Nhìn theo bóng dáng chiếc xe ngựa rời đi, Thiệu Vân An lôi kéo Vương Thạch Tỉnh đóng cửa viện, chuẩn bị về phòng. Cửa viện vừa đóng, Thiệu Vân An lập tức bị một lực lượng gần như siết gãy xương sườn ôm lấy. Thiệu Vân An ai ui một tiếng, khi người đằng sau nới lỏng cánh tay, hắn gian nan xoay người, bàn tay ở bên hông đối phương âu yếm vuốt ve.
Giờ khắc này, Thiệu Vân An không định an ủi, hắn cần làm chính là yên lặng để Vương Thạch Tỉnh ôm lấy hắn, vuốt ve đối phương, nói cho đối phương biết hắn ở ngay đây. Thiệu Vân An không nhìn tới biểu tình của Vương Thạch Tỉnh, nhưng hắn biết, người này hiện giờ nhất định thống hận.
Rất lâu rất lâu sau, khi cơn gió lạnh đầu mùa thổi đến làm tay hắn tê buốt, Thiệu Vân An mới ở bên tai Vương Thạch Tỉnh khàn giọng thì thầm. “Không có ngươi, sẽ không có Thanh nhi.” Nói xong câu này, lại dùng sức ôm chặt Vương Thạch Tỉnh.
“Giả thiết này không có hiệu lực, ta ở đây, là Thanh nhi của chúng ta phúc lớn mạng lớn. Nếu Vương Hạnh đến trễ một chút, ta cũng vô lực xoay chuyển. Qua chuyện này, Thanh nhi và Ni tử coi như đã chịu hết khổ. Đại nạn không chết tất có phúc báo. Thanh nhi của chúng ta sau này nhất định thuận buồm xuôi gió, bình bình an an.”
Một cái hôn lạnh lẽo rơi trên trán Thiệu Vân An, sau đó một chút lại rơi xuống lông mày, mũi, cuối cùng là ngậm lấy môi hắn. Thực nhanh, hai đôi môi lạnh lẽo liền trở nên nóng bỏng.
Không ai có ý định vào phòng, trong cái sân lạnh lẽo, hai cơ thể dán chặt vào nhau, nụ hôn nóng cháy mạnh mẽ, nồng đậm sự gắn kết không muốn tách rời. Thiệu Vân An không nói sai, sự cố ngoài ý muốn lần này qua đi, không chỉ Vương Thanh, cực khổ của người nam nhân này cũng nên chấm dứt. Tưởng Khang Ninh ra tay có thể nói hoàn toàn giải quyết nỗi lo về sau, để nam nhân thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Vương Thanh và Ni tử còn đang ngủ, Thiệu Vân An không gọi hai bé dậy ăn cơm. Nấu canh gà, chỉnh lửa nhỏ xuống, Thiệu Vân An đem Vương Thạch Tỉnh, người vẫn còn sợ hãi trở về phòng. Đừng thấy Thiệu Vân An vừa rồi nói chuyện cùng Tưởng Khang Ninh mà cho là hắn không có vấn đề, hắn kỳ thật vô cùng sợ hãi. Nghĩ đến sự tình hồi sáng không dễ dàng qua đi như vậy, hai người lại vào phòng Vương Thanh và Vương Ni, thủ hộ hai bé. Thiệu Vân An lúc này mới có thời gian rảnh rỗi đem sự tình trước sau cùng với chuyện xử phạt của Tưởng Khang Ninh kể lại cho Vương Thạch Tỉnh. Nghe thấy Vương Tại Tranh động sát ý với Vương Thanh, Vương Thạch Tỉnh độc nhãn tràn ngập hàn ý. Nghe đến đoạn Vương lão thái bị phạt ba mươi bản tử, Vương Chi Tùng bị vả miệng ba mươi cái, còn bị tước danh hiệu đồng sinh, trong mắt hắn chỉ còn vẻ lạnh nhạt, ngay cả khi đó là thân mẫu, là đệ đệ.
Sau khi Thiệu Vân An xoa ngực một hồi lâu, Vương Thạch Tỉnh mới phun ra được luồng khí tức giận trong lòng. Ở trên miệng Thiệu Vân An hôn một cái, hỏi. “Tưởng huyện lệnh vì sao bắt đệ kêu hắn đại ca? Hợp tác với hắn, có đáng tin không?”
Thiệu Vân An trầm tư nói. “Đệ cũng hiếu kỳ vì sao ngay từ ban đầu hắn đã bảo hộ chúng ta. Theo lý: Ở huyện học lần đó, đệ không có gì đặc biệt để hắn chú ý. Nếu là viên phỉ thuý kia, không phải lúc sau hắn còn đòi trả lại sao. Lúc ấy đệ cảm thấy hắn là thật lòng muốn trả lại, chứ không phải nói khoa trương. Đây chính là chỗ đệ không hiểu. Hắn đối với đệ và huynh không giống như hư tình giả ý. Lần này tới mua mứt trái cây, đệ cảm thấy hắn thật sự khó mở miệng. Đệ đoán, huynh trưởng hắn ở kinh thành buôn bán, có lão sư chống lưng, nhưng tựa hồ có khó khăn nào đó. Chỉ là hắn không nói, chúng ta cũng không tiện hỏi.”
“Bởi vậy đệ mới đề nghị hắn lôi kéo hoàng thượng và lão sư nhập hội. Trà và rượu nhà chúng ta chắc chắn sẽ bị nhiều người chú ý, nếu đệ suy đoán đúng, chỉ dựa vào hắn và huynh trưởng tuyệt đối không thể nắm giữ sinh ý này. Nhưng nếu có hoàng thượng và lão sư gia nhập, vậy thì không giống nhau.”
“Đó là hoàng thượng.” Vương Thạch Tỉnh cảm thấy khả năng không lớn.
Thiệu Vân An cười cười. “Hoàng thượng cũng cần tiền nha. Đệ nghe người ta nói, hoàng đế hiện tại là minh quân muốn chăm lo việc nước. Chẳng qua tiên đế quá vô năng, huỷ hoại đất nước không còn gì cả. Dù muốn chăm lo cho bá tánh, cũng phải có tiền mới được. Đệ thấy, hoàng thượng không chỉ nghèo, thủ hạ đắc lực trong tay chắc cũng không có mấy người. Hắn mới kế vị bốn năm, làm sao có thể trong một sớm một chiều thu dọn cục diện rối rắm của lão cha chứ!”
“Huynh xem hiện tại, giá hàng hoá còn không ngừng tăng lên, cuộc sống bá tánh ngày càng cực khổ, quốc gia rõ ràng không phát triển. Chỉ cần nhìn thấy lưu dân ở huyện Vĩnh Tu ngày càng gia tăng liền biết hiện trạng thế nào. Huyện Vĩnh Tu nếu không phải vị trí thuận lợi, sợ cũng không tốt đẹp gì. Có thể nhìn ra, đống hỗn độn mà cha hắn để lại không phải lớn bình thường đâu. Nếu không mau chóng cải thiện tình hình, chẳng cần chờ ngoại địch xâm lấn, quốc gia đã tự xụp đổ từ bên trong. Cuộc sống dân chúng nếu đi xuống, chính là lúc nổi loạn bắt đầu.”
Chỉ có Vương Thạch Tỉnh hắn mới có thể nghe Thiệu Vân An dùng ngôn ngữ hiện đại nói chuyện, cũng chỉ có hắn tiếp thu được cách nói chuyện không sợ hoàng quyền của Thiệu Vân An. Không có người ngoài, Vương Thạch Tỉnh không quản tức phụ làm gì, nói gì. Thời điểm Thiệu Vân An nói đến hoàng đế trước mặt Tưởng Khang Ninh, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng chỉ vì muốn nhắc nhở hắn, ở đây có người ngoài.
Lúc này chỉ có phu phu hai người, hài tử lại ngủ say, Vương Thạch Tỉnh không chỉ tiếp thu quan điểm kỳ lạ của tức phụ, còn đem một ít nội tình hắn biết nói cho tức phụ nghe. “Thời điểm huynh nhập ngũ bị phân đến dưới trướng một vị đại tướng quân trẻ tuổi. Trong nhà vị tướng quân này có rất nhiều đại tướng. Uy vũ Đại tướng quân hiện tại chính là gia gia hắn. Nhà bọn họ rất được hoàng đế trọng dụng. Chính là khi tiên hoàng còn tại vị, nhà hắn bị đổ oan, cũng may thái tử điện hạ, chính là hoàng đế hiện tại ra tay trợ giúp, nhà bọn họ mới có thể thoát nạn. Sau khi thái tử điện hạ kế vị, lần nữa trọng dụng bọn họ, lúc này Hồ Cáp Nhĩ quốc xâm chiếm, tướng quân được phong thành Tiên phong tướng quân, thống lĩnh toàn quân chính là phụ thân của hắn, Minh Huy Đại tướng quân. Cũng bởi vì theo tướng quân như vậy, huynh mới thu được trang sức, tiền bạc. Thôn dân nhập ngũ dưới trướng các tướng lĩnh khác, có thể nhận quân lương đã là tốt lắm rồi. Huynh nghe nói nhiều binh sĩ cả một văn tiền còn không có, đều bị quan trên lấy hết. Tiểu tướng quân mang chúng ta đi khắp nơi diệt thổ phỉ, còn lấy vàng bạc thu được phân cho chúng ta. Hắn nói triều đình hiện tại nghèo, mọi người không nên oán trách quân lương ít.”
Thiệu Vân An nhíu mày. “Tình trạng tham ô thực rất nghiêm trọng sao?”
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. “Rất nghiêm trọng. Triều đình không có bạc, nhiều nhất cũng chỉ có thể đảm bảo quân lương cho tướng lĩnh. Chính là ngay cả quân lương của tướng lĩnh dưới trướng đại tướng quân cũng có người bòn rút. Từ Binh bộ chuyển xuống còn bị lấy mất không ít, chứ đừng nói đến tầng tầng binh sĩ dưới cấp. Huynh xem như mệnh tốt, tiểu tướng quân không chỉ phát quân lương vốn dĩ được nhận cho bọn huynh, hắn còn đem quân lương của mình ban thưởng cho binh lính. Cho nên bọn huynh mới nguyện ý vì hắn chiến đấu.”
Thiệu Vân An không nghĩ tới ở thời đại lịch sử này còn có cơ hội nhìn thấy tướng lĩnh anh minh quả quyết, tò mò hỏi. “Vậy tiểu đại tướng quân gọi là gì? Khi huynh tham gia quân ngũ vẫn luôn là tiểu binh sao?”
Vương Thạch Tỉnh đáp. “Hắn gọi là Đại Trạm Kiêu, hình như viết thế này.” Hắn viết vài chữ vào lòng bàn tay Thiệu Vân An. “Trạm Kiêu” hai chữ, Thiệu Vân An cảm thấy giống như đã từng nghe ở đâu đó, nhưng hắn không quá bận tâm. Có lẽ nguyên chủ đã từng nghe tới cố sự nào đó của vị đại tướng quân này không biết chừng.
“Tiểu đại tướng quân lãnh một vạn lính tiên phong, trước khi hồi thôn ta là Bách phu trưởng.”
Thiệu Vân An sờ sờ nửa bên mặt bị thương của Vương Thạch Tỉnh. “Hoá ra là đội trưởng, lãnh trăm người nha. Vết thương này làm sao lưu lại?”
Vương Thạch Tỉnh nói. “Trận đại chiến cuối cùng tất cả mọi người chém giết đến đỏ cả mắt, tiểu đại tướng quân dẫn bọn huynh bao vây đại tướng quân địch, trong lúc chiến đấu, huynh bị một tên phó tướng chém một đao, huynh chém đứt cánh tay hắn, một đao đâm chết hắn.”
“Vậy xem như huynh lập công nha! Tại sao hồi thôn? Bởi vì bị thương sao?”
Vương Thạch Tỉnh nói. “Không hẳn là vậy. Bách Lý đô uý cấp trên của huynh ở trận đại chiến đó thân vong, nhiều huynh đệ hảo hữu cũng bỏ mạng. Nhập ngũ ba năm, huynh mệt mỏi, lại vẫn luôn lo lắng tình huống trong nhà, vừa lúc mù một mắt, huynh liền yêu cầu hồi thôn. Tướng quân liền chuẩn, bằng không huynh còn chưa về. Ấn theo luật pháp triều đình, đi lính mười năm mới có thể hồi hương. Chiến công huynh không muốn, để lại cho Bách Lý đô uý, như vậy tướng quân có thể trợ cấp cho hắn thêm chút bạc. May mắn chính là, các tướng lĩnh rất quan tâm đến đám tiểu binh bọn huynh, huynh có thể làm Bách phu trưởng cũng do Bách lý đồ uý nâng đỡ.” Hắn không muốn nói, nếu hắn nhận quân công, thăng chức, lấy tính nết mấy người trong nhà, lại chẳng biết áp bức hắn thêm bao nhiêu. Lúc đó, đối với người chưa phân gia như hắn, không có gì mới là tốt nhất.
“Ừ ừ, huynh làm rất đúng. Nếu huynh nhận công lao này, ngay cả huynh bị thương thì chắc giờ này vẫn còn ở trong quân chứ chưa ở nhà đâu! Lại nói, trong nhà cũng không thiếu tiền, tặng cho những người thực sự có nhu cầu thì tốt hơn.”
Vương Thạch Tỉnh ôm chặt tức phụ nhà mình. Hắn biết tức phụ sẽ thông hiểu cho hắn. Nếu hắn muốn lãnh công, khó nói có thể cưới tức phụ hay không, cái kia tuyệt đối không được. Vương Thạch Tỉnh tiếp theo nói. “Giống như đệ nói, triều đình trên dưới chướng khí mù mịt. Hoàng đế muốn khắc phục không phải một sớm một chiều. Tình huống trong quân so với trong triều khẳng định chẳng khá hơn là mấy. Nếu huynh lưu lại trong quân, làm thuộc hạ cho tướng quân còn tốt, nếu bị điều đến chỗ tướng quân khác, không biết đã sớm chết thế nào. Trở về cưới tiểu tức phụ vẫn là hay nhất, ngày ngày cùng tức phụ làm nóng giường.”
Thiệu Vân An véo véo vết sẹo trên mặt Vương Thạch Tỉnh. “Huynh còn có thể xấu hổ hơn không? Nếu không phải Tống thị hưu huynh, huynh có thể tái hôn? Đệ cũng chướng mắt huynh.”
Vương Thạch Tỉnh kéo bàn tay của tức phụ xuống, nắm lấy. “Giả thiết này không có hiệu lực, đệ hiện tại chính là tức phụ huynh.”
Ai nha! Còn biết học cách hùng biện. Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.
Thiệu Vân An đổi tay sờ lên nửa khuôn mặt của Vương Thạch Tỉnh, thì thầm. “Sẹo mờ một ít, lúc đệ vừa mới nhìn thấy còn rất đáng sợ. Mắt vẫn không nhìn thấy sao?” Có phải trực tiếp dùng linh nhũ mới được?
Vương Thạch Tỉnh cọ cọ bàn tay không quá mềm mại của tức phụ. “Huynh cảm thấy có thể hiện tại thấy được một ít.”
“Thật không?”
“Ừm, có thể cảm nhận được ánh sáng, lúc hừng đông là rõ ràng nhất.”
Thiệu Vân An mỉm cười. “Nói không chừng có thể tốt lên.”
“Ừ, có tức phụ, khẳng định có thể.”
Vương Thạch Tỉnh có thể khẳng định, tình trạng mắt của hắn cùng tức phụ có quan hệ. Thiệu Vân An đảo mắt. “Nếu tốt lên thật, huynh giải thích với người ngoài thế nào?”
