút.

Cũng may Chu thẩm chất phác, lại có Thiệu Vân An ở bên cạnh dặn dò, Chu thẩm mới áp xuống kinh hãi mà lưu loát lấy số đo quần áo cho huynh đệ Quách gia cùng với Vương Thanh và Ni tử. Dáng người Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không có gì thay đổi. Chỗ Chu thẩm còn lưu lại số đo của bọn họ, nên không cần đo lại. Nhưng ngược lại Vương Thanh và Ni tử lại cao lên, trên người cũng có thêm không ít thịt, nên cần thiết phải đo lại.

Chu thẩm không phải người lắm chuyện, Thiệu Vân An không lo bà sẽ buôn chuyện trong nhà có mỹ nhân ra khắp nơi. Chu thẩm quan sát Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đều sẽ không nhìn chằm chằm Quách Tử Mục, cũng yên tâm hơn hẳn. Thiệu Vân An kêu Vương
Thạch Tỉnh đưa Chu thẩm trở về, thuận tiện đem vải vóc và bông mang qua. Trong không gian có sẵn đệm chăn, còn có không ít trang phục mùa đông, nhưng không thể dùng. Thiệu Vân An tính đợi bọn họ dọn qua nhà mới, hắn và Vương Thạch Tỉnh có thể dùng chăn lụa tơ tằm và nội y giữ ấm.

Vương Thạch Tỉnh sau khi đưa Chu thẩm về thì chuyển đến nhà Vương Văn Hoà, Thiệu Vân An ngay sau khi Vương Thạch Tỉnh rời đi cùng Chu thẩm cũng đến nhà Lý chính. Vương Thanh và Vương Ny còn chưa biết điều bất ngờ đang chờ đón bọn bé, chỉ là vô cùng vui vẻ nhìn quần áo mới cùng giày mới trên người mà cha nhỏ đưa cho. Quách Tử Du và Quách Tử Mục không nhân cơ hội lười biếng, một bên chân Quách Tử Du không tiện, liền thu dọn phòng bếp. Quách Tử Mục ra hậu viện thăm đất trồng rau và gia súc. Vương Ny đi theo vào phòng bếp, Vương Thanh đi theo ra hậu viện. Hai đứa nhỏ vừa đổi
xiêm y mới, Quách Tử Du và Quách Tử Mục đều không cho bọn nhỏ động tay.

Thiệu Vân An đến đây, cả nhà lý chính đều nhiệt tình đón tiếp. Triệu Lưu thẩm kéo Thiệu Vân An vào nhà, chuẩn bị đậu phộng, hạt dưa mời Thiệu Vân An ăn. Hiện tại trong nhà có tiền, Triệu Lưu thẩm liền kêu nhi tử mua ít đồ ăn vặt cho tôn tử ăn, cũng thuận tiện chiêu đãi khách nhân tới thăm. Thiệu Vân An không thấy Triệu Hà và Triệu Tùng Bác, liền hỏi hai người đó đi đâu.

Triệu Lưu thẩm trả lời. “Hà tử đang ngao mứt, Tùng Bác đọc sách trong phòng. Ngươi tìm Hà tử sao? Ta đi gọi nó cho ngươi?”

Thiệu Vân An nói. “Ta tìm Hà tử ca và Triệu Tùng Bác, Nguyên Đức đại ca cũng đừng đi, có tin tức tốt cho mọi người đây!”

“Tin tức tốt?” Ánh mắt Triệu lưu thẩm và lý chính lập tức sáng lên, hai phu thê Triệu Nguyên Khánh vội vàng đi kêu Triệu Hà và Triệu Tùng Bác. Qua một lát, Triệu Tùng Bác chạy lại đây trước, ngay sau đó là Triệu Hà và Triệu Nguyên Khánh. Thiệu Vân An hỏi. “Hà tử ca, không làm phiền ngươi làm mứt chứ?”

“Không phiền, Thải Quyên thay ta, tay nghề Thải Quyên cũng không tồi.”

Triệu Hà lập tức hỏi thêm. “Có tin gì tốt vậy?”

Thiệu Vân An hướng về phía Triệu Tùng Bác đang hiếu kỳ mỉm cười, nói. “Hôm qua ta và Tỉnh ca lên huyện bái phỏng Sầm viện trưởng, Sầm viện trưởng đồng ý nhận Bác nhi vào Bạch Nguyệt học đường đọc sách, mùng một tháng hai đầu năm nhập học. Từ hôm nay trở đi, Bác
nhi mỗi ngày đi theo Thanh nhi và Diễn nhi đến phủ Sầm viện trưởng học phụ đạo, tránh cho đến học đường rồi lại theo không kịp tiến độ.”

“Vân An, ngươi mới vừa nói cái gì? Bác nhi nhà ta đi Bạch Nguyệt học đường!? Hôm nay bắt đầu đến phủ của Sầm phu tử học phụ đạo?”

Xung quanh một mảnh vắng lặng, Thiệu Vân An đứng dậy. “Đây chính là tin tốt, Hà tử ca ngươi chuẩn bị cho Bác nhi, ta và Tỉnh ca ăn cơm trưa xong sẽ qua đây đón.”

Nói xong, Thiệu Vân An bỏ đi. Mới vừa nhấc một chân đã bị người kéo lại.

Triệu Hà kinh ngạc nhìn chằm chằm Thiệu Vân An, không tin được lỗ tai chính mình.

Triệu Tùng Bác nhảy dựng lên chạy tới. “An thúc! Ngài nói thật không? Cháu có thể đi Bạch Nguyệt học đường? Cháu có thể nghe Sầm phu tử giảng bài?”

Động tác của hai người đánh tỉnh những người còn lại, Triệu Nguyên Đức cũng choáng váng. “Vân An, ngươi giải thích rõ ràng đi! Đây là chuyện gì đang xảy ra!”

Không nói đến một nhà lý chính bị tin tức này doạ đến hồ đồ, nhà Vương Văn Hoà không sai biệt lắm gà bay chó sủa. Vương Thạch Tỉnh đi qua tìm Vương Thư Bình, nói Sầm viện trưởng nhận Vương Diễn mùng một tháng hai năm sau đến Bạch Nguyệt học đường, từ hôm nay, mỗi ngày buổi chiều phải đi học phụ đạo, để tránh theo không kịp.

Vương Thư Bình choáng váng, kéo tay Vương Thạch Tỉnh hỏi đi hỏi lại xem có phải sự thật hay không. Chờ đến khi Vương Thư Bình xác định Vương Thạch Tỉnh nói là sự thật, xác định Thiệu Vân An cầu Sầm viện trưởng nhận người, lại đến lượt Vương Diễn đồng dạng hỏi đến khiến Vương Thạch Tỉnh thật sự nhức đầu.

Có thể vào Bạch Nguyệt học đường, đối với hài tử trong thôn chính là một sự kiện không dám tưởng tượng đến. Chỉ tính quà nhập học mỗi tháng cũng đủ khiến mọi người chùn bước. Ngay cả nếu nhà nào có đủ kinh phí, lấy trình độ cùng gia thế hài tử cũng vô pháp tiến vào. Thế nhưng hiện tại, hài tử nhà mình có thể đi, không những có thể vào học, mà còn được chính Sầm viện trưởng tự thân phụ đạo. Ngay cả Vương Thư Bình và Vương Văn Hoà còn không nhịn được lệ nóng doanh tròng, huống chi Vương Tiền thị khóc ngay tại chỗ, Vương Diễn thì vừa khóc vừa cười.

Vương Văn Hoà hốt hoảng nhờ lão bà đi lấy bạc, Vương Thạch Tỉnh vội can ngăn. Quà nhập học của ba hài tử không đơn giản chỉ là vấn đề tiền bạc, đồ vật Thiệu Vân An biếu Sầm viện trưởng mỗi năm cũng đủ rồi. Vương Thạch Tỉnh chưa nói bọn họ lấy đồ vật gì tặng Sầm viện trưởng, nhưng Vương Văn Hoà và Vương Thư Bình không ngốc, khẳng định lại là đồ vật vô cùng quý giá. Với lại, nếu đơn giả là bạc, Sầm viện trưởng có lẽ sẽ nhận Vương Thanh, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận thêm Vương Diễn và Triệu Tùng Bác, đây chính là một đại ân tình.

Vương Thư Bình vốn bình tĩnh cũng có chút tay chân luống cuống. Vương Thạch Tỉnh kêu bọn họ chuẩn bị, không phải hậu lễ này nọ, chủ yếu là chuẩn bị cho Vương Diễn, buổi chiều nay không thể gây ra ấn tượng xấu với Sầm phu tử. Dặn dò xong, Vương Thạch Tỉnh mới trở về, để một nhà Vương tộc trưởng tự mình loạn cào cào đi. Nhà lý chính cũng rối ầm cả lên. Có thể vào Bạch Nguyệt học đường có ý nghĩa gì? Được phu tử khen thông tuệ, Vương Chi Tùng cũng chưa có tư cách tiền vào Bạch Nguyệt học đường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp