Tại kinh thành, một vài người đang cố vắt hết óc suy nghĩ cách diệt trừ Tưởng Khang Ninh và Thiệu Vân An. Một vài người lại hao hết tâm tư muốn bảo vệ hai người. Mà ở thôn Tú Thủy huyện Vĩnh Tu xa xôi, hai người trong cuộc lại bận tới mức chân không chạm đất, hận không thể mỗi ngày có hai mươi bốn canh giờ, chứ không phải hai mươi bốn giờ.
Thiệu Vân An hái hết toàn bộ lá non Đại hồng bào có thể hái, rồi vào trong không gian chế trà. Trà Đại hồng bào là kim cương trong các loại trà, từ khâu hái cho đến chế tác đều phải tinh tế dị thường. Hắn không thể đợi tới lúc về nhà mới làm. Còn có kỳ môn hồng trà, cũng không thể chờ về tới nhà, nếu không nhờ có linh tuyền, kỳ môn hồng trà trong không gian sợ là đã hư hết.
Thiệu Vân An ở trong phòng bận rộn làm hồng trà, Tưởng Mạt Hi dựa vào Tiểu Kim, Đại Kim đọc sách. Hổ ca ghé vào cây gỗ mun ngủ. Từ sau khi trong không gian có thêm gây gỗ mun, Hổ ca dường như tìm được cái giường ngủ vừa lòng nhất. Xem bộ dáng yêu thích của nó, Thiệu Vân An không khỏi tưởng tượng, có lẽ Hổ ca thích nhất là những loại đồ vật có linh khí, không phải nói, gỗ mun là vạn mộc chi linh sao.
Trong không gian có ban ngày, ban đêm, nhưng thời gian trôi qua tương đối chậm. Lúc hái trà, Thiệu Vân An ngắt theo từng nhóm, cứ hái xong một nhóm hắn lại chế tác. Đại hồng bào còn quý giá hơn so với kỳ môn hồng trà, Thiệu Vân An muốn nửa điểm qua loa cũng không được. Cứ ra ra vào vào như vậy, Thiệu Vân An ở trong không gian bận rộn thật lâu, mới coi như chế tác hoàn toàn đại hồng bào và kỳ môn hồng trà trong không gian, niêm phong để lưu trữ.
Làm xong mọi việc, ở bên ngoài đã mười ngày trôi qua, nhưng trong không gian ước chừng phải hơn hai mươi ngày. Thời gian mười ngày, vừa dùng để hái trà, vừa chế tác, quả thực quá ngắn ngủi, nhưng đối với Thiệu Vân An mà nói đã là rất dài, bởi vì còn có người ở thôn Tú Thủy nóng lòng chờ hắn trở về. Cất trữ xong hai loại hồng trà quý giá, chờ lên men. Trà đại hồng bào và kỳ môn hồng trà thời gian lên men càng lâu thì hương vị càng nồng, nhưng không thể cất trữ quá lâu, nhiều nhất là ba năm.
Hồng trà có khả năng hấp thụ cao, dễ dàng hấp thụ mùi lạ, đơn giản mà nói dễ dàng bị nhiễm mùi lạ, cho nên phải niêm phong kín, hơn nữa phải cất trong loại bình ngăn cách ánh sáng, chống ẩm và chống vỡ. Trong không gian, Thiệu Vân An sử dùng loại rương khô ráo và tủ lạnh được sử dụng đặc biệt để cất trữ hồng trà, cũng có thể sử dụng bình nước ấm. Cả rương, tủ lạnh hay bình nước ấm đều không thể mang ra bên ngoài. Cho nên lúc trở về phải lập tức đặt làm riêng hoặc mua thêm các loại bình gốm khác nhau, dùng để cất chứa đại hồng bào và kỳ môn hồng trà.
Đem Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim và Tưởng Mạt Hi ra ngoài, Thiệu Vân An quyết định về nhà, đương nhiên, trên đường gặp phải thứ gì tốt nhất định phải hái. Khoảng thời gian này, Thiệu Vân An bận rộn tới mức không thể làm cơm đàng hoàng cho Tưởng Mạt Hi. Thức ăn mỗi ngày tương đối đơn giản, sau khi trở về cần phải làm vài bữa cơm đàng hoàng.
Thiệu Vân An cưỡi Hổ ca, Tưởng Mạt Hi cưỡi Tiểu Kim, hai người ba hổ chạy về hướng thôn Tú Thủy. Kỳ thật Thiệu Vân An đã sớm mất phương hướng, cho dù có la bàn hắn cũng không biết mình đang ở chỗ nào. Bất quá, có ba con lão hổ, hắn có nhớ đường hay không cũng không sao.
"Thúc!"
"Hả?"
"Chocolate!"
"Cây ca cao không thể ra trái nhanh như vậy, chờ có trái sẽ làm chocolate cho con."
Chocolate trong không gian cơ bản không còn nhiều, Tưởng Mạt Hi lại thích ăn đồ ngọt.
"Thúc."
"Ừm!"
"Bò bít tết!"
"Cái này, đợi cữu cữu của con kiếm tiền, mở trại chăn nuôi, dưỡng bò. Hi nhi, trừ bỏ ăn, con còn muốn cái gì nữa không?"
Tưởng Mạt Hi quyết đoán trả lời. "Không có."
Thiệu Vân An thực không có cảm giác thành tựu. Trước đó, Tưởng Mạt Hi còn có thể hỏi hắn chuyện đóng thuyền, tuy rằng hắn không biết nhiều, nhưng ít ra cũng có thể hỏi một chút. Từ khi Tưởng Mạt Hi biết đến sự tồn tại của không gian, phát hiện ra những quyển sách, học cách sử dụng máy tính xách tay, sau khi tham khảo hết tư liệu trong máy tính, nhóc không hỏi hắn những vấn đề liên quan đến "học thuật" nữa. Giá trị duy nhất cùa vị thúc thúc này chính là làm đồ ăn. Nhớ trước đây, hắn mua một đống máy tính xách tay vì tâm huyết dâng trào dành cho cái gọi là mạt thế, còn chép vào một lưu lượng lớn tư liệu, nguyên lai cuối cùng lại dành hết cho thần đồng Tưởng Mạt Hi.
Cũng tốt, ai kêu nhóc con là thần đồng thiếu niên. Thiệu Vân An không có cách nào xác định chỉ số thông minh của Tưởng Mạt Hi là bao nhiêu, nhưng khẳng định là vô cùng cao. Nhóc con tự mình chế tạo chim máy nhỏ, hơn nữa còn tự học vật lý trung học, toán học trung học. Vốn dĩ, Thiệu Vân An còn đang do dự, không biết có nên thương lương với đại ca đưa Tưởng Mạt Hi vào thư viện hay không, hiện giờ hắn hoàn toàn quên mất ý định này. Đưa thiếu niên thiên tài vào thư viện, chẳng phải quá khi dễ các phu tử sao? Bất quá nghĩ đến đây, Thiệu Vân An lại chột dạ, hắn nhất định phải giấu mấy cái máy tính có chứa "phim hành động" đi, ừm, cài mật mã, nhất định phải dùng mật mã thật phức tạp, phức tạp, phức tạp hơn!
Đoạn đường trở về mất năm ngày, chủ yếu do Thiệu Vân An thường thường hái cái này cái kia, ngắt rau củ, hai người ba hổ rốt cuộc rời khỏi cánh rừng, Vương trạch đã rơi vào tầm mắt. Bọn họ vừa hiện thân, cổng Vương trạch lập tức mở rộng, đoàn người từ bên trong xông ra, cầm đầu chính là Vương Thạch Tỉnh.
Vừa thấy bộ dáng Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An tức khắc từ trên người Hổ ca nhảy xuống, dỡ sọt, nhanh chóng vọt tới. Vương Thạch Tỉnh nhấc bổng Thiệu Vân An vừa chạy tới trước mặt, tàn nhẫn hôn một cái.
"Tại sao đi lâu như vậy?"
Thiệu Vân An nhỏ giọng cười nói. "Đồ tốt quá nhiều, lá trà quá nhiều. Lo lắng lắm đúng không?"
"Lo muốn chết!"
Không màng hài tử ở bên cạnh, lại hung hăng hôn Thiệu Vân An một cái, sau đó Vương Thạch Tỉnh mới chịu buông hắn xuống, đi đến bên cạnh Tưởng Mạt Hi bị Đại Kim đưa tới, khom lưng bế nhóc lên, Vương Thạch Tỉnh hướng Thiệu Vân An nói. "Về nhà."
"Sọt của ta."
"Ta tới lấy."
Lên tiếng chính là Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm cùng theo Vương Thạch Tỉnh tới, nhưng đứng ở một khoảng cách xa. Vương Thạch Tỉnh một tay ôm Tưởng Mạt Hi, một tay nắm Thiệu Vân An, chưa đi được bao xa, có hai đứa nhỏ chạy tới.
"Cha nhỏ! Đại ca!"
"Cha nhỏ! Hi ca ca!"
Tưởng Mạt Hi không cần ôm, ở trên người Thạch Tỉnh thúc tụt xuống, nhóc nhấc chân chạy tới trước mặt Ni tử, ôm chặt lấy Ni tử, giống như Vương Thạch Tỉnh vừa nãy ôm Thiệu Vân An, sau đó dưới tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, nhóc cúi đầu hôn "bẹp" một cái bên ngoài khóe miệng Ni tử.
Vương Thạch Tỉnh ngây ngẩn cả người, Thiệu Vân An ngây ngẩn cả người, Vương Thanh ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người đều choáng váng, ngay cả Ni tử cũng sững sờ. Chỉ có Tưởng Mạt Hi là không giống mọi người, xoa xoa đầu Ni tử, xoa xoa mặt Ni tử.
"Ni tử, nhớ muội."
Cúi đầu, lại bẹp một cái.
"Ai u! Hi nhi!"
Chu thẩm vội vàng lao tới tách Tưởng Mạt Hi và Ni tử ra, cũng không biết giải thích sao cho phải. Thiệu Vân An vỗ trán, liếc trộm sắc mặt Vương Thạch Tỉnh, nói. "Về nhà, về nhà!"
"Hi nhi! Con không được thân Ni tử!" Chu thẩm ôm lấy Ni tử, giáo dục Tưởng Mạt Hi.
Tưởng Mạt Hi gương mặt lạnh lùng vô cảm. "Ni tử, tức phụ."
"..." Mọi người.
Thiệu Vân An trêu ghẹo gã nam nhân nào đó đang đen mặt. "Ha ha, đây chẳng phải là, trên làm dưới theo?"
Vương Thạch Tỉnh. "Về nhà!"
Thiệu Vân An về đến nhà, không có cách nào nói chuyện trên núi và chuyện cây gỗ mun cho Vương Thạch Tỉnh, nguyên nhân là trong nhà có khách quý.
Nhìn vị lão giả ngồi ở chính sảnh với mái tóc hoa râm, ăn vận một bộ y phục màu trắng, gương mặt mang nụ cười hiền từ, Thiệu Vân An ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình, Who? Vương Thạch Tỉnh lôi kéo Thiệu Vân An hướng người nọ hành lễ. "Vương gia, đây là nội tử, Vân An, hôm nay đệ ấy mới từ trên núi xuống."
Vương gia?!
Vương Thạch Tỉnh hô nhỏ một tiếng.
Vị lão giả vuốt râu, ngó trái ngó phải đánh giá Thiệu Vân An, vừa xem vừa thoát ra thanh âm giống như nghi hoặc, khiến Thiệu Vân An dựng hết cả lông tơ.
"Vương gia." Vương Thạch Tỉnh hô.
La Vinh vương vừa mới đến bốn ngày trước thu hồi tầm mắt, nói. "Bổn vương là thấy Thiệu tiểu ca có chút quen mắt, tựa hồ là gặp qua ở nơi nào, nhưng nhất thời không nhớ ra."
Thiệu Vân An không lên tiếng, ai tới nói cho hắn biết đã xảy ra chuyện gì được không, như thế nào mà vừa xuống núi, trong nhà lại nhiều thêm một vị vương gia đại thần!
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Có lẽ vương gia đã nhận sai. Nội tử trước khi thành thân đều ở tại Thiệu gia thôn, sau khi thành thân, nhiều nhất là lên huyện thành huyện Vĩnh Tu, chưa từng tới kinh thành."
La Vinh Vương. "Có thể đi." Ông nhìn về phía Thiệu Vân An. "Bổn vương mặc dù ở kinh thành, cũng nghe danh Thiệu tiểu ca đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền. Thiệu tiểu ca nhỏ tuổi lại có năng lực như thế, khiến bổn vương nể phục."
Thiệu Vân An giật mình. "Thảo dân hoảng sợ."
La Vinh Vương rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó "ha ha ha" cười to. "Xem ra bổn vương đã làm ngươi sợ hãi. Cũng phải, vừa mới xuống núi, sợ là còn chưa biết chuyện gì. Thạch Tỉnh, mau dẫn hắn đi rửa mặt, thuận tiện giải thích cho hắn biết."
"Vâng, vương gia."
Vương Thạch Tỉnh mang theo Thiệu Vân An đi ra, một người vừa nãy đi theo Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tiến vào tới bên cạnh ông, cúi đầu nói. "Thiệu Vân An xác thực cùng ba con hổ xuống núi, hắn còn cưỡi trên người một con hổ, nhi tử của Tưởng Khang Thần cũng đi cùng."
La Vinh Vương gật đầu, không nói gì.
Vào phòng, Thiệu Vân An vội vàng hỏi. "Chuyện gì thế này! Sao lại thêm một vị vương gia đến nhà!"
"Tức phụ đừng gấp." Vương Thạch Tỉnh rót một chén trà cho tức phụ, giải thích. "Chuyện địa chấn đã truyền tới kinh thành, quả nhiên như chúng ta dự liệu, có người mượn cớ muốn hãm hại đại ca, nói tai họa lớn như vậy, thôn Tú Thủy khẳng định có thương vong. Người của Khâm Thiên Giám nói, bên cạnh tử vi tinh xuất hiện họa tinh, sẽ ảnh hưởng đến long vận của hoàng đế, phương hướng của họa tinh ở huyện Vĩnh Tu. Hai việc kết hợp lại với nhau, thành ra họa tinh chính là ở thôn Tú Thủy. Mục tiêu rất rõ ràng, là đệ và đại ca."
Thiệu Vân An uống ngụm nước, nhíu mày. "Ai lại ra ý đồ xấu thế này, có cần rõ ràng như vậy không, chẳng sẽ coi hoàng thượng là thằng ngốc."
Vương Thạch Tỉnh nói. "Mặc kệ ý đồ nay xấu hay không xấu, bọn họ đã có nguyên cớ, sống chết sẽ vịn vào cớ này tạo áp lực cho hoàng thượng. Có đôi khi, hoàng thượng cũng không phải vạn năng, đặc biệt là hoàng thượng còn chưa thực sự chân chính nắm quyền."
"Còn vương gia kia thì sao?"
"Đó là La Vinh Vương, là thân thúc thúc duy nhất còn sống của hoàng thượng. Hoàng thượng phái ông ấy tới điều tra chuyện địa chấn, kỳ thật là cố ý giúp chúng ta. Vị vương gia này xưa nay không quan tâm triều chính, cũng hướng về hoàng thượng. Nghĩa phụ phái người truyền tin, trong tin có giải thích."
Vương Thạch Tỉnh giao thư cho Thiệu Vân An, Thiệu Vân An nhanh chóng xem qua. Nội dung trong thư rất trực tiếp, giải thích cho bọn họ chuyện xảy ra tại kinh thành, muốn bọn họ mau nghĩ đối sách. Hoàng thượng phái La Vinh Vương tới, chính là muốn kéo dài thời gian.
"Sư huynh cũng đã trở lại, đang ở thư viện, bên thư viện có nhiều việc cần hắn xử lý, mấy ngày nữa hắn sẽ trở lại đây. Sư huynh cũng nói, chúng ta không cần hoảng sợ. La Vinh Vương vừa đến đã trực tiếp tới thôn Tú Thủy, ở lại nhà chúng ta."
"Ông ấy biết chuyện tiên quả chưa?"
"Chưa, đại ca chưa nói. Đại phó thống lĩnh cũng trở lại rồi, La Vinh Vương thấy đại ca xác thực đang bận rộn, lá trà còn chưa làm xong, ông ấy nói đại ca cứ lo việc lá trà trước, sau khi hết bận hãy tới bẩm báo tỉ mỉ. Bất quá lý chính, Vương tộc trưởng, Tôn tộc trưởng đều làm chứng trước mặt Vương gia, địa chấn lũ lụt là thật, nhưng không có thương vong. Ta thấy vương gia cũng không gấp, chúng ta không cần gấp."
"Hiểu rồi. Ta đi tắm trước, suy nghĩ kế sách sau."
"Được."
Chờ tới khi Thiệu Vân An tắm rửa xong xuôi, suy nghĩ kế sách rõ ràng, đã là một canh giờ sau. Ở gian phòng bên cạnh dùng để nghỉ ngơi, La Vinh Vương đang trêu đùa ba hài tử, chính xác là Ni tử. Vương Thanh xấu hổ đứng ở một bên, Tưởng Mạt Hi thì mặt vô biểu tình nhìn lão nhân cứ thích trêu trọc nhóc.
La Vinh Vương tựa hồ rất thích hài tử, ông ôm Ni tử đặt trên đùi, hỏi bé tại sao biết chữ. Nghe Ni tử nói, cha nhỏ, gia gia, nãi nãi, đại bá cùng sư bá đều dạy bé viết chữ, bé còn học cầm, theo sư bá học chơi cờ, còn cùng cha nhỏ học trà đạo, La Vinh Vương giật mình. Nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An xuất thân thấp kém, nhưng lại vô cùng để bụng chuyện giáo dục hài tử. Cho dù là thế gia vọng tộc, người có thể chân chính cầm kỳ thư họa rất ít, nữ tử phải học nữ hồng, học cách quản gia, học cách hầu hạ phu quân, hầu hạ gia phụ gia mẫu.
"Vậy Ni tử có học nữ hồng hay không?"
"Không có."
La Vinh Vương sửng sốt, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều là nam nhân, nhất định không biết nữ hồng. Đại Yến quốc cũng không bắt buộc nam thê phải biết nữ hồng.
La Vinh Vương tự cho là đã tìm được nguyên nhân, Vương Thanh lại mở miệng giải thích. "Cha nhỏ không cho Ni tử học, nói không tốt cho mắt."
Ni tử gật đầu lia lịa, bé không sợ lão gia gia hòa ái này, bé có cảm giác giống như ở cùng gia gia, bé mang theo giọng hài tử đắc ý nói. "Cha nhỏ nói con chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, cha và cha nhỏ sẽ phụ trách dưỡng gia, ca ca phụ trách việc đọc sách."
La Vinh Vương ngây ngẩn một lúc, sau đó ha hả cười to. "Cha nhỏ con nói như vậy sao?"
"Vâng!"
Vương Thanh lúng túng, nhóc không còn giống trước đây, là hài tử "ngốc nghếch" cái gì cũng không hiểu, đương nhiên biết rõ lời nói của cha nhỏ có bao nhiêu khác người. Nữ nhi nhà ai mà chỉ phụ trách xinh đẹp như hoa.
La Vinh Vương có ý định trêu đùa Ni tử, nói. "Ni tử phụ trách xinh đẹp như hoa, vậy lớn lên rồi không biết có bao nhiêu nam tử muốn thú Ni tử nha?"
Ni tử đỏ mặt, ngượng ngùng liếc nhìn đại ca, Tưởng Mạt Hi cứng rắn mở miệng. "Ni tử, tức phụ!"
La Vinh Vương đột nhiên nhìn về phía Tưởng Mạt Hi, một mặt khiếp sợ. Tưởng Mạt Hi lại nói. "Ni tử, tức phụ! Ta!" Dứt lời còn chưa tính, nhóc tiến lên ôm lấy Ni tử, ở trước mặt La Vinh Vương biểu thị chủ quyền mà hôn một cái lên mặt Ni tử.
"Đại ca!"
Vương Thanh vội vàng kéo đại ca ra. La Vinh Vương nhìn chằm chằn Tưởng Mạt Hi rõ ràng đang tức giận, không xác định dò hỏi. "Cha ngươi, chính là Tưởng Khang Thần sao?"
Chẳng lẽ ông nhớ nhầm? Không phải nói tôn tử sửa họ của An quốc công ở chỗ này sao?
Tưởng Mạt Hi. "Cha nhỏ!"
La Vinh Vương. "..."
Vương Thanh nhanh chóng giải thích. "Vương gia, cha nhỏ của đại ca chính là Thần đại bá."
La Vinh Vương phục hồi tinh thần, hòa ái nói. "Các con cứ gọi ta là Mộ Dung gia gia, cái gì vương gia, xa lạ!" Ông nhìn Tưởng Mạt Hi. "Ta nhớ rồi. Nhi tử của Võ Giản giống như không biết nói chuyện mà? Chẳng lẽ không cùng người?"
La Vinh Vương quanh năm ở kinh thành, có biết không ít chuyện ở chốn nhà cao cửa rộng, huống hồ chuyện năm đó của Võ Giản và Tưởng Khang Thần rất nổi tiếng, ở kinh thành hầu như ai cũng biết. La Vinh Vương còn cảm thấy phủ An quốc công quá ức hiếp người.
Lại chỉ có Vương Thanh có thể trả lời ông. "Ngài không nhận sai. Đại ca trước đây không thích nói chuyện, hiện tại mới thích nói."
Không thích? Căn bản là không thể. Người kinh thành ai mà không biết tôn tử của An quốc công là kẻ ngốc. Chẳng lẽ, đã hồi phục?
La Vinh Vương giấu sự kinh ngạc trong lòng, ngoài mặt vẫn cười ha ha, nói. "Con muốn tương lai thú Ni tử làm tức phụ đúng không?"
"Tức phụ! Ta!"
"Ha ha ha..."
"Hi ca ca..." Đừng xem nhẹ Ni tử của chúng ta không hiểu tức phụ nghĩa là gì.
Vương Thanh cùng cha nhỏ giống nhau đều vỗ trán.
Vậy mà, La Vinh Vương và Thiệu Vân An đều văn minh giống nhau, cười ha hả nói. "Được nha! Có chí khí! Vậy con phải trông chừng Ni tử, đừng để tiểu tử khác cướp mất!"
"Ta!"
Thật là! La Vinh Vương! Cái này với chí khí có liên hệ gì không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT