Ngay lúc Tuệ Thanh trụ trì gặp mặt Thiệu Vân An, ông lập tức sửng sốt. Lão phu nhân, lão chính quân, Thẩm Băng và Túc Thần Dật nhìn thấy đều kinh ngạc. Thiệu Vân An hào phóng hành lễ. "Tuệ Thanh trụ trì, chào ngài."
Tuệ Thanh trụ trì hoàn hồn, thực hiện nghi thức chào hỏi của phật tử. "Vương Thiệu chính quân, lão nạp Tuệ Thanh, làm phiền."
"Mời ngài ngồi."
Thiệu Vân An tới ngồi xuống bên cạnh cha nhỏ. Tuệ Thanh lại hành lễ theo phật pháp rồi ngồi xuống. Thiệu Vân An trực tiếp nói. "Tuệ Thanh đại sư, hai viên xá lợi tử, thứ cho ta không thể giao cho Vũ lâm tự. Sở dĩ ta mua hai viên xá lợi là vì không muốn nhìn thấy chúng rơi vào tay Đại Tư quốc. Kết quả sau khi mang chúng về nhà, Hổ ca nhà ta lại ngậm đi mất rồi. Hổ ca nhà ta là thần thú, rất thích mang theo mấy đồ vật có tiên khí."
Chưa kịp nói xong, một tiếng hổ gâm vang vọng khắp tướng quân phủ, ngay sau đó, ba con đại lão hổ lập tức xuất hiện. Tuệ Thanh không hề tỏ ra sợ hãi, nhìn thẳng Hổ ca. Đợi Hổ ca kiêu căng ngồi xổm bên cạnh Thiệu Vân An, Tuệ Thanh đại sư đứng dậy, trang nghiêm bái lạy Hổ ca, rồi nhìn về phía Thiệu Vân An. "Vương Thiệu chính quân được thần thú đồng hành, việc xá lợi tử là do lão nạp đường đột." Lại thi lễ, Tuệ Thanh đại sư nói tiếp. "Lão nạp muốn diện kiến quân hậu thiên tuế, không biết Vương Thiệu chính quân có thể giới thiệu giúp lão nạp hay không."
Tuệ Thanh đại sư gương mặt hiền từ, biểu hiện không quá quan tâm tới xá lợi tử. Vốn đang có ấn tượng tốt với vị Tuệ Thanh đại sư nên Thiệu Vân An không chối từ, hắn đứng lên, đáp lễ. "Tuệ Thanh đại sư khách khí. Ta lập tức tiến cung, thỉnh ngài ở lại tướng quân phủ chờ đợi."
"Làm phiền Vương Thiệu chính quân."
Thiệu Vân An chuẩn bị tiến cung, vỗ vỗ đầu Hổ ca. Hổ ca mang Đại Kim, Tiểu Kim đi theo. Trong cỗ xe ngựa rộng rãi của tướng quân phủ, Thiệu Vân An suýt bị ba con đại miêu đè chết. Hắn ném Đại Kim Tiểu Kim vào không gian, ôm Hổ ca cười hỏi. "Hổ ca, ngươi thật sự là thần thú à?" Hắn thật sự không nhìn lầm ánh mắt Tuệ Thanh đại sư nhìn Hổ ca.
Hổ ca liếc mắt khinh thường Thiệu Vân An, giống như đang nói. "Ngươi còn không biết ta là thần thú?"
Thiệu Vân An gãi gãi cằm Hổ ca nhà mình, trong lòng nghĩ thầm, tại sao Tuệ Thanh đại sư nhìn thấy hắn thì sửng sốt? Chẳng lẽ là đã nhận ra hắn không phải nguyên chủ?
Ném Hổ ca vào không gian để cho nó có chỗ vui chơi, sau khi tiến vào hoàng cung, Thiệu Vân An dắt ba con đại hổ ra khỏi không gian, mang bọn nó xuống xe. Trong xe rất rộng, nhưng một mình Hổ ca cũng đủ lấp đầy cả xe, chưa kể có thêm Đại Kim Tiểu Kim
Thiệu Vân An đi gặp quân hậu. Quân hậu trước đó không đồng ý, bây giờ lại đồng ý triệu kiến Tuệ Thanh đại sư, tin tức này đủ khiến kinh thành náo loạn. Thiệu Vân An không hồi phủ, quân hậu trực tiếp phái người tới tướng quân phủ truyền chỉ. Tuệ Thanh đại sư tiến cung, ông nói rằng ông có chuyện quan trọng muốn đơn độc bẩm tấu với quân hậu. Thiệu Vân An chột dạ bị Trác công công dẫn ra ngoài.
Quân hậu và Tuệ Thanh đại sư ở Cảnh U cung nói chuyện khoảng nửa canh giờ, sau đó Tuệ Thanh đại sư rời đi. Ông vừa đi, Vĩnh Minh Đế lập tức tới Cảnh U cung, không cho người hầu đi theo, Vĩnh Minh Đế tiến vào hỏi. "Quân hậu, Tuệ Thanh nói gì với ngươi?"
Quân hậu quỳ xuống. "Thần chúc mừng hoàng thượng!"
"Tại sao lại chúc mừng?" Vĩnh Minh Đế nâng quân hậu dậy.
Quân hậu đáp. "Tuệ Thanh tiến cung, một là hướng thần tạ tội, thứ hai là muốn nói với thần, hắn nhìn Vân An và tam hổ, đặc biệt là Hổ ca, khí độ phi phàm. Vân An và Hổ ca khiến cho hắn có một sự xúc động trước nay chưa từng có. Trong người Vân An tràn đầy phúc thụy. Hắn còn nói, khí chất hiện tại và trước đây hoàn toàn bất đồng. Không nói đến việc liệu có phải hắn định dùng lời ngon ngọt để xoa dịu bất mãn của thần đối với Vũ lâm tự hay không, nhưng lý do hắn đưa ra vô tình không mưu mà hợp với tiên toán của Khâm Thiên Giám."
Vĩnh Minh Đế cười to nói. "Vân An là phúc hay họa trẫm tự biết, Nhưng Tuệ Thanh này cũng thật khôn khéo, nếu hắn vẫn khăng khăng đòi xá lợi tử, chỉ cần Vân An mở miệng, chắc chắn trên dưới Vũ lâm tự sẽ bị mắng cho thê thảm." Nụ cười của Vĩnh Minh Đế nhạt đi. "Bất quá, việc Lâm thị đi gặp vương thúc không thể xảy ra lần hai."
"Thần đã cảnh báo."
"Gọi Vân An lại đây đi."
Không lâu sau, Thiệu Vân An đi vào, có hơi chột dạ nhưng không ngờ, câu đầu tiên Vĩnh Minh Đế nói lại là. "Vân An, hôm nay tâm tình trẫm rất tốt, ngươi nấu vài món ăn cho trẫm đi."
Thiệu Vân An giả bộ tò mò hỏi. "Hoàng thượng có việc gì vui ư, có thể cho thần vui ké với được không?"
"Ha ha." Vĩnh Minh Đế nói. "Trẫm được phúc tinh cao chiếu, ngươi nói trẫm nên cao hứng hay không?"
Phúc tinh cao chiếu Trư Bát Giới sao? Thiệu Vân An nghĩ thầm, mình đâu phải con heo béo đó.
"Cá hầm ớt, nhất định phải có cá hầm ớt, các khác ngươi tự quyết định."
"Vậy thần lập tức chuẩn bị."
"Đi đi."
Quách Tốn dẫn Thiệu Vân An tới ngự thiện phòng. Vĩnh Minh Đế lại ha ha ha cười vài tiếng, có vẻ cực kỳ vui sướng.
Nhìn vẻ mặt hoàng thượng và quân hậu, hẳn là không có gì to tát, ít nhất Tuệ Thanh hẳn là không nhìn ra hắn không phải nguyên chủ. Thiệu Vân An không khẩn trương nữa, nấu một bàn đồ ăn ngon, đặc biệt là một nồi cá hầm ớt lớn. Tâm trạng Vĩnh Minh Đế rất tốt, quân hậu cũng vậy. Sau khi ăn xong, Thiệu Vân An vừa pha trà, vừa nhịn không được mở miệng hỏi. "Thiên tuế, Vũ lâm tự thực sự từ bỏ xá lợi tử sao?"
Quân hậu đáp. "Hổ ca là thần thú. Ông ấy nhìn thấy Hổ ca thì liền hiểu rõ Vũ lâm tự không có khả khăng lấy được xá lợi tử. Ngươi và Hổ ca, đều là phúc tinh của hoàng thượng."
Thiệu Vân An ngay lập tức nổi da gà. Vĩnh Minh Đế nhìn thấy, nói. "Trẫm định xây một cái chùa cho hộ quốc thần thú, ngươi nghĩ thế nào?"
Thiệu Vân An lập tức lắc đầu. "Tuệ Thanh đại sư là tăng nhân. Thiên tuế gặp đại sư xong thì đi xây chùa, vậy chẳng phải là đang khuyến khích mọi người tin phật hay sao? Có tín ngưỡng là tốt, nhưng thần quan tâm tới hiện tại hơn là thế giới bên kia. Như vậy là đủ để chúng ta thể hiện lòng tôn trọng đúng mức với thần minh. Thiên địa quân thân sư, bản thân thần càng tin tưởng điều này hơn."
Vĩnh Minh Đế. "Thiên địa quân thân sư?" (trời, đất, vua, cha mẹ, thầy)
"Kính trời kính đất, hiếu thuận, trung quân ái quốc, tôn sư trọng đạo."
Vĩnh Minh Đế suy nghĩ một hồi, khen ngợi. "Đại thiện! Câu này nhất định phải để Ông lão nghe một chút!"
Quân hậu. "Vân An nói đúng, Vũ lâm tự là ngôi chùa lớn nhất Đại Yến, hoàng gia không nên tỏ ra quá ủng hộ phật pháp."
Thiệu Vân An ngẫm lại nói. "Hoàng thượng, thần có một ý tưởng."
"Ngươi nói."
"Xây một cái đền trung nghĩa. Ghi lại đại danh của những tướng sĩ, danh sĩ xả thân vì an nguy của Đại Yến trong ngôi đền, để cho cả thiên hạ kính ngưỡng. Bên cạnh đền trung nghĩa có thể dựng bia công đức."
"Tốt!" Quân hậu là người đầu tiên tán thành.
Vĩnh Minh Đế cảm khái. "Vân An a Vân An, ngươi không vào triều làm quan quả thật là sai lầm."
Thiệu Vân An lắc đầu, thẳng thắn mở miệng. "Thần không thích mưu mô, thần còn muốn sống lâu mấy năm. Hơn nữa thần là nam thê, vào triều làm quan, nam nam thụ thụ bất thân."
"Phốc!" Vĩnh Minh Đế bất nhã phụt cười.
Nếu không phải cách khá xa, quân hậu nhất định sẽ cho Thiệu Vân An một trận, trước mặt quân vương mà dám nói bậy!
Từ trong cung đi ra, Thiệu Vân An cau mày, mặc kệ Tuệ Thanh đại sư nói gì, nhất định không có hại tới hắn, nếu không thái độ của Vĩnh Minh Đế và quân hậu sẽ không như vậy. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim vội vã trở về phủ giữa những tiếng kinh hô. Thiệu Vân An lấy một chai nước trong không gian ra uống mấy hớp.
Trở lại phủ, đối mặt với sự dò hỏi của trưởng bối, Thiệu Vân An đúng sự thật trả lời, bởi vì hắn xác thực không biết Tuệ Thanh đại sư đã nói gì với Vĩnh Minh Đế. Vốn dĩ Quách Tử Mục định tới tìm hắn đi xem mặt tiền cửa hàng, nhưng vì việc lần này mà trì hoãn. Quách Tử Mục hồi phủ, hẹn ngày mai gặp. Cửa hàng đã chọn xong, đang sửa sang lại. Thừa dịp có mặt Thiệu Vân An, Quách Tử Mục muốn kéo hắn đi xem tiến độ cải tạo, sau đó xem có thứ gì cần sửa chữa hay không.
Thiệu Vân An nằm trên giường, miên man suy nghĩ về Tuệ Thanh đại sư. Hổ ca bước vào, Thiệu Vân An ngồi dậy. "Hổ ca, ngươi canh giữ giúp ta, ta "đi vào" nhìn xem, sẽ mang đồ uống ngon cho ngươi."
"Ngao!"
Thiệu Vân An vừa bước vào không gian thì ngay tức khắc sửng sốt. Dụi dụi mắt, chớp mắt thiệt mạnh, hắn thở gấp. Không gian đã phát triển!
"Hóa ra là lớn hơn!" Thiệu Vân An đột nhiên lấy lại tinh thần, chạy nhanh về phía linh nhũ động. Vừa tới quan sát, hắn há hốc miệng, tiên thảo lại kết quả!
"Mẹ ơi!" Ngồi xổm xuống nhìn kỹ, trên đỉnh tiên thảo cao nhất quả nhiên có một quả, mặc dù rất nhỏ, cỡ hạt đậu, nhưng lại kết quả trong mấy chiếc lá của ba viên tiên quả bị hái lúc trước, mới nhú ra khoảng một nửa đỉnh đầu. Thiệu Vân An tìm tìm, hai viên xá lợi vẫn còn, quanh thân tản ra quang mang nhè nhẹ, nhìn qua đủ mọi loại màu sắc. Thiệu Vân An đau đầu suy nghĩ nhưng không nghĩ ra mối liên hệ nào giữa mấy thứ này. Tiên thảo và xá lợi tử là một cặp tuyệt phối sao?
Nghĩ tới nguồn gốc xá lợi tử, Thiệu Vân An rùng mình một cái, xoa xoa da gà nổi đầy trên tay. Sau khi hái hai quả đào, lấy một giọt linh nhũ, hắn rời không gian.
Cho Hổ ca một quả đào, một giọt linh nhũ, Thiệu Vân An nhỏ giọng hỏi. "Hổ ca, tiên thảo lại kết quả, ngươi có muốn ăn hay không?"
Hổ ca duỗi cái lưng lười biếng rời đi. Thiệu Vân An bĩu môi, làm ơn đừng có kiêu căng như vậy được không. Nghĩ nghĩ, hắn quyết định tương lai sẽ không lấy thêm mấy thứ như xá lợi tử nữa. Có xá lợi tử, có một cây gỗ mun to, hắn sợ có quá nhiều đồ vật "thần tiên" không gian sẽ phát triển tới mức hắn hold không nổi. Hắn sẽ không tu luyện trường sinh bất lão, không gian cứ bảo trì ở trình trạng hiện tại là được rồi.
Ngày hôm sau, Thiệu Vân An dùng bữa sáng với trưởng bối và mấy hài tử xong thì ra ngoài. Đại lão tướng quân mang theo Tưởng Mạt Hi rời phủ, Vương Thanh thì tới Quốc Tử Giám, Ni tử tiến cung. Thiệu Vân An trực tiếp tới vương phủ tìm Quách Tử Mục, kết quả La Vinh Vương cũng đòi đi theo. Nhìn thấy mấy dấu vết che không hết trên cổ Quách Tử Mục, Thiệu Vân An lập tức hiểu ra, chẳng trách Mộ Dung bá bá muốn đi theo.
Trong Đông lâm điện của Vĩnh Minh Đế, các đại thần đang kịch liệt dâng sớ về việc thương nhân Đại Tư quốc bị ám sát bởi vũ khí không rõ nguồn gốc. Người Đại Tư quốc này do quốc vương Đại Tư quốc phái đến. Hiện giờ bị Đại tướng quân phủ bắn chết. Rõ ràng, vấn đề này sẽ dẫn tới sự tranh chấp giữa hai quốc gia. Một ít đại thần cho rằng, nên phóng thích và trấn an hai vị Đại Tư quốc còn lại, đồng thời trả người về Đại Tư quốc để xoa dịu quốc vương Đại Tư quốc. Cũng có vài đại thần cho rằng, nhóm người đó xúc phạm hoàng đế trước, bị giết cũng là điều dễ hiểu, huống chi Đại Yến và Đại Tư trước giờ không có quan hệ bang giao hữu hảo, cớ sao phải khom lưng. Còn có một số ít đại thần thì cho rằng, sự việc này do Trung Dũng hầu gây ra, nên giao cho Trung Dũng hầu giải quyết. Tóm lại là ồn ào náo nhiệt vô cùng.
Vĩnh Minh Đế ngoài mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng cực kỳ tức giận. Thương nhân Đại Tư quốc dám ở trước mặt mọi người nói rằng hắn, một tên hoàng đế nghèo, dám tát mặt hắn ở trên chính địa phận Đại Yến. Nếu Tưởng Mạt Hi không ra tay, hắn cũng sẽ ra lệnh xử tử người đó ngay lập tức. Đại Tư quốc thì làm sao, có thứ đồ kia, hắn còn sợ Đại Tư quốc tiến đánh sao?!
Vĩnh Minh Đế nhấc chén trà, lại buông. Thanh âm vang lên không lớn nhưng thành công khiến cho đại điện yên tĩnh. Vĩnh Minh Đế ngoài cười trong không cười, mở miệng. "Ý các ngươi là, người Đại Tư quốc nói trẫm nghèo, mua không nổi xá lợi tử, trẫm nên nhận?"
"Hoàng thượng bớt giận!"
Mặc kệ ý niệm của bọn họ là gì, toàn bộ đồng loạt quỳ xuống.
Vĩnh Minh Đế cầm chén trà ném vào vị đại thần mới vừa rồi còn dâng sớ sung nhất. Vị đại thần bị ném vỡ đầu chảy máu, vội vàng quỳ dập đầu. "Thần đáng chết! Thần đáng chết! Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận!"
Vĩnh Minh Đế đứng dậy. "Trẫm ở trong nhã gian nhất đẳng! Người nọ nói gì trẫm trẫm nghe thấy rõ ràng! Các ngươi làm thần tử của trẫm như vậy sao? Muốn trẫm nhẫn? Muốn trẫm nhận lỗi với Đại Tư quốc? Có phải các ngươi đã quên hoàng đế của các ngươi là ai! Các ngươi là thần tử của ai!"
"Hoàng Thượng bớt giận!"
"Trẫm nhịn không được!"
Vĩnh Minh Đế nhấc chân đá bàn, mắng. "Các ngươi sợ Đại Tư quốc gây chiến, vậy thì tới mà cậy nhờ quân vương Đại Tư quốc ấy! Các ngươi đúng là loại ăn cây táo rào cây sung, trẫm sát một người bớt một người! Đại Tư quốc mà tới trẫm sẽ đánh, trẫm thật đúng là không sợ! Hai tên còn sống kia đem đi thiên đao vạn quả cho trẫm, quăng ra ngoài uy cẩu!"
Nổi nóng một trận, Vĩnh Minh Đế tức giận bỏ đi. Kể từ khi lên ngôi, đây là lần Vĩnh Minh Đế nổi nóng lớn nhất. Nhóm người ban đầu định cài bẫy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chỉ đành hoãn lại kế hoạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT