Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thật sự không ngờ Tưởng Mạt Hi có thể thiết kế ra một chiếc nỏ liên hoàn nhỏ nhẹ và linh hoạt hơn nhiều so với chiếc nỏ trong không gian. Loại nỏ mà nhóc sửa đổi thậm chí có thể cột vào cổ tay và bắn ra. Một lần có thể bắn ra liên tục năm mũi tên. Không thể không nói, thiên tài chính là thiên tài. Vương Thạch Tỉnh cũng thiết kế một cái nỏ lớn theo kiểu phòng vệ căn cứ vào chiếc nỏ nguyên bản. Tuy nhiên so với nỏ lớn, thì loại nỏ nhỏ có thiết kế phức tạp hơn, chứ đừng nói gì tới tốc độ bắn.

Vương Thạch Tỉnh đương nhiên không thể nói rõ nguồn gốc thực sự của nỏ, chỉ nói là hắn thiết kế trong lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, nhưng còn chưa thành thục, hắn thực không ngờ Tưởng Mạt Hi nhìn qua một lần lại có thể cải tiến nó. Đối với lời giải thích này, Tưởng Mạt Hi trầm mặc tỏ vè thừa nhận. Vĩnh Minh Đế ngay lập tức yêu cầu Vương Thạch Tỉnh đưa nỏ tiễn mà hắn thiết kế ra. Nỏ tiễn ở trong không gian, Vương Thạch Tỉnh nói là không mang theo lên kinh thành, chỉ có bản vẽ.

Sau khi Vĩnh Minh Đế, quân hậu và Đại lão tướng quân nhìn thấy bản vẽ mà Vương Thạch Tỉnh "về phủ" mang lên. Chưa nói tới việc bọn họ kinh ngạc cỡ nào, Đại lão tướng quân lập tức cầu xin hoàng thượng phê chuẩn chế tác cung nỏ loại này với số lượng lớn. Lúc này, Tưởng Mạt Hi đột nhiên quỳ gối. "Thảo dân, có tấu."

Vĩnh Minh Đế lập tức nói. "Bình thân."

Tưởng Mạt Hi đứng lên, Vĩnh Minh Đế mở lời. "Nói đi."

Tưởng Mạt Hi mím môi, nói. "Ta viết."

Tưởng Mạt Hi nói chuyện không được thông thuận, Vĩnh Minh Đế ban bút mực để nhóc viết. Tưởng Mạt Hi liên tục viết đầy một trang giấy, Vĩnh Minh Đế càng xem, thần sắc càng nghiêm túc, hắn giương mắt. "Trung Dũng hầu, ngươi cũng tới xem."

Vương Thạch Tỉnh đè nén lo lắng trong lòng, vẻ ngoài bình tĩnh tiến tới, đôi tay tiếp nhận, nhìn kỹ. Sau khi xem xong, Vương Thạch Tỉnh quỳ xuống nói. "Một trăm thợ thủ công thần đã giao toàn bộ cho Hi nhi xử trí. Thần cho rằng sở tấu của Hi nhi rất thích hợp."

Để Vương Thạch Tỉnh đứng lên, Vĩnh Minh Đế lại nhìn Thiệu Vân An. "Vân An, ngươi cũng nhìn."

Thiệu Vân An nhận lấy tờ giấy từ tay Vương Thạch Tỉnh, sau khi đọc kỹ, hắn ngẩng đầu nói. "Hoàng thượng, thần không hiểu những chuyện này, nhưng thần cảm thấy việc chế tác nỏ tiễn phải cẩn thận, Một khi kỹ thuật này lộ ra ngoài Đại Yến sẽ không có lợi. Hiện tại trong tay Hi nhi tình cờ có một nhóm thợ thủ công, chỉ cần chuẩn bị cẩn thận, hoàn toàn có thể dùng làm căn cứ chế tác quân sự."

Vĩnh Minh Đế do dự. "Đó là trẫm ban thưởng cho Trung Dũng hầu phủ."

Thiệu Vân An lập tức nói. "Vậy hoàng thượng có thể đổi một thăm thợ thủ công này thành mấy ngọn núi ở huyện Vĩnh Tu hay không? Trên ngọn núi đó có rất nhiều cây trà cổ thụ. Những thợ thủ công này giao cho thần và Tỉnh ca quả là lãng phí."

Vĩnh Minh Đế nghe vậy lập tức nói. "Được. Ngươi muốn núi nào, ta sẽ thưởng cho ngươi. Một trăm thợ thủ công này." Vĩnh Minh Đế nhìn phía Đại lão tướng quân. Đại lão tướng quân lập tức quỳ xuống. "Lão thần không chối từ!"

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không có người trong tay, Tưởng Mạt Hi chỉ là một hài tử, hiện giờ có Đại lão tướng quân toàn quyền, Tưởng Mạt Hi có thể dành toàn bộ tâm sức vào việc nghiên cứu. Sau khi Vĩnh Minh Đế đưa ra quyết định cuối cùng, Tưởng Mạt Hi lại tặng  thêm cho Vĩnh Minh Đế một món quà lớn. Nhóc ngồi xuống cái bàn vừa nãy rồi tiếp tục đề bút. Thiệu Vân An trong lòng lẩm bẩm. [Tiểu tử này tính làm gì đây?]

Sau khi Tưởng Mạt Hi viết xong, Đại lão tướng quân trực tiếp cầm lấy giúp nhóc chuyển cho Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế đọc được một nửa thì đứng phắt dậy, sắc mặt đỏ bừng nhìn Tưởng Mạt Hi chằm chằm. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cảm thấy hơi chột dạ, Hi nhi viết cái gì vậy?

Vĩnh Minh Đế. "Tưởng Mạt Hi. Thứ ngươi viết có phải thật không?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu. "Ta, từng, cấu hình."

Vĩnh Minh Đế kinh ngạc thở dốc. Hắn nhanh chóng đọc phần còn lại, sau đó đưa giấy cho quân hậu. Quân hậu đọc xong vẻ mặt cũng đại biến. Chờ tới lượt Đại lão tướng quân đọc xong tờ giấy từ chỗ quân hậu, ánh mắt ba người nhìn về phía Tưởng Mạt Hi như thể sói đói nhìn thấy tiểu thịt tươi. Ánh mắt đáng sợ của ba người khiến Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không dám hỏi Tưởng Mạt Hi viết cái gì.

Tưởng Mạt Hi quỳ xuống dập đầu, lại ngẩng đầu. "Ta muốn, An quốc hầu, phủ, đền mạng."

Vĩnh Minh Đế nặng nề mở miệng. "Trẫm, chuẩn!" Sau đó nói với Đại lão tướng quân. "Lão tướng quân, trẫm sẽ đưa thêm cho ngươi một trăm thợ thủ công, phải mau chóng nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược. Trước tân niên, ít nhất phải tạo ra được một ngàn nỏ tiễn hạng nhẹ, một trăm cái hạng nặng, năm cái pháo công thành."

"Tuân lệnh! Đại lão tướng quân và Tưởng Mạt Hi lĩnh mệnh.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nổi da gà. Tiểu tử này dám tiết lộ hỏa dược với hoàng đế! Vĩnh Minh Đế tiếp tục nói. "Thiết lập tư vụ phường, Tưởng Mạt Hi làm phường chủ. Tưởng Mạt Hi, trẫm cho ngươi ba mươi tên tư vệ, chờ ngươi thành niên, trẫm sẽ cho thêm một trăm người, một trăm ba mươi người này tùy ngươi toàn quyền thống lĩnh, tư vụ phường chỉ nghe lệnh trẫm. Trước khi ngươi thành niên, do lão tướng quân phụ tá. Tưởng Mạt Hi, đừng phụ lòng mong đợi của trẫm đối với ngươi."

Tưởng Mạt Hi dập đầu. "Tuyệt, không phụ."

"Ha ha ha!" Vĩnh Minh Đế cười to ba tiếng, đốt cháy hai tờ giấy Tưởng Mạt Hi mới viết, sau đó nhìn Vương Thạch Tỉnh. "Trung Dũng hầu nghe lệnh."

Vương Thạch Tỉnh quỳ xuống.

"Qua tân niên, trẫm mệnh ngươi và chính quân hộ tống nhóm nỏ tiễn đầu tiên tới Hổ Hành Quan, đào tạo ra nhóm quân lĩnh bắn nỏ đầu tiên."

Vương Thạch Tỉnh có hơi sững sờ, nhưng vẫn trầm ồn dập đầu. "Thần, tuân chỉ"!

Thiệu Vân An không ra tiếng, trong đầu không ngừng tự hỏi. [Trở về có nên đánh mông tiểu hài nhi hay không đây.]

***

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không tét mông Tưởng Mạt Hi, bởi vì Tưởng Mạt Hi bị Vĩnh Minh Đế giữ lại trong cung. Hai người ôm lòng nặng trĩu trở về tướng quân phủ. Đại lão tướng quân cũng ở trong cung. Sau khi hai người trở về, các trưởng bối không hỏi nhiều. Lão chính quân và lão phu nhân chỉ nói hai người đi nghỉ ngơi trước. Rõ ràng là biết lý do tại sao hoàng đế gọi bọn họ tiến cung. Sau khi trở về, lão chính quân và Đại Minh Qua cũng ra lệnh cấm người trong nhà nói nhảm, ai nói bậy, lấy gia pháp hầu hạ.

Về phòng, hai phu phu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Qua một lắt, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh vào nội gian, thấp giọng hỏi. "Tỉnh ca, huynh nghĩ thế nào?"

Vương Thạch Tỉnh cũng nhỏ giọng đáp. "Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền. Chúng ta hiện tại vẫn rất an toàn. Tuy lần này Hi nhi quá liều lĩnh, nhưng cũng cứu chúng ta khỏi không ít phiền toái. Nỏ tiễn và hỏa dược ta xác thực muốn nghĩ cách lấy ra ngoài. Chỉ cần hai thứ này thôi cũng có thể khiến Đại Yến trở nên bất khả chiến bại. Hồ Cáp Nhĩ quốc sẽ không thể nào mơ tưởng Đại Yến chúng ta nữa."

Sắc mặt Thiệu Vân An không tốt. "Chúng ta đã đánh giá thấp lòng căm hận của Hi nhi với Võ gia. Nỏ tiễn và hỏa dược bại lộ cũng không có gì. Yến quốc binh lực không cường, nhà chúng ta cũng khó bảo toàn bình an. Hoàng thượng lênh cho huynh huấn luyện đội nỏ tiễn, còn để gia gia phụ tá Hi nhi quản lý tư vụ phường, xem ra cả nhà chúng ta đã chân chính trở thành tâm phúc của hoàng thượng. Ta hiện tại rất lo lắng cho Hi nhi. Nó mới bao lớn đã dám dùng nỏ giết người! Mũi tên vào bụng tuyệt đối không có đường sống. Cho dù ở thời đại của ta, sinh mạng vẫn gặp nguy hiểm."

Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An, trấn an. "Hi nhi trưởng thành sớm, lại trải qua tuổi thơ như vậy, nó muốn báo thù Võ gia ta có thể hiểu. Đệ không cần quá lo lắng. Ở chỗ này, hài tử mười ba mười bốn tuổi đã có thể làm cha. Hi nhi chín tuổi, nhưng tâm trí sớm thành thục, chúng ta không nên xem nó như Thanh nhi mà nuôi dưỡng." Hít một hơi thật sâu, Vương Thạch Tỉnh nói. "Hài tử Hồ Cáp Nhĩ quốc bảy tám tuổi đã biết giết người. Ở biên quan, lúc người Hồ xâm chiếm, mấy hài tử đó sẽ giết người bằng đao. Nếu không giết người sẽ bị người giết, thậm chí, bị ăn thịt."

Thiệu Vân An cảm thấy đau lòng. "Hi nhi thích nhất là chế tạo được thuyền lớn để ra biển, chứ không phải làm việc cho hoàng thượng. Nó vẫn là hài tử mà phải làm cái gì phường chủ."

"Nơi này rốt cuộc không phải chỗ đó của đệ. Cho dù chúng ta là bá tánh bình thường, ba hài tử cũng nên sớm thấu hiểu. Nó lựa chọn con đường này, tất cả những gì chúng ta có thể làm là ủng hộ nó, làm hậu thuẫn cho nó."

Thiệu Vân An hít sâu mấy hơi rồi mạnh mẽ gật đầu. "Nếu không có đường lui, vậy cố gắng làm chỗ dựa cho bọn nhỏ đi!"

"Đệ nghĩ được như thế rất tốt."

Ngoài cửa truyền tới thanh âm của Túc Thần Dật. "Thạch Tỉnh, Vân An, Khang Thần tới."

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức tách ra. Thiệu Vân An xoa mặt, cùng Vương Thạch Tỉnh ra ngoài.

Tưởng Khang Thần tới đưa xá lợi tử. Nói thật, thương nhân Đại Tư quốc có hơi oan uổng. Thiệu Vân An thật đúng là không đủ tiền trong người, nhưng nhà đấu giá Vân Long có cổ phần của hắn. Hắn nói hắn có tiền, ai phản bác được. Cho dù Thiệu Vân An không muốn, hắn cũng sẽ không để đám người lùn Đại Tư quốc chiếm lợi. Ngay sau khi buổi đấu giá kết thúc, Thiệu Vân An đã lấy năm vạn tám ngàn lượng từ số tiền kiếm được trong nhà đấu giá trả cho nhà đấu giá.

Tưởng Khang Thần chỉ tới đưa xá lợi tử, không hỏi nhiều, y còn phải tiến cung gặp quân hậu. Tuy nhiên, lần đấu giá này đã kiếm được rất nhiều tiền, nhà đấu giá sẽ trích hai phần từ lợi nhuận của các vật phẩm đấu giá bán được. Tưởng Khang Thần đương nhiên rất cao hứng vì có thể kiếm được nhiều tiền như vậy. Tưởng Khang Thần cũng không biết người đả thương thương nhân Đại Tư quốc là nhi tử nhà mình. Nếu không y tuyệt đối sẽ không cười nổi. Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, quyết định không nói cho y biết.

Sau khi Tưởng Khang Thần rời đi, Túc Thần Dật hỏi. "Thạch Tỉnh, Vân An, các ngươi muốn thứ này làm gì?"

Thiệu Vân An chỉ đáp. "Chỉ là vật phẩm tích phúc thôi, không thể để cho Đại Tư quốc chiếm của hời. Ta định để cho bọn Hổ ca đeo, chúng nó là thần thú, đeo cái này là thích hợp nhất, đối với bọn nó chắc chắn có lợi."

Túc Thần Dật nghe xong thấy có lý, nhưng vẫn nhắc nhở. "Xá lợi tử ở trong tay ngươi, người của Vũ Lâm tự sẽ không chịu dừng lại ở đó. Trong lòng ngươi phải tự có tính toán."

Thiệu Vân An. "Ta thật sự không ngờ tới. Ta nhất định sẽ không đưa vật này ra ngoài, ta cũng đã nói với hoàng thượng và quân hậu."

Túc Thần Dật cười cười. "Ngươi thích thì chính là của ngươi, mặc kệ Vũ Lâm tự. Các ngươi nghỉ ngơi một chút, chốc nữa lại đây dùng bữa. Nhớ cất xá lợi tử cẩn thận."

"Vâng, ta và Tỉnh ca chốc nữa qua."

Túc Thần Dật rời đi, Vương Thạch Tỉnh mới mở miệng hỏi. "Túc phụ, đệ muốn vật này làm gì?" Hắn cũng tò mò.

Bây giờ Thiệu Vân An mới nói thật. "Lúc vật này xuất hiện không gian có dịch chuyển một chút. Chuyện thế này trước đây chưa từng xảy ra. Quả thực trong đầu ta luôn có một giọng nói, bảo ta phải giữ lấy chúng. Chắc là không gian yêu cầu. Có lẽ chúng thật sự là "Phật tổ" xá lợi tử. Chúng ta vào không gian một chuyến."

"Được."

Tức phụ nói vậy, Vương Thạch Tỉnh bỗng có một ý nghĩ khác về xá lợi tử.

Thiệu Vân An tiến vào không gian, trực tiếp kéo Vương Thạch Tỉnh tới chỗ cây tiên thảo. Sau khi lấy được hai viên xá lợi tử, hắn bắt đầu suy xét xem nên đặt chúng ở đâu. Chẳng phải xá lợi tử rất xứng với tiên quả hay sao? Ngay khi xá lợi tử được đặt trên rễ tiên thảo, không gian rung chuyển rõ rệt, hai viên xá lợi tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ngay sau đó, một loại tia sáng trắng mờ nhạt bao trùm toàn bộ cây tiên thảo, quét đi vẻ ảm đạm của tiên thảo sau khi tiên quả bị hái trước đó.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngỡ ngàng chứng kiến cảnh tượng này. Thiệu Vân An ấp úng. "Xem ra không phải không gian muốn xá lợi tử, mà là tiên thảo muốn xá lợi tử. Ta càng ngày càng cảm thấy đây là thế giới tu chân, quá quỷ dị."

Vương Thạch Tỉnh. "Đi ra ngoài trước đi, bên ngoài không an toàn."

Liếc nhìn cây tiên thảo còn phát sáng vài lần, Thiệu Vân An đưa Vương Thạch Tỉnh rời khỏi không gian.

Đại lão tướng quân và Tưởng Mạt Hi tới tối mịt mới trở về. Vương Thanh thực lo lắng. Lúc Tưởng Mạt Hi bắn nỏ đã che kín mắt Ni tử, không để bé nhìn thấy cảnh tượng đầy huyết tinh, cho nên Ni tử không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cảm thấy đại ca bắn nỏ quá lợi hại. Đối với Tưởng Mạt Hi, Ni tử tuyệt đối hâm mộ.

Tưởng Mạt Hi không về phòng nghỉ ngơi mà tới gặp Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vừa nhìn thấy hai người họ, Tưởng Mạt Hi quỳ xuống, bộ dáng giống như đang chờ bị phạt.

Nhìn dáng vẻ này của nhóc, Thiệu Vân An sao có thể đành lòng ra tay. Bất quá hắn không cho Tưởng Mạt Hi đứng lên, mà hỏi. "Con cảm thấy hôm nay con làm đúng không?"

Tưởng Mạt Hi lắc đầu.

"An thúc không trách con đã tiết lộ nỏ tiễn và hỏa dược cho hoàng thượng. Con là đứa luôn luôn có chủ kiến, ta cũng tin tưởng con biết mình đang làm gì. Nhưng Hi nhi, những gì con làm hôm nay khiến An thúc lo sợ rằng con sẽ trở thành một kẻ giết người tàn nhẫn. Đợi tới khi con cảm thấy giết người trở nên bình thường, con có nghĩ tới hay không, nếu như về sau Ni tử sợ con. Hay là đối với con, trả thù quan trọng hơn bất cứ thứ gì."

Tưởng Mạt Hi đột nhiên ngẩng đầu. "Ni tử, quan trọng!"

"Vậy lúc con con bắn nỏ không chút do dự, con có nghĩ tới Ni tử không? Con có bao giờ nghĩ tới chúng ta sẽ lo lắng hay không?"

Tưởng Mạt Hi cắn chặt miệng.

Thiệu Vân An cố gắng giữ mặt lạnh. "Không chỉ một mình con hận Võ gia, mà Thạch Tỉnh thúc và An thúc cũng hận, ngay cả hoàng thượng và quân hậu cũng muốn ném bọn họ xuống mười tám tầng địa ngục không thể siêu sinh. Con phải biết rằng, người muốn trả đũa Võ gia không chỉ có một mình con. Con nên biết con mới chín tuổi, không phải mười chín, không phải hai mươi chín. Con chưa thành niên! An thúc không muốn một ngày nào đó nhìn thấy con trở thành loại người như An thúc vừa nói. Giết người không phải là một trò đùa vui!"

Tưởng Mạt Hi cúi đầu. "Con, sai rồi."

Thiệu Vân An ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói. "Hi nhi, An thúc đang chờ con đóng một chiếc thuyền lớn, đưa gia đình chúng ta đi du ngoạn thế giới."

Tưởng Mạt Hi hai mắt đỏ hoe, nặng nề gật đầu. Thiệu Vân An quỳ xuống ôm lấy nhóc. "Để người khác sợ con, không thể tàn nhẫn giết người là đủ rồi. Giết người không phải là nỗi sợ thật sự. Hi nhi, con chớ quên, con còn có An thúc, Thạch Tỉnh thúc."

Tưởng Mạt Hi nhỏ giọng khóc, vươn tay dùng sức ôm lấy một vị cha nhỏ khác của mình. Vương Thạch Tỉnh ngồi xổm xuống, xoa đầu Tưởng Mạt Hi. Hắn tin tưởng, đứa nhi tử này sẽ không lầm đường lạc lối.

Về chuyện của Tưởng Mạt Hi, quân hậu không nói cho Tưởng Khang Thần biết. Theo mệnh lệnh nghiêm khắc của Đại lão tướng quân, tất cả mọi người có mặt lúc đó đều lựa chọn giữ im lặng. Dù sau đó có người tra hỏi cũng không hỏi thăm được là ai làm, hay loại vũ khí nhanh như chớp đó là thứ gì.

Ở nhà hai ngày, Vương Thạch Tỉnh lại chuẩn bị ra ngoài, chỉ chờ Mộ Dung thế tử tới. Nhưng đợi một hồi lâu, Mộ Dung thế tử vẫn chưa tới, vì vậy Vương Thạch Tỉnh phải phái người tới vương phủ hỏi thăm. Mà lúc này, Mộ Dung thế tử đang ôm vẻ mặt ảm đạm ngồi trong chính sảnh. Sắc mặt La Vinh Vương cũng không được tốt. Tại chính sảnh, một vị ni cô ngồi ở đầu dưới bên tay phải của La Vinh Vương, đứng phía sau còn có hai tiểu ni cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play