Ăn cơm xong, Quách Tử Du và Đại Giang rời đi. Quách Tử Du là huyện lệnh, sáng sớm mai còn có việc phải làm nên không ở qua đêm. Y không ở lại, Đại Giang tự nhiên cũng không. Lý do thì "tự nhiên"...

Trên đường trở về, Đại Giang ngồi chung xe ngựa với Quách Tử Du, mở miệng hỏi. "Ngươi hỏi chưa?"

Quách Tử Du gật đầu. "Ta đã hỏi rõ." Tựa hồ có chút ngượng ngùng, Quách Tử Du thử thăm dò, lảng tránh ánh mắt của Đại Giang. "Tử Mục và vương gia là lưỡng tình tương duyệt, nghe ý của Vân An, vương gia đang rất gấp, chỉ muốn mau chóng thú Tử Mục vào cửa, không phải Tử Mục có, có thai."

Đại Giang mỉm cười, người không thường cười, khi cười có chút vặn vẹo.

"Nếu thế thì ngươi yên tâm rồi."

Quách Tử Du lại gật đầu. Đại Giang cười gượng, cẩn thận trọng hỏi. "Vậy ngươi có hỏi tam thiếu gia chuyện huyện lệnh không?"

Thiệu Vân An xếp hàng lão tam trong nhóm nam hài nhi đồng lứa của Đại gia. Đại Giang là người Đại gia, cho nên gọi hắn là tam thiếu gia. Quách Tử Du trả lời. "Hỏi."

Không nói về tiên quả, Quách Tử Du chỉ nói với Đại Giang nguyên do mình trở thành huyện lệnh, sau đó thêm vào. "Nếu đại nhân không cần ta, ta sẽ từ quan."

Lần này nụ cười của Đại Giang càng lộ rõ, đương nhiên càng méo mó hơn. Thấy vậy, Quách Tử Du không khỏi hỏi. "Thế nào? Ngươi cảm thấy ta không thích hợp làm quan sao?"

Đại Giang lập tức thẳng thắn nói. "Ta biết ngươi không có chí này. Quan trường như chiến trường, nếu ngươi thật sự muốn làm gì đó, có thể làm sinh ý với tam thiếu gia mà, ta thấy ngươi có vẻ thích."

Quách Tử Du mỉm cười. "Xác thật là vậy."

Đại Giang thầm thở dài, nếu người này thích làm quan, sao y có thể kéo người này về nhà? Tuy nói từ sau khi Tề Du thiếu gia trở thành quân hậu, triều đình ít hạn chế nam thê hơn rất nhiều, nhưng nam thê làm quan trong triều vốn ít. Đại Giang không thích Quách Tử Du ngày ngày đối mặt với đám lang sói trong triều.

Đêm đó, còn chưa biết mình bị người ta thương nhớ, Quách Tử Du hoàn toàn trút bỏ nỗi lo lắng cho đệ đệ, hiện giờ y chỉ nghĩ tới việc tham gia ân khoa.

***

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trở về Trung Dũng thôn ba bốn ngày vẫn chưa xuất hiện. Tất cả các thiệp chúc mừng được gửi từ huyện Vĩnh Tu và vùng lân cận đều bị Yến Phù Sinh từ chối. Đây là lần đầu tiên lão chính quân và lão phu nhân rời nhà lâu như vậy. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không có tâm trạng đi xã giao. Trong thôn đương nhiên có người muốn gặp bọn họ, nhưng thân phận hai người hiện giờ không giống như xưa. Không có người xông vào gõ cửa, những thị vệ tuần tra gần vương trạch cũng đủ khiến mọi người run chân.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không lộ diện. Từ sau khi hai người trở lại Vương Đại Lực cũng không xuất hiện, Sau khi thánh chỉ từ kinh thành truyền tới Trung Dũng thôn, Vương Đại Lực bị bệnh, sức khỏe của ông dần dần yếu đi. Một số người hiểu rằng, ông bị tâm bệnh. Nếu là trước đầy, Vương Văn Hòa và Triệu chính sẽ tới gặp Vương Thạch Tỉnh nói chuyện tình nghĩa. Nhưng bây giờ không ai dám ra tay. Hai phần thánh chỉ dành cho Chu thị nhất tộc và Thiệu thị nhất tộc, cộng thêm ly rượu độc dành cho Chu thị khiến mọi người khiếp sợ. Quân hậu là thúc thúc của Thiệu Vân An, không ai dám chất vấn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An quá nhẫn tâm.

Cuối cùng cũng dỗ dành tâm trạng cha nhỏ tốt hơn, Thiệu Vân An lúc này mới rút tinh lực ra giải quyết chuyện khác. Hắn đi tìm Vương Thạch Tỉnh trước. Vương Thạch Tỉnh đang chải lông cho Hổ ca vừa mới xuống núi. Thấy hắn tới, Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Cha nhỏ có tốt hơn không?"

"Tốt hơn một chút, ít nhất cũng chịu cười." Thiệu Vân An tiến lên gãi cằm Hổ ca, hỏi. "Tỉnh ca, huynh định khi nào đi gặp Thư Bình đại ca và mấy người khác?"

Vương Thạch Tỉnh liên tục động tác trên tay, bất đắc dĩ nói. "Ta tìm bọn họ, sợ dọa bọn họ. Nhờ người gọi bọn họ tới đây đi. Ở nhà dễ nói chuyện. Không phải đệ muốn gặp Hà Tử ca sao?"

"Vậy ta sẽ kêu người mời bọn họ tới, huynh muốn gặp ai?"

Triệu Nguyên Đức đang ngồi trong nhà Vương Thư Bình, khi nghe tin Trung Dũng hầu muốn gặp bọn họ, hai người vô cùng khiếp sợ, nhưng sau đó lại có chút vui mừng. Đặc biệt là Triệu Nguyên Đức. Trung Dũng hầu muốn gặp hắn, chính quân muốn gặp Triệu Hà. Trái tim Triệu Nguyên Đức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vô cùng kích động.

Không dám để người truyền tin chờ lâu, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức thu dọn ít đặc sản trong nhà, vội vàng đi theo người truyền tin. Mặc dù sợ rằng đặc sản trong nhà hiện giờ chẳng lọt vào mắt Trung Dũng hầu và chính quân, nhưng tóm lại cũng là một phần tâm ý của bọn họ.

Sau khi ba người tới biệt viện, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức được dẫn tới chính sảnh. Triệu Bà được dẫn tới phòng của Thiệu Vân An ở hậu viện. Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức bước vào chính sảnh, nhìn thấy người mà thân phận so với bọn họ đã khác xa một trời một vực. Hoảng hốt một hồi, hai người vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vương Thạch Tỉnh bước tới ngăn cản. "Thư Bình đại ca, Nguyên Đức đại ca, chớ có đa lễ, mau ngồi."

Sau những lời này, trái tim căng thẳng của Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức rốt cuộc thả lỏng. Cả hai cùng ngước mắt lên nhìn Vương Thạch Tỉnh, người không còn giống như trước đây. Bọn họ không thể nói ra cảm giác lúc này như thế nào, nhưng thái độ của Vương Thạch Tỉnh khiến cho cả hai như uống một viên thuốc an thần.

Để hai người họ ngồi xuống, Vương Thạch Tỉnh kêu người phục vụ trà. Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức nói thẳng. "Không được không được."

Khi trà dâng lên, người hầu lui xuống, Vương Thạch Tỉnh đi thẳng vào vấn đề nói. "Thư Bình đại ca, Nguyên Đức đại ca, các ngươi có nguyện ý theo ta lên kinh thành, trợ giúp ta một tay hay không?"

Đang định nói vài câu khách sáo, cả hai bỗng nhiên cảm giác lỗ tai mình chắc là có vấn đề.

Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức liêu xiêu trong chính sảnh, phía bên Triệu Hà cũng chẳng khả quan hơn là bao. Triệu Hà không nghĩ tới, đích tử của tướng quân phủ, còn là hầu gia chính quân Thiệu Vân An không những muốn truyền lại tay nghề nhưỡng rượu cho y, mà còn cả thái độ hòa nhã trước sau như một đối với y. Thiệu Vân An là người hào sảng, Triệu Hà sau khi trấn tĩnh tâm lý lại thì không còn tỏ ra ngượng ngùng nữa, đồng dạng sảng khoái nhận lời.

Cho tới khi Vương Thư Bình và phu thê Triệu Nguyên Đức về nhà, các thôn dân đã vây quanh dò hỏi, không biết Trung Dũng hầu tìm bọn họ làm gì. Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức chỉ nói là Trung Dũng hầu nhớ tình cũ, muốn trò chuyện với bọn họ, thứ khác không hề nhắc tới. Sau khi vất vả gửi đám thôn dân hiếu kỳ đi, cả hai lập tức đóng cửa, kéo cha nương vào phòng.

Tại nhà lý chính, Triệu Chính trợn mắt há miệng. "Nguyên Đức, ngươi nói gì? Thạch...hầu gia muốn ngươi lên kinh thành?"

Triệu Nguyên Đức khó nén nổi sự phấn khích, gật đầu lia lịa. "Hầu gia muốn ta và Hà tử, còn có đệ muội Nguyên Khánh và phu thê Thư Bình lên kinh thành làm việc. Hầu gia nói trong tay hắn không có người, bên kinh thành lại có rất nhiều việc cần người có thể tin tưởng đi làm. Thanh nhi, ai" Triệu Nguyên Đức vỗ miệng. "Thế tử đang đọc sách ở Quốc Tử Giám, không có bạn cùng học, hầu gia nói để Bác nhi và Diễn nhi đi theo hắn."

Triệu Chính hít một hơi, sau đó cả người cứng đờ rồi. Triệu Nguyên Đức sợ tới mức vội vàng đỡ phụ thân. "Cha, cha!" Vừa hét vừa xoa ngực, Triệu gia hỗn loạn. Lí chính bởi vì quá kinh hỉ, kích động tới mức thiếu chút nữa không thở nổi.

Triệu gia hỗn loạn, nhà Vương Văn hòa cũng không khá hơn là bao. Vương Văn Hòa sau khi hồi thần thì lập tức muốn tới hầu phủ tạ ơn, bồi tội. Cả nhà Vương Văn Hòa đi tạ ơn, trên đường gặp phải nhà lý chính đồng dạng tới hầu phủ. Cả thôn đều ngửa cổ hóng chuyện. Đến khi cả hai nhà tới biệt viện, trùng hợp lại gặp gỡ nhà Vương Tứ thẩm và Ngân thúc.

Vào ngày này, một số nhà vui mừng, hầu hết đều hâm mộ, nhưng một số ít là lo lắng. Vương Thạch Tỉnh rất giản dị, những hán tử trẻ tuổi thân thiết với hắn đều được theo lên kinh thành giúp hắn làm việc. Hai người giống như Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức vừa có năng lực lại chu đáo rất thích hợp đề bồi dưỡng thành trợ thủ thân cận, sẽ cùng vào kinh sau khi nhưỡng dương nãi tử tửu xong. Trong nhà có Thiệu Vân An toạ trấn, Vương Thạch Tỉnh không lo mấy người này khi vào kinh thành sẽ thay lòng đổi dạ.

Ngày này, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An bận gặp gỡ mọi người. Khi mọi người trở về, Thiệu Vân An chọc Vương Thạch Tỉnh. "bên phía Vương Đại Lực, huynh có muốn đi thăm không?"

Vương Thạch Tỉnh hơi thở nặng nhọc. "Không đi. Để Yến Phù Sinh mang vài thứ qua cho ông đi." Đối với phụ tử thân sinh của mình, Vương Thạch Tỉnh không biết nên đối mặt thế nào. Hắn không thể rước ông ấy về phụng dưỡng. Hắn không quan tâm, cũng không làm được.

Thiệu Vân An nắm tay hắn. "Để ta đi."

"Tức phụ?"

Thiệu Vân An nhún vai. "Tuy rằng người đáng thương tất có chỗ đáng giận, nhưng người ngược đãi huynh chủ yếu vẫn là Chu thị, Vương Đại Lực cũng thật xui xẻo. Huynh không xuất hiện thì để ta đi. Nếu ông ấy bệnh chết, trong lòng huynh cũng sẽ không dễ chịu. Đợi tới lúc xây từ đường Trung vương thị xong, ta sợ ông ấy không chịu nổi. Để ta đi."

Nói là làm, không cho Vương Thạch Tỉnh thời gian phản ứng, Thiệu Vân An đứng dậy bỏ đi. Chưa kịp ra tới cửa đã bị người ta dùng sức kéo mạnh lại, bị người ôm chặt.

"Tức phụ..."

Thiệu Vân An ôm Vương Thạch Tỉnh giống như một một con chó lớn bị lạc. "Làm sao vậy? Có phải thực cảm động hay không?"

"Ừ."

Thiệu Vân An ngẩng đầu. "Nếu huynh không thể buông tay, đưa ông ấy vào nhà cũng không phải là không thể."

Vương Thạch Tỉnh lắc đầu. "Không. Ta với ông ấy đã chặt đứt quan hệ. Ông ta là cha của Vương Điền Nham và Vương Chi Tùng." Điều mà Vương Thạch Tỉnh không nói chính là, nếu hắn đưa Vương Đại Lực vào nhà, vậy không phải là đánh vào mặt Vĩnh Minh Đế và quân hậu sao.

Thiệu Vân An nhón mũi chân cắn lên môi Vương Thạch Tỉnh. "Được rồi, ta sẽ đi gặp ông ấy. Trở về ta sẽ viết một phong thư cho Đại Chiến Kiêu, nhờ hắn chiếu cố Vương Chi Tùng một chút. Ít nhất cũng để y có thể toàn thây trở về, cũng coi như là tẫn hiếu với Vương Đại Lực." Lúc ở riêng, Thiệu Vân An vẫn chưa quen gọi Đại Chiến Kiêu là "ca."

Vương Thạch Tỉnh buông tức phụ, hắn thở phào nhẹ nhõm nhìn tức phụ đi xa. Nếu Vương Đại Lực có thể tương thông, cho dù hắn và ông không còn là phụ tử, chỉ cần thân phận của hắn, Vương Đại Lực sẽ có cuộc sống không quá tồi tệ, cũng không có người quấy rầy ông. Về phần Vương Điền Nham và Vương Chi Tùng thì tùy vào tạo hoá của bọn họ đi. Đối với hai người đệ đệ, Vương Thạch Tỉnh thật sự không hề có tình cảm huynh đệ dù là nhỏ nhất.

Thiệu Vân An mang đồ tới nhà Vương Đại Lực. Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Trung Dũng thôn ngay sau khi Thiệu Vân An tiến vào nhà Vương Đại Lực. Thiệu Vân An không ở nhà Vương Đại Lực quá lâu, ngồi chừng nửa giờ thì ra. Ngay khi hắn rời khỏi, các thôn dân lập tức chặn cửa nhà Vương Đại Lực. Lí chính đích thân đến đuổi mọi người ra ngoài. Nhưng ngược lại, lí chính và Vương Văn Hòa lại ở nhà Vương Đại Lực khá lâu. Ngày hôm sau, Vương Đại Lực nhiều ngày không ra ngoài lại vác cuốc xuống ruộng.

"Vân AN, ngươi đã nói gì với Vương Đại Lực?"

Buổi tối, Túc Thần Dật kéo nhi tử tới hỏi han.

Thiệu Vân An đáp. "Chính là nói với ông ấy có một số chuyện muốn hối hận cũng vô dụng, không bằng cứ sống cho thật tốt. Tỉnh ca không có khả năng đưa ông ấy vào nhà phụng dưỡng, nhưng Tỉnh ca dù sao cũng là nhi tử của ông. Dù mối quan hệ huyết thống có rạn nứt cũng không xoá bỏ được mối quan hệ này. Chỉ cần Tỉnh ca ở đây, thì vương gia vẫn còn. Vương Điền Nham không đáng tin cậy, nhưng Vương Chi Tùng gây ra nhiều chuyện như vậy lại có thể thay đổi. Ông hãy tự mình bảo trọng, chờ Vương Chi Tùng trở về. Cho dù Vương Chi Tùng không thể tham gia ân khoa, nhưng đường đi còn nhiều. Sau này chỉ cần chúng ta hồi thôn, ta sẽ đi thăm ông, thế thôi."

Túc Thần Dật không quá vui. Mỗi lần nghĩ lại những gì mà Vương gia đã làm với nhi tử, vị "mẫu thân" như y lại căm hận. Thiệu Vân An khuyên giải an ủi. "Cha nhỏ, Tỉnh ca rất đáng thương, nếu bởi vì khúc mắc mà Vương Đại Lực xảy ra chuyện không hay, trong lòng Tỉnh ca chắc chắn sẽ rất khó chịu. Nếu Tỉnh ca là loại người lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, cha nhỏ sẽ không yên tâm ta và huynh ấy ở bên nhau đúng không?"

Túc Thần Dật xoa đầu nhi tử. "Cha nhỏ biết, nhưng cảm thấy đau lòng cho ngươi."

"Ta không sao." Thiệu Vân An cười nói. "Ngài cứ coi như ta đi tu luyện từ bé, hiện tại đắc đạo thành tiên, phải xuống núi về nhà."

Túc Thần Dật bị nhi tử chọc cười, đè nén phiền muộn nói. "Sau này nếu không cần thì không cần gặp nhà bọn họ nữa. Nếu không phải Vương Thạch Tỉnh là người đáng thương, toàn tâm toàn ý với ngươi, cha nhỏ sẽ không thừa nhận hôn sự của ngươi với hắn." Nghĩ tới điều gì, hốc mắt Túc Thần Dật lại bắt đầu ửng đỏ. "Ngươi và Thạch Tỉnh thành thân, ta và cha ngươi không có mặt, không sính lễ không của hồi môn, hôn sự còn tổ chức cách mơ hồ. Cứ nhớ tới, tâm ta lại đau chẳng khác nào bị dao cắt."

Thiệu Vân An ôm lấy vị cha nhỏ đang rớt nước mắt, vội vàng nói. "Vậy chờ cha và đại ca từ biên quan trở về, ta và Tỉnh sẽ sẽ tổ chức lễ thành thân khác bổ sung."

"Lễ thành thân sao có thể bổ sung." Túc Thần Dật ôm chặt nhi tử, càng nghĩ càng khổ sở.

"Sao lại không thể. Đợi gia đình chúng ta tụ họp, ta và Tỉnh ca sẽ lập tức tổ chức lễ thành thân." Càng nghĩ càng khả thi, Thiệu Vân An trong lòng gật đầu. "Cha nhỏ, bây giờ ngài có thể bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho ta."

Túc Thần Dật bật cười, nhìn nhi tử nghiêm túc, y không khỏi không cân nhắc tới tính khả thi của chuyện này. Y phải bàn bạc trước với phụ mẫu. Nếu phụ mẫu đồng ý, y có thể viết thư cho phu quân.

Thiệu Vân An hầu hạ cha nhỏ của mình ngủ say rồi mới quay trở lại viện của hắn và Vương Thạch Tỉnh. Vừa vào cửa, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị người khiêng lên, trong nháy mắt bị ném lên giường.

Ở kinh thành, trong vương phủ, Quách Tử Mục ánh mắt mơ màng nằm trên giường lớn, thân mình trần trụi ở trước mặt La Vinh Vương chẳng khác nào bạch ngọc mỹ lệ nhất. La Vinh Vương thở hổn hển, ánh mắt không rời mà vuốt ve tiểu ái nhân của mình. Hai viên đậu đỏ nhỏ thẳng đứng, chiếc rốn khoét sâu đáng yêu, vòng eo thon gọn chỉ một tay là có thể ôm trọn, còn có tiểu khả ái tinh xảo trốn trong khu rừng rậm. La Vinh Vương khom người, gã khổng lồ dưới đáy quần đã sớm chảy nước miếng. Ông như thể tôn thờ mà hôn lên đôi môi Quách Tử Mục, còn chưa tiến vào chốn cực lạc mà hồn đã say.

Ngay lúc này.

Bang, bang, bên ngoài có người gõ cửa, sau đó một tên nô bộc lên tiếng. "Vương gia, trong cung có người tới."

Động tác La Vinh Vương dừng lại, nét xuân sắc trong mắt Quách Tử Mục rút đi. La Vinh Vương hô hấp trở nên nặng nề hơn, ông khàn giọng hỏi. "Có nói là chuyện gì không?"

Muốn ông tiến cung ngay bây giờ ư? Không phải là đang giết ông à!

"Nói là muốn chính quân tiến cung."

Muốn tiểu Mục tiến cung? La Vinh Vương kinh ngạc, Quách Tử Mục càng kinh ngạc. Đợi hoàn hồn rồi, Quách Tử Mục trắng mặt. Tối nay!

"Mộ Dung!"

Quách Tử Mục đột nhiên bị dọa khóc, vòng tay ôm cổ La Vinh Vương. La Vinh Vương thân dưới tức khắc mềm nhũn, sương mù dày đặc dâng đầu trong hốc mắt, ôm lấy người đang sợ hãi mà an ủi. "Đừng sợ. Ta tiến cung với ngươi."

"Ta không đi!"

"Chớ sợ chớ sợ. Hết thảy đã có ta, tiểu Mục không sợ."

La Vinh Vương vừa dỗ dành vừa lấy y phục cho mình và Quách Tử Mục. Quách Tử Mục sợ tới mức khóc không ngừng. Sai nô tỳ hầu hạ Quách Tử Mục, La Vinh Vương đi gặp người truyền tin trước. Ngươi tới là một thái giám lạ mặt. La Vinh Vương sắc mặt âm trầm hỏi. "Là ai muốn chính quân tiến cung?"

Thái giám sốt ruột trả lời. "Là hoàng thượng."

Hoàng thượng? La Ving Vương trong lòng căng thẳng, ngoài mặt không cảm xúc. Ông xoay người trở về phòng, vừa đi không bao lâu thì thế tử đã vội vàng tới.

"Cha."

La Vinh Vương miệng lưỡi cứng ngắc nói. "Hoàng thượng triệu cha nhỏ ngươi tiến cung, cha phải đi với hắn, ngươi ở nhà tùy thời hành động."

"Vâng!"

La Vinh Vương bước vào thì thấy Quách Tử Mục còn khóc. Quách Tử Mục bổ nhào vào trong lòng ngực ông, thân thể phát run. La Vinh Vương ôm ngang người đối phương, ở bên tai y thề nói. "Tức phụ, hết thảy có ta, không sợ. Ta vào cung với ngươi."

Quách Tử Mục gật đầu. "Ngài phải ở cùng ta, một bước cũng không được rời đi!"

"Ta sẽ ở bên cạnh ngươi, không rời một bước."

Không buông Quách Tử Mục xuống, La Vinh Vương ôm y ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play