Đêm nay, Vĩnh minh đế ở lại phủ tướng quân, mặc kệ các đại thần ở bên ngoài lo lắng sốt vó. Buổi tối, Vĩnh minh đế và quân hậu nằm cùng giường, quân hậu dựa lưng vào Vĩnh minh đế, tay Vĩnh minh đế đặt tại bụng của quân hậu xoa xoa, nơi vốn lạnh lẽo nay trở nên thực ấm áp.

"Hoàng thượng, thần, khi nào có thể có hài tử?"

"Ngươi phải an dưỡng trước. Ngươi bây giờ giống như sinh non, phải cẩn thận an dưỡng. Trẫm nhờ Thiệu Vân An làm thêm nhiều phong mật dữu tử trà cho ngươi uống. Chờ thân thể ngươi tốt lên, chúng ta sẽ có hài tử, ngươi rất nhanh có thể mang thai."

"Vậy, hoàng thượng dự định làm sao?"

Quân hậu hỏi mơ hồ, nhưng Vĩnh minh đế lại hiểu, hắn trả lời. "Trẫm muốn phong cho bọn họ một tước vị, ít nhất là hầu trước. Vốn dĩ trẫm tính phong làm quốc công, mà tình hình trước mắt e là không hợp, năng lực của hai người bọn họ, không thể để người ngoài biết. Có thể lấy cớ là chế trà và rượu để phong hầu tước."

"Hoàng thượng xem xét là được. Bất quá, đã là kỳ nhân thì không nên cưỡng cầu. Tước vị nên cho, nhưng không thể cưỡng bách bọn họ lên kinh thành, trừ phi bọn họ nguyện ý. Bọn họ trung tâm với hoàng thượng, hoàng thượng không thể nóng vội, tránh phản tác dụng."

Vĩnh minh đế khổ não. "Trẫm muốn bọn họ ở kinh thành. Quân hậu còn chưa biết, thứ trưởng tử của Hằng xa hầu, Ngụy Hoằng Chính, tới huyện Vĩnh Tu bắt trói Thiệu Vân An, ép hắn giao công thức chế trà và rượu, còn đả thương hắn. Chỉ khi ở kinh thành, ở dưới mí mắt trẫm, trẫm mới có thể an tâm."

"Chuyện khi nào?"

Quân hậu lập tức xoay người.

Vĩnh minh đế lại lần nữa ôm chặt vòng tay, giải thích. "Đại Giang hôm nay giải Ngụy Hoằng Chính hồi kinh, trẫm mới biết, hóa ra hắn to gan lớn mật như vậy."

Kể lại cho quân hậu quá trình Đại Giang bẩm báo cho hắn và Ông lão, Vĩnh minh đế nói. "Ngụy Hoằng Chính bôi nhọ trẫm, bôi nhọ quân hậu của trẫm, trẫm lăng trì xử tử là đã nể mặt Hằng xa hầu phủ. Trẫm hối hận rồi, đáng lý phải để hắn ngũ mã phanh thây."

Quân hậu cũng thập phần phẫn nộ, một số người nói xấu sau lưng hắn, hắn không phải không biết, nhưng Ngụy Hoằng Chính lại dám nói ngai vàng của hoàng thượng là vị trí trống, còn muốn đoạt kim sơn của hoàng thượng, hắn hận không thể tự tay đâm người nọ mấy nhát.

Quân hậu. "Hằng viễn hầu dạy con không nghiêm, theo lý nên diệt. Chuyện này hoàng thượng phải giải quyết thế nào cứ giải quyết thế ấy, thần hết thảy đều nghe theo hoàng thượng phân phó. Thiệu Vân An bị thương có nghiêm trọng không?"

Vĩnh minh đế cười. "Hắn bị thương không nặng. Ngươi cứ yên tâm an dưỡng cho tốt." Tiếp đó, hắn ngừng cười. "Còn lão thất phu Ngụy Xuân Lâm kia, trẫm quyết không khinh tha. Chẳng qua, Ngụy Hoằng Nho và Ngụy Hoằng Văn trung tâm với ngươi, trẫm phải suy tính lại. Sinh ý Đại Yến quốc còn cần Ngụy Hoằng Văn đi phát triển. Ý lão tướng quân là..."

Một người là hoàng đế, người kia là quân hậu, nói về quốc gia đại sự, bầu không khí giữa họ cùng với cử chỉ ôm hôn, lúc này lại thân mật như những cặp phu phu ân ái bình thường. Trong bầu không khí thân mật như vậy, số phận của Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm cùng với toàn bộ Hằng viễn hầu phủ đã biến hóa điên đảo.

Sáng sớm hôm sau, dưới sự bảo hộ của cấm vệ quân và ngự tiền thị vệ, Vĩnh minh đế hồi cung, không hề che dấu việc hắn ở tại phủ tướng quân một ngày. Ngay khi hồi cung, Quách Tốn, người bị lệnh hồi cung ngày hôm qua, tức tốc chạy tới bẩm báo, nói đại thần trong triều đang chờ diện kiến hoàng thượng. Vĩnh minh đế hạ lệnh thượng triều, cũng hạ lệnh áp giải Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm thượng điện. Quách Tốn đi truyền chỉ, Vĩnh minh đế trở về tẩm cung thay y phục.

Chờ tới khi các đại thần chưa tiến cung nhận được thánh chỉ thượng triều, vội vàng đi tới, mỗi người đều biết hôm nay chắc chắn có đại sự phát sinh. Bởi vì thông thường sẽ không thượng triều, hơn nữa, Đại lão tướng quân và Ông lão đế sư gần như xuất sĩ cũng có mặt (xuất sĩ tức là không còn tham dự vào việc triều chính ấy)

Theo tiếng hô của Quách Tốn. "Hoàng thượng giá lâm..."

Chư vị thần tử chờ ở đại điện lập tức quỳ xuống hành lễ. "Thần bái kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Đại lão tướng quân và Ông lão cùng quỳ xuống. Vĩnh minh đế an tọa, không giống như trước kia nói "bình thân", chỉ nói. "Lão tướng quân và lão đế sư xin đứng lên, ban tọa."

"Tạ hoàng thượng."

Đại lão tướng quân và Ông lão không khách khí đứng lên, sau khi người hầu mang ghế tới, cũng không khách khí mà ngồi xuống, không thèm để ý những đại thần còn quỳ phía sau, bao gồm cả thân nhân của hai ông lão.

Hoàng thượng không ban lệnh bình thân, không khí trong điện lập tức trở nên quỷ dị. Bất quá, lại có người không sợ chết, đứng dậy bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nói. "Hoàng thượng, hôm qua, thống lĩnh cấm vệ quân, Tiêu Bách Xuyên, dẫn quân bao vây Hằng viễn hầu phủ, thần dám hỏi không biết vì cớ gì"

"Hoàng thượng!"

Các đại thần có quan hệ thân cận với Hằng xa hầu lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ xuống dò hỏi. Còn có cả ngôn quan, ngự sát tư bước ra khỏi hàng, dò hỏi sự tình hôm qua.

Vĩnh minh đế mặt vô biểu tình, mặc kệ những đại thần quỳ lạy, lạnh lùng nói. "Các ngươi hỏi Tiêu Bách Xuyên vì cớ gì, tại sao không trực tiếp hỏi trẫm nguyên nhân? Không có ý chỉ của trẫm, Tiêu Bách Xuyên vì cớ gì bao vây đại trạch của nhất phẩm hầu phủ? Còn có, các ngươi chẳng lẽ còn chưa biết, hôm qua trẫm mới xử tử thứ trưởng tử của Hằng xa hầu sao?

Tại sao các ngươi không hỏi trẫm vì cớ gì?"

Vị đại thần bước ra đầu tiên không hé răng, Ngự sát tư, Mai Dự Văn hỏi. "Hoàng thượng, không biết thứ trưởng tử của Hằng viễn hầu làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì khiến thánh nhan giận giữ? Hằng xa hầu là nhất phẩm hầu, nếu không có lý do chính đáng, hành động của hoàng thượng sợ là không phù hợp."

Vĩnh Minh đế mở miệng. "Giải Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm tới!"

Các đại thần kinh ngạc, sôi nổi ngẩng đầu. Rất nhanh, thống lĩnh ngự tiền thị vệ, Dư Dữu Quang, dẫn người áp giải Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm đi vào đại điện. Vừa nhìn thấy Hoàng Thượng, Ngụy Xuân Lâm lập tức quỳ xuống kêu oan: "Hoàng Thượng, thần oan uổng! Tiểu nhi tử Ngụy Hoằng Chính tâm thuật bất chính, làm ra việc đối nghịch với hoàng thượng, thần thật sự không biết gì hết, thỉnh hoàng thượng điều tra rõ."

Ông nói như thế, trong lòng các đại thần lập tức chột dạ, thật sự là phạm tội sao? Nhưng chuyện gì có thể khiến hoàng thượng hạ lệnh xử tử nhi tử của Hằng xa hầu, còn bao vây Hằng viễn hầu phủ? Chẳng lẽ là hoàng thượng mượn cớ làm khó dễ, mượn cớ chèn ép Hằng viễn hầu phủ sao? Não bộ của các đại thần nhanh chóng vận chuyển.

Mai Dự Văn lại hỏi. "Hoàng thượng, không biết nhi tử của Hằng xa hầu đã làm việc gì đại nghịch bất đạo? Chúng thần chờ đợi mà thật sự sợ hãi."

Vĩnh minh đế hừ mạnh một cái, nhóm đại thần chưa rõ trong lòng thế nào, nhưng ngoài mặt đều sợ sệt. Vĩnh minh đế đứng lên, chậm rãi đi xuống ngự đài, đi xuống bậc thang, đi tới cạnh vị đại thần đang quỳ.

"Trong lòng sợ hãi? Các ngươi chờ đợi mà trong lòng sợ hãi?!" Vĩnh minh đế nâng cao thanh âm, các đại nhân vội vã kêu. "Hoàng Thượng bớt giận."

Vĩnh Minh đế đi tới trước mặt Hằng xa hầu đang dập đầu. Cả giận nói "Người trong thiên hạ đều biết, bạc của Hằng viễn hầu phủ còn nhiều hơn cả quốc khố của trẫm, tên hoàng đế nghèo như trẫm còn phải nhìn sắc mặt của Hằng xa hầu!"

"Thần không dám!" Hằng xa hầu vừa nghe vội vàng dập đầu, "Nhất định là có người bôi nhọ thần!"

"Bôi nhọ?! Lời này chính là thân sinh nhi tử của ngươi, Ngụy Hoằng Chính nói ra, ngươi nói trẫm bôi nhọ ngươi?!"

Hằng xa hầu kinh ngạc ngẩng đầu, triều thần nổ tung. Hằng xa hầu giật mình, bò tới trước mặt Vĩnh minh đế, hô to. "Hoàng Thượng! Lời này tuyệt không phải thần nói!"

Trong lòng Hằng xa hầu cho dù khinh thường hoàng đế, nhưng tuyệt đối không dám trực tiếp đối nghịch với ngài. Vĩnh Minh Đế một chân đá văng Hằng xa hầu.

"Ngụy Hoằng Chính nói ngai vàng của trẫm là vỏ rỗng, nói, chỉ cần Hằng xa hầu đoạt mất kim sơn của trẫm, trẫm chỉ có thể nghe lệnh ngươi."

"Hoàng Thượng! Đây là nghịch tử tự mình nói, thần thật sự không biết, thật sự......"

"Hắn nguyền rủa ngôi vị hoàng đế của trẫm ngồi không lâu, nguyền rủa quân hậu chết sớm, nguyền rủa trẫm tuyệt hậu. Nếu không phải tên phụ thân là ngươi, lén lút coi thường trẫm và quân hậu, hắn dám nói như vậy sao?!"

"Thần oan uổng! Thần oan uổng! Thần thề, thần tuyệt đối chưa từng nói qua lời đại nghịch bất đạo......"

"Ngụy Hoằng Chính đã nhận tội! Những lời này là ngươi ở trong phủ nói với hắn! Hắn mới dám nói như vậy! Ngươi muốn trẫm dẫn nhân chứng lên sao!"

"Thần oan uổng! Thần oan uổng!"

"Người đâu?"

"Có nô tài!"

"Hoàng Thượng, thần oan uổng! Thần oan uổng a! Thần chưa từng nói! Thần tuyệt đối chưa từng nói!"

"Hoàng thượng."

"Hôm nay ai dám cầu tình cho hắn, cùng hắn chịu tội!"

"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!"

"Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm, coi rẻ thánh tôn, ác ý nguyền rủa trẫm và quân hậu, tâm tư khó lường, đáng chém! Thu hồi tước vị, đánh vào thiên lao, kê biên tài sản Hằng Viễn Hầu phủ, trong phủ trên dưới toàn bộ bắt giam, do ngự sát tư đích thân thẩm vấn!"

"Thần tuân chỉ."

"Phàm là người cầu tình, coi như đồng phạm!"

"Hoàng thượng hoàng thượng! Thần on uổng! Thần chưa từng nói, đều do Ngụy Hoằng Chính gây nên, thần thật sự chưa từng nói!"

"Dẫn đi!"

"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"

Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm bị dẫn đi, một hầu tước thế gia tồn tại hơn hai trăm năm, cứ thế bị hủy hoại bởi những người thừa kế, Không một ai trong số các đại thần có quan hệ thân mật, có giao tình với Hằng viễn hầu, và Hằng viễn hầu phủ dám ra mặt cầu tình. Thời điểm này, sự sắt thép và giận giữ của Vĩnh minh đế khiến bọn họ sợ hãi. Đại lão tướng quân ngồi ở nơi đó, bọn họ cho dù có chút tâm tư, cũng không dám gánh nổi cái tội coi rẻ thánh tôn, coi rẻ long uy. Mặc kệ Ngụy Xuân Lâm có nói lời này hay không, chỉ cần những lời này xuất phát từ Hằng viễn hầu phủ, Hằng viễn hầu phủ xong đời rồi. Bởi vì Vĩnh Minh đế tuy không có bạc, tuy hoàng quyền chưa ổn, nhưng hắn tự mình sát phạt mới ngồi vào ngôi vị hoàng đế, phía sau hắn còn còn lực lượng quân sự bậc nhất Đại Yến quốc, Đại gia, còn có người khống chế văn nhân, lão đế sư.

Toàn bộ triều đình im ắng, Ông lão đứng lên. "Hoàng thượng, Hằng xa hầu khẩu xuất cuồng ngôn, đương nhiên phải bị quả báo. Nhưng hoàng thượng, long thể làm trọng."

Chúng đại thần. "Hoàng Thượng long thể làm trọng..."

Vĩnh minh đế xoay người, vẻ mặt phẫn nộ như cũ.

"Các ngươi quỳ gối nơi này, nói trẫm coi trọng long thể, nhưng trong lòng các ngươi thật sự có vị hoàng đế trẫm sao! Hôm nay Ngụy Xuân Lâm nói lời đại nghịch, trong lòng các ngươi thật sự chưa từng nghĩ tới lời đó sao!"

"Hoàng thượng bớt giận! Chúng thần sợ hãi!"

"Sợ hãi! Chỉ là nhi tử thiếp thất của Hằng xa hầu, còn dám vọng ngôn. Các ngươi là trọng thần triều đình, bên trong lén lút nguyền rủa trẫm, nguyền rủa quân hậu như thế nào!"

"Thần sợ hãi! Thần tuyệt không dám!"

"Hoàng thượng thánh minh, thần tuyệt đối không hề có dị tâm!"

"Không dám?! Các ngươi luôn miệng nói không dám, trong lòng nghĩ như thế nào các ngươi so trẫm rõ ràng! Ngụy Hoằng Chính nguyền rủa quân hậu, quân hậu hôm qua bị người hạ độc, suýt nữa bỏ mạng, các ngươi tốt nhất là nên khẩn cầu chuyện này không liên quan tới mình! Ai tham dự việc này, trẫm tru di cửu tộc! Hôm nay trẫm nói cho các ngươi biết! Trẫm dù nghèo, cũng là hoàng đế Đại Yến! Là thiên hạ chí tôn! Là quân của các ngươi!"

Ngày này, Vĩnh minh đế ở trên đại điện hiển lộ long uy, đây là lần đầu tiên từ khi đăng cơ hắn tức giận đến thế. Vốn Nguyên quốc công còn định hỏi chuyện Tĩnh phi, thấy Vĩnh minh đế giận giữ như vậy, bọn họ không dám hỏi, im re như ve sầu mùa đông. Vĩnh minh đế nói, quân hậu bị hạ độc. Ninh quốc không không dám chắc chuyện này có liên hệ với Tĩnh phi hay không. Tĩnh phi luôn im lặng, không truyền tin tức ra bên ngoài, bọn họ chỉ có thể khẩn cầu Tĩnh phi không tham gia vào chuyện hạ độc, bằng không Ninh quốc công phủ sẽ gặp phiền toái. Hằng viễn hầu phủ chính là vết xe đổ.

Hoàng đế nổi giận, phát tiết lửa giận nghẹn ứ trong lòng đã lâu, còn diễn khá tốt, khiến một đám đại thần có dị tâm sợ hãi đề phòng, còn dời đi sự chú ý của mọi người đối với tình huống của quân hậu. Vĩnh minh đế không nói cho Ngụy Xuân Lâm biết, Ngụy Hoằng Chính bắt cóc Thiệu Vân An. Hắn muốn mọi người nhìn thấy, hắn tức giận là vì Ngụy Hoằng Chính nói năng lỗ mãng, bởi vì Ngụy Xuân Lâm dạy con không nghiêm. Mặc dù cũng có người biết, Ngụy Hoằng Chính tới huyện Vĩnh Tu làm gì, Vĩnh minh đế không muốn biểu hiện hắn vì thế mà tức giận, nếu như vậy, đối với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh thật sự không tốt, không có nửa điểm tốt.

Quân hậu tới phủ đại tướng quân tĩnh dưỡng. Người ngoài nhìn vào, có thể nghĩ là Vĩnh Minh đế không yên tâm kẻ hạ độc ở trong cung, kỳ thật là Vĩnh Minh Đế không muốn người ngoài biết chuyện quân hậu đột nhiên khỏi hẳn. Đối với bản thân quân hậu hay Thiệu Vân An đều không phải chuyện tốt.

Đêm đó, còn lưu tại ông phủ, Sầm lão lo lắng hỏi Ông lão vừa trở lại từ trong cung. "Sư huynh, tình huống quân hậu thế nào?"

Ông lão không giấu diếm. "Quân hậu không sao. Tàn độc đã giải, nguyên nhân đau bụng là do năm đó hoài song thai, nhưng chỉ bài xuất ra một cái, một cái thai nhi khác hóa thành huyết nhục lưu tại trong bụng, mới khiến quân hậu đau đớn. Bây giờ đã bài xuất ra ngoài. Có lẽ, cố nguyên cao Vân An làm thực sự có công dụng. Chẳng qua không thể lộ chuyện này ra bên ngoài, hoàng thượng an bài quân hậu tới phủ đại tướng quân, cũng là vì an toàn cho quân hậu. Quân hậu xem như lần thứ hai sinh non, ở phủ đại tướng quân có thể tĩnh dưỡng chút."

Sầm lão thở phào nhẹ nhõm. "Việc này thật sự quá tốt. Bệ hạ lo lắng cũng đúng. Nếu có người biết thân mình quân hậu hồi phục, sợ lại động tâm tư. Chỗ ta còn ít cố nguyên cao, sư huynh mang tới cho quân hậu đi."

Ông lão dò hỏi. "Ngươi không ăn? Từ lúc ăn cố nguyên cao, ta cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều. Vân An thật đúng là khéo léo."

Sầm lão lập tức ha hả cười đáp. "Nguyên lai sư huynh cũng phát hiện. Từ lúc ở cùng với An nhi và Thạch Tỉnh, ta cảm thấy tinh thần ngày càng tốt, buổi tối muốn ngủ là có thể ngủ, không bị tỉnh giấc giữa khuya, ngủ một mạch tới bình minh. Ngày nào An nhi cũng biến đổi món ăn cho ta và phu nhân, nào là cháo dưỡng thân, đồ hầm này nọ, mấy ngày trước, phu nhân ta còn khen ta ít tóc bạc hẳn. Kỳ thật ta đang muốn trở về, đồ ăn ở nhà sư huynh thật sự là không có mùi vị, vẫn là đồ ăn của An nhi và Thạch Tỉnh ăn ngon hơn. Hiện tại là thời điểm chế trà, ta phải về sớm một chút, An nhi nói sẽ để dành cho ta phần tốt nhất."

Ông lão ghen tỵ. "Ngươi an phận ở lại kinh thành cho ta! Sách còn chưa thông thấu xong thì không cho trở về! Hừ!"

"Ha ha." Sầm lão không sợ chết, khoe khoang. "Ai bảo ta có cái hảo hài tử!"

Ông lão. "Tốt nhất là ngươi phải đưa một nửa trà xuân cho ta."

"Ha ha ha!"

Dùng bữa tại Ông phủ xong, Sầm lão trở về phủ của nhi tử, lý do là sư huynh bận rộn ở trong cung cả một ngày, nên nghỉ ngơi sớm chút. Ông cũng đã mấy ngày chưa về nhà, trở về thăm tôn nữ, thăm nhi tử. Sau khi về phủ, Sầm lão lập tức viết một phong thư, nhờ nhi tử lập tức phái người đưa về thôn Tú Thủy, giao cho Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Đồng thời, Sầm lão đem toàn bộ cố nguyên cao, phong mật dữu tử trà của mình đưa tới Ông phủ, dặn sư huynh dâng lên quân hậu.

Hằng Viễn Hầu phủ bị tịch thu tài sản, thế gia vọng tộc trong kinh thành cảm thấy thế nào, tạm thời chưa biết. Đại lao của ngự sát tư trong một ngày chật ních. Trên dưới ba trăm người của Hằng viễn hầu phủ đều bị giam ở đây. Đồng thời, toàn bộ tài sản của Hằng viễn hầu phủ kê biên ra cũng phải lên tới ngàn vạn lượng, trong khi quốc khố chỉ có mấy trăm vạn lượng. Ngay khi tin tức này đưa ra, cả kinh thành náo động. Quả nhiên bạc của Hằng viễn hầu phủ còn nhiều hơn cả quốc khố, khó trách Ngụy Hoằng Chính dám nói lời đại nghịch bất đạo, cũng khó trách Hằng xa hầu xem thường hoàng thượng.

Một gia tộc lớn như vậy, cứ thế trong khoảnh khắc hôi phi yên diệt, mà nguyên nhân gây ra chỉ là vài câu nói lỗ mãng. Nếu ở xã hội hiện đại, quá lắm là tổn thương danh dự, nhưng ở xã hội quân chủ, chỉ mấy câu nói thế này đã có thể đưa tới họa sát thân, họa diệt môn. Mặc dù có người không đành lòng nhìn Hằng viễn hầu phủ gặp họa, nhưng không dám cầu tình, nếu cầu tình có nghĩ là tán thành nghịch ngôn.

Đại lao có hạn, một vài người của Hằng viễn hầu phủ bị nhốt cùng phòng giam. Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm và mấy nhi tử của ông bị nhốt cùng nhau. Nhưng trong đám nhi tử này, lại không có Ngụy Hoằng Văn, từ lâu không rõ tung tích, và đích trưởng tử Ngụy Hoằng Nho.

Trong khu vực giam giữ trọng hình, tại một gian phòng hẻo lánh nhất, Ngụy Hoằng Nho bị giam giữ đơn độc. Lúc Ngụy Hoằng Nho biết tin Ngụy Hoằng Chính lộng ngôn, phụ thân bị thu hồi tước vị,?hầu phủ bị tịch thu tài sản, y lập tức rõ ràng, cho dù y và Ngụy Hoằng Văn trung tâm với hoàng thượng và quân hậu, cũng khó lòng thay đổi hiện trạng của Hằng viễn hầu phủ. Lời nói đại nghịch bất đạo đã nói ra, trên dưới hằng viễn hầu phủ không bị xử trảm toàn bộ đã là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Mà khi y bị giam giữ đơn độc ở đây, trong lòng y bỗng sinh ra một ít hy vọng.

Bên tai vang lên tiếng rên rỉ oán than từ phòng khác, tiếng khóc lóc cùng la hét mắng chửi. Ngụy Hoằng Nho an tĩnh ngồi bên cạnh chiếc giường phủ đệm chăn, chỗ sạch sẽ nhất. Một vị cai ngục xách hộp cơm tới, mở phòng giam, đặt hộp cơm lên bàn rồi quay người định đi.

"Chờ đã!"

Cai ngục xoay lại, Ngụy Hoằng Nho hỏi. "Vị đại ca này, ta muốn hỏi một chút, gia nhân của ta bị giam ở đâu?"

Người nọ trả lời. "Hầu gia ở phòng giam phía trước, bên cạnh ngài là phòng giam trống. Tiểu nhân chỉ nghe quan trên phân phó, chuyện khác tiểu nhân không biết, ngài đừng hỏi." Dứt lời, người nọ ra ngoài, khóa cửa, rời đi.

Ngụy Hoằng Nho nhìn người nọ rời khỏi, đi tới trước bàn mở hộp đồ ăn. Ngoài dự đoán, đồ ăn trong hộp tuy không tinh xảo, nhưng còn nóng hổi, hơn nữa còn có thịt, có đồ ăn, có cơm. Hoàng thượng và quân hậu rốt cuộc muốn tính thế nào? Ngụy Hoằng Nho thấp thỏm ngồi xuống

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play