Tiệc cưới kết thúc, La Vinh Vương say khướt không tài nào nhận ra nổi hướng bắc, bị Vương Thạch Tỉnh và Mộ Dung thế tử trực tiếp đỡ tới căn phòng siêu lớn trên tầng cao nhất của Vân Long các, nơi đó cũng được trang trí theo phong cách tân hôn. La Vinh Vương choáng váng được Vương Thạch Tỉnh rót cho một chén nước, sau đó cố gắng chống đỡ hoàn thành nghi thức cuối cùng với Quách Tử Mục. Sau khi cửa phòng đóng lại, La Vinh Vương đẩy ngã chính quân mới tân hôn của mình.

"Mộ Dung, đừng xé, ta tự mình cởi."

"Tiểu Mục..."

La Vinh Vương còn chút thanh tỉnh không chờ kịp Quách Tử Mục cởi y phục. Hôm nay là ngày trọng đại, ông đã đợi lâu lắm rồi.

Trước khi bộ đồ bị làm hỏng, Quách Tử Mục thành công cởi bỏ. Hỉ phục rớt xuống, Quách Tử Mục chỉ mặc một cái áo lót và quần trong đơn bạc. La Vinh Vương nhìn thấy, máu mũi cơ hồ phun ra, cách quần trong, ông liếm liếm đi lên. Nhiệt độ trong phòng vốn ấm áp đột nhiên tăng vọt. Quách Tử Mục cũng uống một chút rượu, trong ngày đại hôn này càng thêm thả lỏng, y chui vào hỉ bào còn chưa cởi hết của La Vinh Vương, kéo nội khố xuống, ngậm lấy tên đại gia hỏa đã biến thành mười sáu lượng thịt. (Mấy bác không nhầm đâu, từ tám lượng chuyển thành mười sáu lượng ấy!)

Phu phu mới tân hôn điên long đảo phượng trong phòng, chỉ khổ cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bất chấp giá lạnh tiến cung. Vương Thạch Tỉnh yêu cầu Thiệu Vân An vào trong không gian, hắn và Hổ ca ở ngoài xe. Thiệu Vân An ở trong không gian canh chừng thời gian, khi trở ra ngay vào lúc xe ngựa tiến vào hoàng cung.

Phu phu Trung Dũng hầu được dẫn tới Đông Lâm điện, Thiệu Vân An vẫn có chút khó hiểu, tại sao không phải là Cảnh U cung? Lúc này trời đã muộn, chẳng lẽ quân hậu ngủ rồi sao?

Vừa tiến vào Đông lâm điện, Thiệu Vân An minh bạch, chỉ có một mình Vĩnh Minh Đế ở đây. Ngay khi hai người bước vào, Vĩnh Minh Đế trầm mặt nói. "Vương Thiệu chính quân, ngươi hôm nay đúng là làm thật nổi bật."

Thiệu Vân An thực sự không hiểu. "Hoàng thượng sao lại nói vậy? Nhân vật chính hôm nay chính là vương gia và vương chính quân mà."

"Hừ." Vĩnh Minh Đế không giấu giếm tâm trạng khó chịu của mình. "Hôm nay chính là ngày hoàng thúc và Quách Tử Mục thành thân, nhưng sự phô trương lại xuất phát từ Vương Thiệu chính quân ngươi."

"Híc..."

Vương Thạch Tỉnh lập tức đáp lời. "Hoàng thượng, tiệc cưới hôm nay quả thực có chút phô trương, nhưng đây là tâm ý Vân An dành cho Vương gia. Vương gia nửa đời trước cơ khổ, Vân An chỉ muốn để lại cho vương gia một hồi ức trân quý, cho nên..."

Vĩnh Minh Đế đập bàn. "Hoàng thúc khổ, chẳng lẽ trẫm và quân hậu không khổ sao?"

Thiệu Vân An nháy mắt hiểu ra, hắn kéo tay áo Vương Thạch Tỉnh, nghiêm túc gật đầu. "Khổ, cực kỳ khổ! So với hoàng liên còn khổ hơn! Đặc biệt là thiên tuế, không, đặc biệt là tiểu thúc của ta. Không chỉ bị dư độc dày vò, còn phải thừa nhận thêm nỗi đau mất đi nhi tử. Dù bây giờ cuộc sống đã khá hơn, tiểu thúc cũng lần nữa mang thai, nhưng không tài nào xóa hết nỗi đau đã từng chịu đựng. Ta là người ngoài cuộc, nhưng mỗi lần nghĩ tới đều cảm thấy khổ sở thay cho tiểu thúc!"

Vẻ mặt Vĩnh Minh Đế lập tức dịu hẳn đi. Nếu đây mà là thế giới truyện tranh, trán Vương Thạch Tỉnh nhất định sẽ xuất hiện ba vạch đen huyền thoại.

Thiệu Vân An giả vờ tò mò hỏi. "Hoàng thượng, thời điểm ngài và tiểu thúc thành thân, phô trương tới mức nào a?"

"Hừ." Vĩnh Minh Đế lại lạnh mặt, thậm chí lộ rõ vẻ tức giận cùng hận ý. "Lúc trẫm thành thân với Tề Du, không biết có nhiêu đại thần phản đối. Nếu không phải hắn xuất thân từ Đại gia, trẫm căn bản không thể nào được như ý nguyện, Nhưng cho dù là trẫm, cũng phải có lúc thỏa hiệp." Nói tới đây, Vĩnh Minh Đế trên mặt hiện lên vẻ áy náy. "Quốc khố trống rỗng, trẫm lại vừa mới đăng cơ không lâu, vì không để cho những người đó bắt lỗi Tề Du, lễ thành hôn của trẫm với Tề Du còn không bằng một công hầu thế gia bình thường. Ngay cả hỉ bào của Tề Du cũng chỉ tốn hơn một tháng chuẩn bị."

Thiệu Vân An thực sự chua xót. Vương Thạch Tỉnh cũng thập phần không dễ chịu. Không phải hắn xót thương cho hoàn cảnh thành thân đơn sơ của hoàng thượng và quân hậu, mà là nghĩ tới tức phụ nhà minh. Thời điểm Thiệu Vân An gả cho hắn, đừng nói là không có gì cả, tình huống quả thực quá bất kham. Giờ khắc này, Vương Thạch Tỉnh hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của Vĩnh Minh Đế, thập phần đồng cảm.

"Haiz, trẫm muốn đền bù, nhưng làm sao có thể thành thân thêm lần nữa đây?" Khi nói điều này, Vĩnh Minh Đế chỉ giống như một nam nhân bình thường quá yêu quý bạn đời của mình. Thiệu Vân An tự phỉ nhổ trong lòng. Hắn thế mà lại nghi ngờ tình cảm Vĩnh Minh Đế dành cho quân hậu, lo sợ Vĩnh Minh Đế sẽ coi trọng Quách tiểu ca, quả thực là nên đánh!

"Tấm lòng của hoàng thượng, thần thực sự thấu hiểu. Thần và Vân An lúc thành thân, chính là một món nợ hồ đồ."

Thiệu Vân An huých Vương Thạch Tỉnh một cái, ý bảo hắn đừng gây thêm rắc rối.

Tìm được tri âm, Vĩnh Minh Đế nói. "Chuyện này chính là một cái gai trong lòng trẫm. Các ngươi phải nghĩ giúp trẫm cách đền bù, bằng không, hừ hừ"!

Thiệu Vân An lập tức đáp. "Hoàng thượng, chuyện này kỳ thật rất đơn giản."

Vĩnh Minh Đế. "Đừng nói cái gì trăng tròn, trăm ngày này nọ, trẫm không muốn nhân tiện."

Thiệu Vân An lắc đầu. "Không phải không phải. Hoàng thượng, ngài và thiên tuế nhất định không thể lại tổ chức lễ thành thân, người ngoài chắc chắn sẽ nói ngài lãng phí tiền của."

"Chính xác."

"Nhưng ngài thiếu quân hậu một hôn lễ long trọng, hơn nữa nhất định phải đền bù."

"Chính xác."

Thiệu Vân An hỏi. "Hoàng thượng, ngài và thiên tuế thành thân đã mấy năm?" Hắn nhớ không lầm là năm thứ tư.

Quả nhiên, Vĩnh Minh Đế trả lời. "Năm nay là năm thứ tư, sắp sửa sang năm thứ năm rồi. Nhưng trẫm và Tề Du đã ở bên nhau suốt mười lăm năm."

Woa, hai người ở bên nhau thật là lâu a. Vương Thạch Tỉnh nghe tới đây cũng không khỏi hâm mộ. Bất quá sau đó hắn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Vân An năm nay mới có mười bảy, bọn họ có thể ở bên nhau thật lâu thật lâu.

Thiệu Vân An cảm khái. "Hoàng thượng và thiên tuế vẫn ân ái như xưa. Quả thực là phúc khí của Đại gia."

Vĩnh Minh Đế trừng mắt. "Ngươi nghĩ biện pháp mau lên!" Thiệu Vân An cười nói. "Thật ra rất đơn giản. Sang năm chính là tròn năm năm ngài và thiên tuế thành thân. Năm năm là cột mốc hôn nhân, ngài và thiên tuế tổ chức lễ kỷ niệm thành thân hoành tráng không phải được rồi sao? Như vậy cứ cách năm năm, ngài có thể cùng thiên tuế chúc mừng, cái này so với bồi thường một lần không phải càng tốt hơn sao?"

Vĩnh Minh Đế ánh mắt sáng rực. "Kỷ niệm thành thân? Mộc hôn?"

Thiệu Vân An kể lại những tên gọi khác của ngày kỷ niệm thành thân mà hắn nhớ, sau đó nói. "Ngài và thiên tuế thành thân càng lâu, các cột mốc kỷ niệm sẽ càng quan trọng. Thành thân được bốn mươi năm thì gọi là đám cưới hồng ngọc, năm mươi năm thì gọi là đám cưới vàng, sáu mươi năm thì gọi là đám cưới kim cương, đây đều là những ngày kỷ niệm trọng đại cần phải ghi nhớ. Ngài và thiên tuế đã dùng tiên quả, sống lâu trăm tuổi khẳng định không thành vấn đề."

Vĩnh Minh Đế cảm động.

"Hôn lễ lần này của Mộ Dung bá bá và Quách tiểu ca, mọi người đều biết là do Trung Dũng hầu phủ bỏ bạc, không ai có cớ gì để đàm tiếu. Quốc khố hiện tại vẫn chưa đầy, cho nên ngày kỷ niệm thành thân đầu tiên của ngài và tiểu thúc vẫn nên do Trung Dũng hầu phủ phụ trách, tránh cho người ngoài lắm miệng. Cũng có thể coi đây là tấm lòng của đứa chất tử này đối với tiểu thúc và ngài (tiểu thẩm). Bất quá, nếu hoàng thượng khởi đầu, chắc chắn mọi người sẽ làm theo, cho nên lần kỷ niệm đầu tiên này, ngài phải tổ chức thật lớn, công bố với mọi người là ngài muốn bù đắp cho cuộc hôn nhân đơn sơ với thiên tuế khi xưa, xét về mặt tình cảm hoàn toàn có thể tha thứ. Tương lai, ngài và thiên tuế có thể tự mình trải qua ngày kỷ niệm, đây là tình thú giữa hai người. Chờ tới khi ngài và thiên tuế đi đến bốn mươi năm, năm mươi năm, sáu mươi năm thì lại tổ chức lớn thêm lần nữa. Không cần động tới quốc khố, tư khố của ngài khi đó đã đủ dư giả."

"Tốt! Vậy tổ chức ngày kỷ niệm thành thân đi!"

Vĩnh Minh Đế cao hứng, cực kỳ vừa lòng.

"Ngài và thiên tuế thành thân vào tháng mấy?"

"Hai mươi ba tháng chín." Vĩnh Minh Đế nhỡ rõ rành mạch.

Còn chín tháng nữa, thời gian vừa đủ. Thiệu Vân An nói. "Nghĩa là tới sang năm, ngài và thiên tuế sẽ thành thân được năm năm, là mộc hôn, vừa vặn chúng ta có chín tháng để chuẩn bị. Khi đó hài tử đã sinh ra, có thể chứng kiến ngài và thiên tuế ân ái, một công đôi việc."

Vĩnh Minh Đế cười toe toét nhìn thấy cả hàm răng trắng.

"Trung Dũng hầu, ngươi thực sự thú được một hiền thê a."

"Tạ hoàng thượng khen ngợi."

Vương Thạch Tỉnh cũng xúc động.

Thiệu Vân An. "Hoàng thượng, ngài có muốn cho tiểu thúc một kinh hỉ không?"

"Đương nhiên." Vĩnh Minh Đế vui vẻ mong đợi. "Trẫm phải cho hắn một thiên đại kinh hỉ!"

Vị tiểu thẩm này cũng rất hiểu tình thú nha. Thiệu Vân An gật đầu. "Được, thần viết kế hoạch ra trước, chờ ngài xem xong không có vấn đề gì, thần sẽ bắt đầu chuẩn bị."

"Được!" Vĩnh Minh Đế ngừng lại, nói. "Tư khố của trẫm bỏ ra một nửa." Toàn bộ chi phí quả thực có phần miễn cưỡng.

Thiệu Vân An nói. "Thần đã nói là thần phụ trách, không cần hoàng thượng xuất bạc. Bất quá, có một thứ hoàng thượng phải tự mình trả tiền, bắt buộc phải dùng tư khố."

"Là cái gì?"

"Nhẫn. Nhẫn cưới. Ngài mua cũng được, xuất từ trong tư khố ra cũng được, thần muốn hai viên đá quý độc nhất vô nhị, đẹp, quý và có ý nghĩa."

"Được rồi!" Vĩnh Minh Đế muốn tự mình chuẩn bị thứ này.

Ngồi trên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, Thiệu Vân An gần như ngủ say trong lồng ngực Vương Thạch Tỉnh. Hổ ca bị hắn đưa vào trong không gian, nếu không trên xe quá chật. Hắn không muốn Hổ ca chạy theo ở ngoài trời lạnh giá.

Vương Thạch Tỉnh háo hức nói. "Tức phụ, chúng ta cũng tổ chức lễ kỷ niệm thành thân đi."

Thiệu Vân An nhắm mắt ậm ừ. "Chúng ta mới mấy năm, vẫn còn tốt lắm. Chờ tới hai mươi ba mươi năm rồi hãy tính. Đợi cha ta từ biên quan trở về, nhất định chúng ta phải tổ chức hôn lễ bổ sung, huynh không thấy cha nhỏ hôm nay khóc sao. Tình cảnh của chúng ta khác với hoàng thượng. Chỗ các huynh không được làm thêm hôn lễ, nhưng theo nguyên tắc vẫn có thể làm bổ sung."

Vương Thạch Tỉnh cao hứng. "Khi nào tướng quân trở lại, chúng ta sẽ làm bổ sung!"

Không biết khi nào Đại Minh Vinh mới có thể trở về, bất quá Vương Thạch Tỉnh cảm thấy sẽ không quá muộn. Thời điểm chuẩn bị đủ cung nỏ, hỏa dược, chính là ngày chết của Hồ Cáp Nhĩ quốc. Biên quan vô ưu, tướng quân đương nhiên sẽ hồi kinh.

Mặc dù tiếc nuối về đại hôn, nhưng quân hậu không có quá nhiều oán niệm. Rốt cuộc, có thể quang minh chính đại gả cho Vĩnh Minh Đế, trở thành chủ nhân hậu cung, trở thành người duy nhất của Vĩnh Minh Đế, quân hậu không có gì phải hối tiếc. Điều tiếc nuối duy nhất (hài tử) bây giờ cũng đã được lấp đầy. Mặc dù hôm nay Quách Tử Mục phô diễn vẻ đẹp tuyệt trần trên sân khấu khiến quân hậu có hơi ghen tị, nhưng hồi cung rồi, sự ghen tị đó lập tức mờ nhạt. Quách Tử Mục tư sắc tuyệt mỹ, lựa chọn La Vinh Vương, hơn nữa còn là toàn tâm toàn ý, cho thấy ít nhất tâm địa và nhân phẩm của y không tồi. Các khác không nói, mỗi lần diện kiến Vĩnh Minh Đế Quách Tử Mục đều cực kỳ kiêng kỵ, điều này khiến quân hậu thập phần vừa lòng.

Năm mới sắp đến, dù là Vĩnh Minh Đế hay quân hậu thì ngày đầu năm mới đều có rất nhiều sự tình bận rộn. Hiện giờ thân thể quân hậu không tiện, hoàng thất chỉ còn Vĩnh Minh Đế và La Vinh Vương, tới lúc đó, hết thảy lễ nghi còn cần Mộ Dung thế tử và Quách Tử Mục chính quân hỗ trợ xử lý.

Trong cung không có trưởng bối, La Vinh Vương và Quách Tử Mục không cần lo ngày mai dậy sớm vào cung dâng trà. Hai người ở Vân Long các tận tình bộc lộ nội tâm kích động cùng vui sướng. Lần thứ hai thành thân, La Vinh Vương cảm thấy ngọt ngào và hạnh phúc hơn lần đầu tiên rất nhiều. Chén trà giải rượu mà Vương Thạch Tỉnh cho La Vinh Vương uống có chứa linh nhũ pha loãng. La Vinh Vương dần dần tỉnh táo lập tức biến thành sắc lang một đêm bảy lần, đắm mình cùng với Quách Tử Mục chìm trong niềm vui cá nước thân mật, chỉ mong mỗi ngày đều như hôm nay.

Hai người điên loan đảo phượng không biết rằng, ngày hôm nay qua đi, có bao nhiêu thế gia công tử cùng phú hào âm thầm tiếc hận, một đóa hoa tươi sao có thể cam nguyện cắm trong...Nhiều vị công tử trở về từ buổi tiệc thành thân không thể hồi phục suốt vài ngày liên, trong óc lúc nào cũng hiện lên bộ dáng khuynh thành kia. Nếu hoa không có chủ, không biết có bao nhiêu người vì tranh giành mà đổ máu. Đáng tiếc, đóa hoa này lại cắm ở trên bãi cứt trâu, nhưng bãi cứt trâu này hoàn toàn không dễ chọc, hơn nữa nhà ngoại của đóa hoa này càng không dễ chọc.

Quách Tử Mục hoàn toàn nổi danh, đi cùng với y còn có tiệm bánh ngọt Vân Long, cửa hàng phục sức Vân Long cùng với dệt phường trong tay Trung Dũng hầu.

Kể từ ngày đó, Vân Long các nhận được một số lượng đơn đặt hàng lớn, còn đặc biệt chú thích là muốn tổ chức y như hôn lễ của vương phủ, phòng duy nhất trên lầu cũng được đặt làm phòng tân hôn trong ngày đại tiệc. Nam thê khác nữ thê. Nữ tử thành thân không thể lộ diện, phải đợi tân lang xốc khăn voan, cho nên muốn tổ chức hôn lễ độc đáo thế này chỉ có nam thê. Các thiếu nữ chưa xuất giá trong kinh thành quả thực không vui, bọn họ cũng muốn có một hôn lễ như vậy! Trong lúc nhất thời, các nam tử chuẩn bị gả chồng đồng loạt vui mừng, nữ tử thì ngược lại mặt ủ mày ê.

Vân Long các đứng ngoài cuộc, loại chuyện này đã có gia trưởng phụ trách, Vân Long các chỉ có trách nhiệm nhận đơn đặt hàng. Đơn đặt hàng hôn lễ đầu tiên mà Vân Long các nhận được là cho đích thứ tử của nhị tử của Cảnh Lăng hầu. Đối phương thú nam thê. Cảnh Lăng hầu là bên ngoại của Đại lão phu nhân và chính quân. Đơn đặt hàng quá nhiều, Vân Long các ưu tiên nhận đơn đặt hàng của Cảnh Lăng hầu trước. Cảnh Lăng hầu không chỉ đặt tiệc, mà còn đặt cả bánh kem và hỉ phục. Hôn lẽ ở đây phải chuẩn bị trước ít nhất nửa năm, ai không có tên trong danh sách chỉ có thể hoãn lại ngày thành thân, hoặc chọn cách tổ chức theo tập tục truyền thống.

Vân Long các, tiệm đồ ngọt Vân Long và cửa hàng phục sức Vân Long đã tung ra ba loại hình phục vụ và sản phẩm với mức giá trung bình, thấp, với cao. Cảnh Lăng hầu chọn mức giá trung bình. Bọn họ không thể nào so độ giàu có với Trung Dũng hầu phủ được. Hơn nữa, sự phô trương trong hôn lễ của La Vinh Vương đã lên hàng đỉnh cấp, rất ít người có thể đạt tới cấp bậc như vậy. Nhưng mặc dù là mức giá trung bình, cũng đủ để Cảnh Lang hầu phủ vẻ vang thú người vào cửa. Vì lý do này, ban lãnh đạo cấp cao của Vân Long tập đoàn đã nhanh chóng điều chỉnh và thành lập một bộ phận mới gọi là cửa hàng dịch vụ hôn lễ Vân Long. Kể từ đây, các mô hình dịch vụ hôn nhân chính thức được khai mở ở Đại Yến.

Chi phí cho hôn lễ của Quách Tử Mục rất lớn, nhưng phần thưởng nhận về cũng khổng lồ không kém. Đối với mỗi hạng mục phát triển mới của tập đoàn Vân Long, Thiệu Vân An đều có cổ phần, bởi vì hắn là người đưa ra quyết định quan trọng và chốt giá. Thiệu Vân An đếm tiền tới mỏi tay, tiêu tiền cũng như nước chảy. Ba đứa nhỏ Tưởng Mạt Hi, Vương Thanh và Ni tử hiện giờ có thể bình tĩnh đối mặt với mấy vạn lượng bạc. Đương lúc thuận buồm xuôi gió thì năm mới cũng tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play