Vương Thạch Tỉnh nói. “Thì nói là quân y khai dược. Lúc huynh trở về là mới bị thương không lâu, nhìn không thấy cũng không kỳ quái.”
“Thật thông minh ha!” Vuốt ve khuôn mặt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An không do dự hạ xuống một nụ hôn. “Sẽ tốt.”
“Ừm.” Lại lần nữa siết chặt cánh tay, cái gì cũng không hỏi.
“Phanh phanh phanh.”
Bên ngoài có người gõ cửa, Vương Thạch Tỉnh buông Thiệu Vân An xuống giường. Thiệu Vân An không nhúc nhích. Mặc xong quần áo, Vương Thạch Tỉnh ra ngoài. Qua hơn nửa ngày, hắn từ bên ngoài trở về, mang theo một thân khí lạnh. Thiệu Vân An có chút mơ màng buồn ngủ, sau khi cấp cứu cho Vương Thanh hắn vẫn luôn mệt mỏi, lại trò chuyện với Tưởng Khang Ninh lâu như vậy. Hiện giờ thoát lực, trong ổ chăn lại ấm áp, hắn muốn ngủ.
Vương Thạch Tỉnh thấy hắn buồn ngủ, cởi quần áo lên giường, chui vào ổ chăn ôm Thiệu Vân An. Hắn chưa nói tộc nhân tới tìm hắn, nói cho hắn những người đó bị xử trí thế nào. Ở trong lồng ngực Vương Thạch Tỉnh tìm vị trí thoải mái, Thiệu Vân An lẩm bẩm. “Buổi tối ăn mì.”
“Được.”
Dịch chăn tốt, Vương Thạch Tỉnh hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, nhắm lại hai mắt.
Hai người ôm nhau ngủ một giấc ngon lành, Vương Thạch Tỉnh sau khi thả lỏng cũng có chút mệt mới. Hai người tỉnh lại không bao lâu, Vương Thanh và Vương Ni cũng tình. Nhìn thấy cha và cha nhỏ, Vương Ni chui vào trong lòng cha nhỏ bắt đầu khóc. Vương Thanh cũng rươm rướm nước mắt. Vương Thạch Tỉnh đem cả Vương Thanh cùng với cái chăn ôm qua, một tay ôm lấy Thiệu Vân An và Vương Ni.
“Đừng sợ, đừng sợ.” Thiệu Vân An dỗ Vương Ni, Vương Thạch Tỉnh sờ trán nhi tử, không thấy nóng, hỏi. “Có chỗ nào không thoải mái hay không? Ngực khó chịu không?”
Vương Thanh lắc đầu, há miệng muốn nói chuyện nhưng không phát ra được âm nào. Thiệu Vân An biết đây là di chứng do sặc nước, đem Vương Ni giao cho Vương Thạch Tỉnh, nói. “Đệ đi nấu đồ ăn cho hài tử.”
“Cùng nhau làm.” Vương Thạch Tỉnh đặt hai đứa nhỏ xuống giường. Vương Ni bắt lấy tay cha. “Cha, con cũng đi.” Vương Thanh kéo tay cha nhỏ, hai đứa nhỏ vẫn chưa hết sợ hãi sau tai nạn.
Vương Thạch Tỉnh để Thiệu Vân An ở lại, hắn đi nấu mì. Thiệu Vân An trấn an hai đứa nhỏ. “Cha nhỏ ra ngoài một chút, lập tức quay lại.”
Vương Thanh do dự, buông tay cha nhỏ. Vương Ni cũng buông ra. Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An xuống phòng bếp. Vương Thạch Tỉnh nhóm lửa, Thiệu Vân An từ trên tay trống không hiện ra một cái bình sứ, nhỏ một giọt vào vại nước.
“Sau này mua thêm một vại nước nữa, vại này để nhà chúng ta dùng. Đừng lo, ngày mai Thanh nhi sẽ ổn.” Vỗ vỗ bả vai cương cứng của Vương Thạch Tỉnh. “Lúc ngủ nói cho huynh, nấu mì nhớ cho thêm mỡ heo, rau xanh, trứng gà, thanh đạm chút, đệ vào phòng trước.”
Rất không trách nhiệm mà bỏ xuống một câu khiến Vương Thạch Tỉnh đứng ngốc như tảng đá, Thiệu Vân An vào phòng dỗ hai hài tử còn sợ hãi. Một lúc lâu sau, lửa trong bếp vụt tắt, cái cổ cứng ngắc của Vương Thạch Tỉnh mới di chuyển, nuốt nuốt cổ họng, giật giật môi, như một con rối gỗ chậm rãi dịch chuyển đến vại nước, lại qua một lúc lâu sau, hai tay run run múc nước,uống một hớp.
Trong nháy mắt, cơ thể Vương Thạch Tỉnh lại cứng còng.
Nước này hắn đã uống qua! Hắn nhớ như in lần đầu tiên lên núi hái trà, Thiệu Vân An đưa nước cho hắn chính là vị này.
Bàn tay lung lay đặt gáo xuống, Vương Thạch Tỉnh sờ mắt trái, hô hấp ngày càng dồn dập.
Thiệu Vân An một tay ôm Vương Thanh, một tay ôm Vương Ni, kể cho hai đứa nhỏ nghe truyện Ba lần đánh bạch cốt tinh. Hai bé liên tục kinh hô, chỗ nào còn thấy sợ hãi! Vương Thạch Tỉnh mất thời gian gấp mấy lần bình thường nấu bốn chén mì. Nhìn hắn bưng hai chén mì tiến vào, trên mặt khá bình tĩnh, lại nhìn chén cháo cũng coi như bình thường. Thiệu Vân An ở trong lòng gật đầu, ừ, sức chịu đựng tâm lý không tệ.
Thiệu Vân An buông hai đứa nhỏ. “Ăn tối. Ăn xong nghỉ ngơi một chút cho tiêu thực rồi ngủ tiếp, hôm nay huyện lệnh đã giúp các con báo thù, ngày sau giáp mặt mấy người kia không cần sợ hãi, đánh không lại thì bỏ chạy.”
Vương Thanh nắm chặt tay. “Con không sợ bọn họ!”
Vương Ni hít hít mũi, đột nhiên lớn tiếng nói. “Cha nhỏ, Vương Tại Tranh nếu lại khi dễ con và ca ca, con cắn hắn.”
“Ha ha, tốt, tới, ăn mì.”
Vương Thanh cùng Vương Ni ngồi xuống, Vương Ni nhịn không được hỏi. “Cha nhỏ, sau đó thì sao?”
Thiệu Vân An tâm địa xấu xa nói. “Sau đó cái gì, sau đó chúng ta nên ăn mì.”
“Chuyên tâm ăn cơm, ăn xong cha nhỏ lại kể cho các con.”
Vương Thạch Tỉnh bưng thêm hai chén tiến vào, ngồi bên cạnh Thiệu Vân An, một tay đặt trên đùi hắn, nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay xuyên qua lớp quần áo khiến hắn nổi một tầng da gà. Vương Thạch Tỉnh trầm mặc quá không bình thường. Hai hài tử chỉ mong ngóng được nghe tiếp truyện xưa làm sao để ý cha chúng bất thường, chỉ tập trung ăn mì. Bốn người ăn xong, Vương Thạch Tỉnh dọn chén mang ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại, cùng bọn nhỏ nghe Thiệu Vân An kể chuyện “Ba lần đánh bạch cốt tinh”.
Có thể nói, Vương Thạch Tỉnh định lực khá mạnh mẽ. Hắn nhẫn nhịn đến khi hai đứa nhỏ ngáp ngắn ngáp dài lần nữa đi ngủ, Thiệu Vân An rửa mặt xong lên giường, hắn một câu vẫn chưa hỏi. Thổi tắt đèn dầu, lên giường, đem người vẫn còn quay lưng với hắn lật qua, cúi đầu hôn xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT