Thiệu Vân An hồi kinh, vui mừng nhất chính là Quách Tử Mục. Thiệu Vân An không ở kinh thành, y luôn có chút thiếu tự tin. Thiệu Vân An trở lại, y tự tin tới mức có thể ra cửa mà không mang mặt nạ. Đương nhiên y chưa bao giờ làm như vậy.
Ăn hoa keo, Quách Tử Mục cũng rất yêu thích món này. Thiệu Vân An từng bước từng bước dạy y cách chế biến hoa keo như thế nào để xóa bớt mùi tanh.
Lúc này, quản sự tiệm ăn tại gia lúng túng đi tới. "Chủ tử, quản sự Lỗ quốc công phủ tới đây, muốn đặt ba bàn đêm mai ở "Khanh Nguyện". Nhưng bàn của chúng ta đã bị đặt hết trong năm ngày rồi, lần này lại thêm ba bàn..."
Quách Tử Mục chưa kịp phản hồi, Thiệu Vân An là người đầu tiên không hài lòng. "Họ không biết quy củ tiệm ăn sao? Cách một ngày mới tới đặt bàn, muốn chúng ta tới đâu đặt bàn cho bọn họ, chẳng lẽ hủy bàn của khách nhân khác đã đặt trước sao? Vậy chúng ta sau này có thể tiếp tục làm sinh ý nữa hay không?"
Vị quản sự thấy Thiệu Vân An lên tiếng, càng thêm lúng túng. "Là, lục thiếu gia Lỗ quốc công phủ mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, cái này..."
Quách Tử Mục nhắc nhở. "Vân An, Lỗ quốc công phủ là bên ngoại của ngươi."
Quả nhiên, Thiệu Vân An đã quên mất cha nhỏ mình là người Lỗ quốc công phủ.
Thiệu Vân An không quen, hay nói đúng hơn là xa rất xa lạ với nhà "ngoại". Túc Thần Dật tuy xuất thân từ Lỗ quốc công phủ, nhưng bản thân y không phải là người trọng gia tộc, bằng không với địa vị của y, Đại gia trước nay luôn điệu thấp sẽ không đồng ý hôn sự của Đại Minh Vinh với y. Túc Thần Dật và Đại Minh Vinh coi như là tự do yêu đương. Thiệu Vân An chỉ gặp người của Lỗ quốc công phủ một lần duy nhất vào yến nhận thân, sau đó thì không còn tiếp xúc. Lỗ quốc công phủ từng nhiều lần muốn gặp mặt hoặc mời hắn dùng bữa, nhưng thứ nhất là gần đây Thiệu Vân An rất bận. Thứ hai là Túc Thần Dật trong lòng hiểu rõ nhi tử nhà mình không có sự kiên nhẫn với mấy chuyện này, nên giúp hắn từ chối. Cho nên đối với Lỗ quốc công phủ, Thiệu Vân An hoàn toàn xa lạ. Có lẽ nguyên nhân chính yếu nhất chính là mẫu thân Túc Thần Dật đã qua đời, phụ thân y cũng tục huyền (tái hôn), cho nên Túc Thần Dật hiếm khi tiếp xúc với bổn gia, điều này trực tiếp dẫn tới việc Thiệu Vân An càng không thân cận với Lỗ quốc công phủ. Bất quả, không thân thì không thân, Thiệu Vân An lại không ghét Lỗ quốc công phủ, vẫn hiếu kính đầy đủ với trưởng bối.
Chẳng qua, biết đối phương là người Lỗ quốc công phủ, Thiệu Vân An ngược lại càng thêm khó chịu. "Lục thiếu gia là ai?"
Quách Tử Mục trả lời nhanh hơn cả quản sự. "Là ngoại tôn tử của tiền Lỗ quốc công, là nhi tử độc nhất của biểu cô ngươi, muội muội của Lỗ quốc công. Nếu không phải biểu ca thì chính là biểu đệ của ngươi, y với ngươi tuổi xấp xỉ."
Lỗ quốc công trước đây đã qua đời. Lỗ quốc công hiện tại là đường huynh của Túc Thần Dật. Phụ thân Túc Thần Dật là nhị thúc của Lỗ quốc công. Trong số ba công, Lỗ quốc công là trẻ tuổi nhất, cùng thế hệ với thế tử An quốc công phủ. Lỗ quốc công trước đây có một chính thê, hai trắc thất và vài vị thiếp thất, thị quân. Đương nhiệm Lỗ quốc công có một chính thê, ba trắc thất và hai thiếp thất. Lỗ quốc công hiện tại có ba người thân huynh đệ, còn có thứ huynh đệ, toàn bộ không phân gia, đều ở chung một chỗ. Tính thêm cả họ hàng của những huynh đệ này thì phải hơn một trăm người. Xã hội này, càng là người có quyền thế thì càng kiêng kỵ việc phân gia, cho nên càng là thế gia thì dân cư càng đông. Nếu là xã hội hiện đại thì làm gì có nhiều dân cư trong một gia đình như vậy, chỉ việc nhớ tên thôi là có thể hôn mê rồi.
Thiệu Vân An hồ đồ. "Tại sao đích tử của biểu cô lại là người của Lỗ quốc công phủ? Chẳng lẽ là lão công bà ấy ở rể?" Cái này hiếm thấy à nha. Cô cô hắn ở lại tướng quân phủ vì lý do an toàn, nhưng dượng của hắn vẫn có phủ đệ riêng.
Quản sự không hiểu lão công là ý gì, Quách Tử Mục bình tĩnh trả lời. "Nhữ phu phân ở góa, nghe nói là Túc lão phu nhân phi thường sủng ái nữ nhi này, sau khi trượng phu nàng qua đời lập tức đón mẫu tử bọn họ về Lỗ quốc phủ. Trong nhóm người đồng lứa ở Lỗ quốc phủ, Nhữ Thư Hàm đứng hàng thứ sáu cho nên mọi người gọi y là lục thiếu gia."
Thiệu Vân An trợn mắt. "Quách tiểu ca, sao ngươi biết nhiều chuyện vậy?"
Quách Tử Mục ngạo kiều nâng cằm. "Ở kinh thành làm buôn bán, sao có thể không nắm rõ mấy mối quan hệ này. Chỉ sợ ngươi hiện tại còn không hiểu biết Lỗ quốc phủ như ta đâu." Quách Tử Mục không muốn xuất đầu lộ diện, nhưng bài tập về nhà không thể bỏ bê.
"Tiểu đệ kính nể!" Thiệu Vân An ôm quyền, hắn thực sự bị dọa rồi. Vâng, mới có ba ngày không gặp mà phải lau mắt để nhìn a! Quách tiểu ca quá lợi hại! Đây là sức mạnh tình yêu sao?! Thiệu Vân An tự ghê tởm bản thân mình một trận.
Không biết Thiệu Vân An đang hoạt động nội tâm mãnh liệt, Quách Tử Mục tiếp tục nói. "Không thể coi thường mặt mũi vị lục thiếu gia này. Y rất được Túc lão phu nhân sủng ái, Lỗ quốc công cũng đau y. Ở Lỗ quốc phủ, địa vị của y còn cao hơn cả đích thiếu gia. Triệu quản sự, ngươi nói với bọn họ, không có cách nào chuẩn bị ba bàn, nhiều nhất là hai bàn!"
Triệu quản sự vẻ mặt bối rối. "Chủ tử, chúng ta đặt hai cái bàn ở đâu?"
Quách Tử Mục không còn biện pháp. "Tạm thời ở Minh Nguyệt phòng đi."
Triệu quản sự nghe vậy lập tức nhíu mày. "Minh Nguyệt phòng là thế tử..."
Quách Tử Mục. "Thỉnh thoảng dùng không sao, thế tử sẽ không để ý, ta sẽ nói với y. Hiện tại chỉ có Minh Nguyệt phòng và Trình Tường viện, nhưng Trình Tường viện không thể động tới. Ngươi nói lại với người Lỗ quốc phủ, lần này là ngoại lệ, lần sau phải làm theo quy tắc."
Quách Tử Mục có chút khó chịu, nhưng Lỗ quốc công phủ nói sao cũng là nhà ngoại của Thiệu Vân An, mặt mũi này y phải nể. Có lẽ đối phương cũng nghĩ tới điểm này nên mới bỏ qua quy củ. Nếu vương gia hoặc thế tử ở đây, chuyện này đương nhiên dễ xử lý. Bọn họ ra mặt, đối phương sẽ biết khó mà lui, nhưng hiện tại chỉ có y và Vân An. Y không tiện ra mặt, càng không thể để Vân An ra mặt, cho nên cứ sắp xếp như vậy.
Minh Nguyệt phòng là phòng chuyên chúc dành cho Mộ Dung thế tử chiêu đãi khách nhân của mình. Bên trong được bài trí dựa theo sở thích của Mộ Dung thế tử. Trình Tường viện là sân viện duy nhất tách riêng của tiệm ăn tại gia, dành cho hoàng thượng và quân hậu, hàm nghĩa là long phượng trình tường. Khách nhân của La Vinh Vương cũng được chiêu đãi ở Trình Tường viện. Vốn dĩ Quách Tử Mục định dựng riêng cho Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An một sân viện riêng nhưng bị Thiệu Vân An cự tuyệt. Diện tích Khanh Nguyện không lớn, Trình Tường viện được cải tạo từ hậu viện. Ngoại trừ trù phòng và văn phòng của Quách Tử Mục, còn lại chỉ có thể cải tạo mười một phòng, nếu làm thêm phòng riêng cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, không phải là lãng phí tài nguyên sao? Bọn họ muốn tới Khanh Nguyện thì cứ báo trước một tiếng là được, cùng lắm thì dùng Minh Nguyệt phòng, không cần phải chiếm riêng một cái.
Thời điểm Quách Tử Mục an bài, khuôn mặt Thiệu Vân An lập tức dài ra. Làm sao hắn lại không biết rõ bố cục tiệm ăn tại gia cơ chứ. Hắn cũng đoán được tại sao đối phương lại đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy.
"Từ từ." Thiệu Vân An xụ mặt ngăn Triệu quản sự. "Nói với người kia, trong vòng năm ngày tới bàn đã đầy, muốn mời khách nhân thì cứ tới nhà khác, không thôi thì chờ năm ngày sau, cứ nói là ta nói."
Quách Tử Mục là huynh đệ hắn, là người nhà, còn vị lục thiếu gia kia chỉ là người lạ, ngay cả đến vóc dáng hắn cũng chẳng nhớ rõ. Nào có đạo lý giúp đỡ người xa lạ khó xử người nhà. Ngoại gia thì thế nào, ngoại gia gia ngoại nãi nãi chỉ mới gặp một lần, liên quan gì tới Nhữ Thư Hàm, hắn thậm chí còn không nói được vài câu với những người khác. Phía bên cha nhỏ hắn sẽ giải thích sau, hắn tin cha nhỏ sẽ hiểu.
"Vân An." Quách Tử Mục thấy Thiệu Vân An không vui, trấn an nói. "Không sao đâu. Y cũng là người nhà, tới Minh Nguyệt phòng là được."
Thiệu Vân An. "Ai là người nhà y, người trong nhà sẽ không đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy. Biểu cô ta có loại hài tử như vậy sao?" Mở miệng ra là yêu cầu tối mai, căn bản không thèm hỏi còn bàn hay không. Nếu đây mà là nhà hàng của hắn, Thiệu Vân An nhất định sẽ đánh y ra khỏi cửa.
Quách Tử Mục đương nhiên biết Thiệu Vân An bênh vực mình, bất quá vẫn khuyên nhủ, nhưng Thiệu Vân An không chịu. "Chỉ là một tên thiếu gia khác họ mà há mồm đòi ngươi cho y ba bàn, thế các thiếu gia Lỗ quốc công phủ khác thì sao. Có một thì có hai, không thể làm ra tiền lệ, càng không thể để bọn họ dựa dẫm vào quan hệ của ta với ngươi, không chính là không. Triệu quản sự, cứ làm theo quy củ, nói là ta bảo vậy."
Thấy Thiệu Vân An đã nổi lửa, Quách Tử Mục phất phất tay, Triệu quản sự vội vàng đi. Lửa giận của Vương Thiệu chính quân không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
"Đừng tức giận đừng tức giận." Quách Tử Mục tháo mặt nạ, vừa nhìn thấy khuôn mặt "xinh đẹp quyến rũ" của y, Thiệu Vân An bất giác thở dài, cầm lấy mặt nạ đeo lại cho y. "Ngươi đừng câu dẫn ta, ta đối với Tỉnh ca nhà ta là tuyệt đối trung thành."
"Muốn chết à!" Quách Tử Mục đạp hắn một cước.
Khanh Nguyện không cho mặt mũi, còn là do đích thân Vương Thiệu chính quân trực tiếp cự tuyệt. Quản sự Lỗ quốc phủ sắc mặt xanh mét rời đi. Y có thể hình dung ra chuyện này sẽ khiến kinh thành phản ứng thế nào. Vương Thiệu chính quân không thèm nể mặt Lỗ quốc phủ, quả thực đáng giận! Chẳng lẽ hắn không quan tâm Lỗ quốc phủ chính là ngoại gia hắn sao?
Chẳng mấy chốc, Triệu quản sự đã quay lại, trong tay cầm theo một xấp bái thiếp. "Chủ tử, Vương Thiệu chính quân, người Lỗ quốc phủ đi rồi, nhưng mà sắc mặt không được tốt."
Thiệu Vân An. "Kệ bọn họ. Có bản lĩnh thì kêu Lỗ quốc công tới tìm ta."
Tiếp theo, Triệu quản sự đưa bái thiếp ra. "Vương Thiệu chính quân, bên ngoài có rất nhiều người muốn gặp ngài, đây là bái thiếp."
"Tại sao họ lại gửi bái thiếp tới đây?"
Quách Tử Mục nói thẳng. "Ngươi ở trong cung cả ngày, muốn gặp được ngươi không dễ dàng. Ta đoán ngay sau khi rời cung ngươi đã bị phát hiện."
Thiệu Vân An ngỡ ngàng nhìn Quách Tử Mục. Quách tiểu ca thay đổi nhiều quá, quá là nhiều luôn~! Nhưng hắn không hiểu, mỗi lần đứng trước mặt quân hậu Quách tiểu sao ca lại co rút? Thiệu Vân An dám không phân lớn nhỏ với quân hậu, nhưng hắn không nhận ra rằng, đối với người khác, khí tràng của quân hậu quá đáng sợ.
Thiệu Vân An không mấy hứng thú xem bái thiếp, hắn luôn tránh dính líu quá nhiều tới giới hào môn kinh thành. Tướng quân phủ bối cảnh đã đủ thâm sâu, nhà hắn lại là hầu gia, hơn nữa còn có một vị tiểu thúc là thiên tuế. Nếu lợi dụng trường tụ thiện vũ trong giới hào môn kinh thành thì đối với Trung Dũng hầu phủ và tướng quân phủ không có lợi. Vương Thạch Tỉnh nhà hắn không thích nắm quyền to này nọ, cho nên mấy thứ xã giao này cái nào từ chối được hắn sẽ từ chối.
Trong xấp bái thiếp có thế gia hào môn, cũng có thương nhân. Đại Tư quốc, Tiên Lộc quốc, bộ lạc Đại sơn đều có. Bộ lạc Đại Sơn?
Thiệu Vân An cầm lấy bái thiếp của bộ lạc Đại Sơn. Hắn có ấn tượng rất tốt với bộ lạc này. Dù sao hắn cũng được bộ lạc Đại Sơn cứu giúp, hơn nữa thời điểm ở nhà đấu giá, thương nhân bộ lạc Đại Sơn vô cùng hợp tác.
Người gửi bái thiếp có tên là Ô Sắc, đọc nội dung trong thư thì vó vẻ như đây là một thương nhân bộ lạc Đại Sơn. Bất quá, nếu đã gửi bái thiếp, vậy địa vị của người này ở trong bộ lạc không hề thấp, sinh ý cũng lớn. Những hộ gia đình bình dân không ai dám gửi bái thiếp cho hắn.
"Này, Quách tiểu ca, ngươi có nghe thấy vị thương nhân nào tên là Ô Sắc ở bộ lạc Đại Sơn không?"
Quách Tử Mục lập tức trả lời. "Người này rất có tiền, từng dùng bữa nhiều lần ở Khanh Nguyện, địa vị rất cao, thế tử từng nhắc tới y."
Thiệu Vân An lập tức đưa bái thiếp cho Triệu quản sự. "Trưa ngày mốt, ở ngay đây." Sau đó, hắn quay đầu, Quách Tử Mục không đợi hắn mở miệng đã nói. "Trưa ngày mốt ta sẽ giao Minh Nguyệt phòng cho ngươi."
"Ừ."
Lỗ quốc công phủ, một vị thiếu niên thoại nhìn tuổi không lớn hơn Thiệu Vân An là bao ôm vẻ mặt u sầu. Mà ở đối diện, lão tổ tông Lỗ quốc công, mẫu thân Lỗ quốc công đương nhiệm, nhất phẩm cáo mệnh Túc lão phu nhân đang nổi giận. Thiếu niên này, môi hồng răng trắng, bộ dáng có thể xem như đại diện cho vẻ tuấn tiếu tiêu chuẩn của thiếu niên Đại Yến quốc. Đây cũng là một trong những lý do khiến y được lão tổ tông yêu thích, mặc dù là ngoại tộc ở trong phủ, nhưng bởi vì không chỉ lời nói ngọt ngào làm người khác vui vẻ, bộ dáng lại đáng mến đáng yêu.
"Ngoại nãi nãi, làm sao bây giờ, tôn nhi đã nói là không sao, nhưng không ngờ biểu đệ Vân An lại không cho mặt mũi. Như vậy tôn nhi làm sao gặp mặt đồng môn được a."
Túc lão phu nhân không vui, nói gì thì Vân An cũng là người trong nhà, nào có chuyện không nói hai lời đã cự tuyệt. Chưa kể, Khanh Nguyện đương gia là chính quân của La Vinh Vương chứ không phải Vân An. Còn một lý do nữa khiến Túc lão phu nhân không cao hứng, nhưng bà không thể nói ra, cũng không dám nói.
Túc lão phu nhân trong lòng không vui, trên mặt vẫn bao dung nói. "Khanh Nguyện nói phải đặt trước ít nhất năm ngày, sợ là thật sự không còn bàn. Nếu các ngươi muốn tới Khanh Nguyện, sao không đặt bàn sớm hơn?"
Nhữ Thư Hàm bất lực trả lời. "Hôm nay mới quyết định. Hôm nay văn chương của tôn nhi được phu tử khen ngợi, Hi Vĩ mời tất cả mọi người cùng tụ họp, vừa vặn ngày mai là sinh nhật y. Hi Vĩ nói chọn ngày không bằng gặp ngày, nên quyết định vào ngày mai. Hi Vĩ muốn tổ chức tiệc chúc mừng tôn nhi ở Khanh Nguyện, tôn nhi tất nhiên vô cùng cảm kích. Hi Vĩ nói đặt bàn ở Khanh Nguyện rất khó, tuy nhà y có tiền nhưng không có thế lực. Tôn nhi nghĩ Vương Thiệu chính quân sẽ nể mặt tôn nhi, nào ngờ biểu đệ lại từ chối."
Túc lão phu nhân trong lòng không khỏi suy đoán tới mục đích của người tên Hi Vĩ này, bởi vì ngoại tôn của bà tâm tư rất đơn thuần, bà không muốn y lo lắng. Túc lão phu nhân cũng không muốn nhìn thấy tôn nhi buồn rầu, rốt cuộc thì chuyện này vẫn ảnh hưởng tới thể diện tôn nhi của bà. Túc lão phu nhân nói. "Như vậy đi, ngoại nãi nãi nhờ đại ca ngươi đi một chuyến."
Nhữ Thư Hàm vẻ mặt cô đơn, cúi đầu. "Có phải biểu đệ không thích ta, cho nên mới..."
Túc lão phu nhân đau lòng, nắm tay y. "Đừng nghĩ bậy, ngươi là thiếu gia Lỗ quốc phủ, ai dám không thích ngươi?"
Nhữ Thư Hàm ủy khuất nói. "Nhưng ta không phải họ Túc."
Túc lão phu nhân càng đau lòng, không khỏi càng oán trách Thiệu Vân An, giọng điệu trở nên cứng rắn. "Chỉ là ba bàn tiệc mà thôi, cho dù bao cả Khanh Nguyện, Vân An cũng nên cho mặt mũi." Túc lão phu nhân nói với đại a đầu bên người. "Đi gọi đại thái thái tới đây."
"Vâng."
Nhữ Thư Hàm ôm lấy Túc lão phu nhân. "Nãi nãi, biểu đệ sẽ không tức giận chứ?"
"Ngươi là đường ca hắn, lẽ ra hắn nên giúp ngươi. Ngươi yên tâm, nếu hắn còn không nhường nhịn, nãi nãi sẽ ra mặt."
Nhữ Thư Hàm ôm Túc lão phu nhân, cười nói. "Nãi nãi, ta biết nãi nãi đau ta nhất."
Dỗ dành Túc lão phu nhân cười mệt mỏi rồi, Nhữ Thư Hàm lúc này mới đi gặp mẫu thân. Nhữ phu nhân Túc Lâm Dung nhìn thấy y tới, đầu tiên là gọi nhóm nha hoàn bưng trà rót nước bày điểm tâm, sau đó hạ lệnh cho bọn họ lui ra. Bà nắm tay Nhữ Thư Hàm, hỏi. "Thư Hàm, nương nghe nói con và Thiệu Vân An có xung đột?"
"Không có, là hắn không để ý tới con." Nhữ Thư Hàm phẫn uất, kể lại mọi chuyện cho nương nghe, sau đó nói. "Con là biểu ca hắn, cho dù không thân cũng không nên làm mất thể diện của con chứ. Các tỷ tỷ nói không sai, vị hầu gia phu nhân kia hoàn toàn không để Lỗ quốc phủ chúng ta vào mắt, bằng không thì lúc xin tiên thủy không thể nào không nhớ tới nãi nãi."
Nhữ phu nhân chua chát nói. "Hắn không để Lỗ quốc phủ ở trong lòng, làm sao có thể để hai mẫu tử chúng ta ở trong lòng. Hắn là đích thiếu gia Đại gia, quân hậu lại sủng hắn. Chúng ta là ai, chúng ta chỉ là cô nhi quả phụ ăn nhờ ở đậu mà thôi."
Nhữ Thư Hàm lập tức đanh giọng, nói nhỏ. "Vậy sao nương không đổi tên con thành họ Túc? Cho dù ở Lỗ quốc phủ con được sủng ái bao nhiêu thì con cũng chỉ là người ngoài!" (lại thêm một thằng điên các bác ạ!)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT