Thiệu Vân An lấy một cái chai từ trong lồng ngực ra, Tưởng Khang Ninh lập tức sững sờ. Hắn đi tới trước mặt đại ca, đưa qua. Tưởng Khang Ninh không nhận, biểu tình dò hỏi. Thiệu Vân An nói. "Đại ca, đây là tiên quả."
"Cái...tiên quả?!"
"Vâng, tiên quả. Hổ ca chính là mang chúng ta đi tìm cái này. Chúng ta hái tiên quả xuống, sau đó trong rừng xuất hiện dị tượng. Chúng ta theo Hổ ca tìm một chỗ an toàn né tránh lũ lụt, cho nên mới mất nhiều ngày như vậy."
Tưởng Khang Ninh trợn mắt há hốc miệng.
"Đúng thật là tiên quả?"
Thiệu Vân An xác định gật đầu, nói. "Viên tiên quả này sinh trưởng trên một gốc tiên thảo phát sáng. Trái tiên quả cũng chiếu sáng xung quanh. Để tìm được cây tiên thảo, Hổ ca dẫn chúng ta đi suốt hai ngày hai đêm. Cây tiên thảo mọc ở trong hồ sâu nhất, nếu không có Hổ ca dẫn đường, chúng ta sẽ không biết, hóa ra trong rừng sâu núi thẳm của thôn Tú Thủy cũng có loại cây này. Hổ ca có duyên với chúng ta, nó thích ăn đồ ta làm, nhi tử của nó (nội tâm Thiệu Vân An nghĩ. "Trời biết quan hệ giữa Đại Kim Tiểu Kim với Hổ ca là gì") cũng thích chơi với bọn nhỏ, cái này chính là lễ gặp mặt Hổ ca tặng cho chúng ta. Ban đầu ta tính hái về trưng, kết quả xuống núi rồi mới biết thôn Tú Thủy cũng xảy ra dị trạng. Tỉnh ca sợ có người mượn cớ hãm hại ngươi, nên để đại ca thay mặt, dâng tiên quả cho hoàng thượng."
Tưởng Khang Ninh khiếp sợ tới mức không thể phản ứng.
Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Đại ca, thôn Tú Thủy xảy ra dị tượng lớn như vậy, tuyệt đối không thể che mắt người ngoài, ngài nên nắm trước tiên cơ."
Tưởng Khang Ninh liếm miệng. "Nếu cái này thật là tiên quả, các ngươi, các ngươi cứ vậy giao ra sao?"
Thiệu Vân An chớp chớp mắt. "Đại ca, ngươi dám ăn cái này không?"
Tưởng Khang Ninh lập tức lắc đầu.
"Ta và Tỉnh ca cũng không dám."
Tưởng Khang Ninh. "..."
"Ta sợ ta với Tỉnh ca sau này thành tinh thì xong đời. Trái này chỉ có hoàng thượng mới dám ăn."
Thanh âm Tưởng Khang Ninh dịu lại. "Cái này, có thể ăn thật sao?"
"Hổ ca nói có thể ăn. Ta cảm thấy Hổ ca chính là lão hổ tinh, cái gì cũng biết, chỉ là không biết nói chuyện."
"Hự..."
Thiệu Vân An. "Lai lịch tiên quả tự đại ca quyết định, ta chỉ có một yêu cầu, giao toàn bộ khu rừng phía sau núi cho ta, hoặc liệt nó vào khu vực cấm, không ai được phép vào. Ta phát hiện ra một mảnh rừng cây trà đại hồng bào cổ ở đó, đều là của ta. Đại ca, ta và Tỉnh ca vì ngươi mới nhịn đau cắt thịt, nếu không bằng vào tiên quả, cả nhà chúng ta ăn vào có thể trường mệnh thiên tuế." (trà đại hồng bào khá là nổi tiếng bên trung quốc đó, còn rất là đắt nữa)
"Khụ khụ khụ..."
Tưởng Khang Ninh bị sặc nước miếng, ho xong rồi, câu đầu tiên y hỏi chính là. "Thiên tuế, vậy không phải là thành tinh sao?"
"Chưa chắc có thể thành tinh nha."
"Rồi rồi rồi. Nếu thật sự có thể thành tinh, làm sao ta dám dâng lên hoàng thượng." Đây là khẳng định, nhưng Tưởng Khang Ninh không rõ, loại trái cây nào có thể khiến cho trời đất rung chuyển, lũ lụt và dã thú nổi loạn, không phải tiên quả thì là cái gì!
Tưởng Khang Ninh bình tĩnh một ít, cẩn thận hỏi. "Thật sự là các ngươi hái ở trong núi?"
Thiệu Vân An. "Nếu lừa ngươi ngày mai ta liền sinh hài tử!"
Được rồi, đối với Thiệu Vân An thì đây là lời thề nghiêm trọng nhất.
Tưởng Khang Ninh trầm lặng một hồi, hỏi. "Trân bảo như thế, các ngươi thật sự muốn dâng lên hoàng thượng? Cho dù có người mượn chuyện lần này hãm hại ta, ta cũng có thể nghĩ cách đối đáp chu toàn."
Thiệu Vân An thở dài, dựa vào trường kỷ của đại ca nói. "Ta tiếc chứ, nhưng hiện giờ cần phải từ bỏ. Thứ nhất, nếu đại ca dâng cái này lên, chắc chắn chỉ có tốt, hơn nữa còn có thể nhất phát trở thành đại đại tâm phúc bên cạnh hoàng thượng."
Tưởng Khang Ninh gật đầu, đó là đương nhiên.
"Thứ hai, lúc Ngụy Hoằng Chính bắt cóc ta nói lời vô cùng khó nghe, nhưng có một việc ta vẫn luôn lo lắng. Hắn cố ý nói, tình huống thân thể quân hậu thiên tuế hình như không được ổn. Chúng ta hiện tại cùng hoàng thượng, quân hậu ngồi trên một chiếc thuyền, mà lực lượng chúng ta quá yếu, thế nên quân hậu không thể xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Ta bảo đảm, thứ này cho dù không phải tiên quả, cũng khẳng định là thứ tốt, bằng không Hổ ca sẽ không dẫn chúng ta đi xa như vậy, đến nơi nguy hiểm như vậy để hái. Chưa kể, lỡ ăn trái này mà thành tinh, thì hoàng thượng và quân hậu thành tinh vẫn tốt hơn là chúng ta thành tinh."
Với lại, nếu sau này tiên thảo ra trái, hắn lại hái tiếp, như vậy mọi người trong nhà đều có thể ăn rồi.
Tưởng Khang Ninh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, y lớn như vậy, mặc dù trong nhà từng trải qua hoạn nạn, y cũng chưa từng khẩn trương đến thế này.
Thiệu Vân An dò xét đại ca, thương lượng. "Nếu không, ta cắn trước thử một miếng xem sao?"
"Đừng hồ nháo!"
Tưởng Khang Ninh nhanh như chớp đoạt lấy chai thủy tinh trong tay Thiệu Vân An, hai tay có hơi phát run. Hít sâu vài hơi, Tưởng Khang Ninh ôm chặt cái chai. "Việc này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, các ngươi có chắc không còn ai biết không?"
"Tuyệt đối không có!"
"Vậy là tốt rồi!"
Tưởng Khang Ninh suy tính một phen, nói. "Hiện tại là thời điểm quan trọng để chế trà, ta không thể đi. Nhưng tiên quả cần ta tự mình hộ tống vào kinh. Vừa lúc, chờ chế trà xong, ta và sư huynh phải lên kinh thành báo cáo công việc. Nếu có người muốn hãm hại, sẽ nhân lúc đó thượng tấu. Khi đó, ta sẽ lấy tiên quả ra, nếu mấy người đó sau này muốn động tới ta, động tới các ngươi, phải coi lại thực lực."
Thiệu Vân An tò mò. "Đại ca, ngươi tính toán công khai? Muốn tất cả mọi người biết?"
Tưởng Khang Ninh đáp. "Nếu lén dâng cho hoàng thượng, thì tiên quả chẳng có ý nghĩa gì nữa, còn không bằng chúng ta tự ăn. Nếu công khai cho tất cả mọi người biết, mới có thể giải thích dị tượng ở thôn Tú Thủy cho bàn dân thiên hạ, đại ca ngươi mới có thể hoàn toàn thoát thân. Mấy cái này ngươi không hiểu, giao cho đại ca đi."
"Vâng."
Nghĩ nghĩ, Tưởng Khang Ninh lại trả chai thủy tinh cho Thiệu Vân An. "Ngươi cất kỹ, chỗ ta nhiều người nhiều tai mắt, chờ khi nào ta vào kinh thì lại đưa cho ta."
"Vâng."
Thiệu Vân An lấy lại, trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái ủng hộ nhân phẩm của đại ca. Lúc này, Tưởng Khang Ninh đột nhiên nhớ tới một việc. "Vân An, cục đá của ngươi còn ở chỗ của ta."
Thiệu Vân An không để ý nói. "Hả, tặng cho đại ca, ta nhiều cục đá lắm."
"..." Một khắc sau, Tưởng Khang Ninh hỏi. "Không phải ngươi nói, ngươi chỉ có một cục sao?"
Thiệu Vân An lặng lẽ cười. "Đại ca tin thật sao."
Tưởng Khang Ninh lập tức giơ tay lên gõ trán hắn. Vương Thạch Tỉnh đứng bên cạnh cười nhưng không dám nói, trong lòng nghĩ. "Nếu đại ca biết Hi nhi ăn một viên tiên quả, không biết có ngất đi hay không."
Buổi tối, Thiệu Vân An làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, còn đặc biệt nấu canh kỷ tử rau xanh để hạ hỏa cho Tưởng Khang Ninh. Mượn cớ ở trong núi tìm được hồng quả (cà chua), và dưa xanh (dưa chuột), hắn còn mang theo mấy trái tới. Cà chua cắt thành từng múi, rải đường lên. Dưa chuột cũng cắt miếng để ăn sống. Hắn rất nhớ món cà chua xào trứng, nhưng nấu món đó xong thì lộ bài hết.
Tưởng Khang Ninh tâm tình tốt, ăn xong bữa cơm, mấy vết lở trong miệng cũng đỡ gần hết. Y cứ nghĩ là mình uống canh kỷ tử rau xanh hạ hỏa, trong lòng không còn lo lắng nữa nên mới hết lở. Kỳ thật bữa cơm này dùng linh tuyền để nấu, cà chua và dưa chuột là rau củ sinh trưởng trong không gian, đương nhiên ăn một lần là đỡ. Tưởng Khang Ninh khen nấy khen để hồng quả và dưa xanh, còn dặn Vương Thạch Tỉnh trồng thử, đưa lên kinh thành, y chưa từng ăn qua loại trái cây và dưa vào thanh ngọt như vậy. Vương Thạch Tỉnh lập tức trả lời không thành vấn đề. Còn có thịt Vũ Loan, Tưởng Khang Ninh đời này chưa từng ăn qua món thịt nào ngon như thế. Vương Thạch Tỉnh cũng nói, có Hổ ca ở đây, muốn ăn Vũ Loan chẳng khác nào ăn gà cả, trong rừng sâu có rất nhiều.
Ba hài tử đều kín miệng, cả bữa chỉ vùi đầu ăn cơm, không nói gì. Cơm nước xong, ba hài tử lập tức bá chiếm thư phòng của huyện lệnh đại nhân để đọc sách, luyện tự, Tưởng Mạt Hi vẫn đang đọc "Khảo Công Ký". Vừa lúc Thiệu Vân An tới, Tưởng Khang Ninh dẫn hắn và Vương Thạch Tỉnh tới xưởng chế trà, nhìn xem có chỗ nào cần chỉnh sửa hay không.
Cùng thời điểm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở trong rừng, tại Đông Lâm điện, Vĩnh Minh đế đang nổi trận lôi đình, đập vỡ chiếc ly ngọc mình hay dùng để uống trà ngay tại chỗ. Quách công công hầu hạ bên người Vĩnh Minh đế vội vàng kêu tiểu thái giám ra cung, tức tốc đi mời đế sư. Quân hậu bệnh nặng, ông không dám quấy rầy.
Quách công công, cùng với Đại Giang, mới trở về từ thôn Tú Thủy, vẫn luôn khuyên bảo Vĩnh Minh đế lấy long thể làm trọng, chớ có tức giận. Nhưng bọn họ không khuyên mới tốt, càng khuyên càng khiến Vĩnh Minh đế lửa giận ngút trời.
Trà và rượu của huyện Vĩnh Tu, cho dù hắn đây là hoàng đế không thèm công khai, nhưng ai không biết đó là của Vĩnh Minh đế hắn, là sinh ý của quân hậu Đại Tề Du! Hành vi của Hằng viễn hầu phủ chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hoàng đế! Trên bàn đọc sách của Vĩnh Minh đế đặt một phần chứng cớ phạm tội rành rành, công thức chế trà, lục xoát ra từ trên người một tên thủ vệ của Ngụy Hoằng Chính.
"Hoàng thượng, xin ngài bớt giận, long thể làm trọng." Quách công công theo phía sau Vĩnh Minh đế, đang tức giận tới mức không ngồi nổi, dùng ngôn từ khuyên bảo.
Đại Giang. "Hoàng thượng, Thiệu Vân An rất cơ linh, công thức hắn nói là giả. Vương Thạch Tỉnh thay tức phụ báo thù, đánh gãy tứ chi của Ngụy Hoằng Chính, cũng coi như thay hoàng thượng xả giận."
Vĩnh Minh đế giận giữ. "Ngụy Hoằng Chính nên giết! Nên giết! Trẫm không giết người, bọn họ tưởng trẫm là vật trang trí à!" Đại Tề Du của hắn bị bệnh tật tra tấn, đám người này còn dám đối nghịch với Đại Tề Du! Phải giết!
Đại Giang nói. "Hoàng thượng, trước khi đi, Thiệu Vân An dặn thần bẩm lên hoàng thượng, để hoàng thượng tự mình thẩm vấn Ngụy Hoằng Chính và thủ hạ của hắn, hắn nói, Ngụy Hoằng Chính nói lời đại nghịch bất đạo, uế ngôn, hắn thật sự không nói nên lời, hắn cũng không cho thần hỏi, cũng không nói cho thần biết."
Vĩnh Minh đế. "Dẫn người tới!"
Đại Giang lập tức đi ra ngoài áp giải người, Quách công công vội vàng lên tiếng. "Hoàng thượng, ngài uống ly trà bớt giận!"
"Hừ!"
Vĩnh Minh đế nổi giận đùng đùng ngồi xuống, Quách công công lập tức dâng lên một chén trà hoa cúc. Vĩnh Minh đế hai hớp uống xong, đặt mạnh chén trà xuống, nói. "Ngụy Hoằng Chính nên chết! Ngụy Xuân Lâm nên chết!"
Quách công công khom người, cụp mắt đáp. "Những người này đáng chết, hoàng thượng muốn giết cứ giết, chỉ là nên lấy long thể làm trọng, nếu như thiên tuế biết được, nhất định sẽ lo lắng."
Nghĩ đến quân hậu Đại Tề Du, Vĩnh Minh đế nén lửa giận lại.
Lúc này, một vị tiểu thái giám cúi đầu, khom lưng tiến vào. "Hoàng thượng, đế sư cầu kiến."
Vĩnh Minh đế. "Ai dám lắm miệng với đế sư!"
Quách công công cười hiền hòa. "Hoàng thượng mấy ngày gần đây lo lắng cho thân thể của thiên tuế, nô tài lắm miệng, thỉnh đế sư tới vì hoàng thượng phân ưu."
Vĩnh Minh đế bị Quách công công chọc cười, hạ lệnh. "Mau mời đế sư."
Quách công công, An công công, và Trác công công là những người đi theo hoàng thượng và quân hậu từ rất sớm. Nguyên bản là Quách công công và Trác công công hầu hạ hoàng thượng, An công công hầu hạ quân hậu. Sau này, An công công bị quân hậu sai ra ngoài phụ trách sinh ý, Vĩnh Minh đế mới phái Trác công công sang hầu hạ, thay đổi người khác, Vĩnh Minh đế không yên tâm.
Ông lão tiến vào, đi theo vào còn có tiểu thái giám lúc nãy, vị tiểu thái giám ôm một cái rương trúc. Ông lão tiến lên hành lễ, sau đó nói. "Lão thần đang trên đường tiến cung, không ngờ lại gặp được thái giám truyền chỉ, thật đúng là trùng hợp."
Nhìn thấy đế sư, tâm trạng Vĩnh Minh đế tốt hơn một ít, ban tọa cho đế sư, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ tức giận. Quách công công ra hiệu cho đám thái giám lui ra ngoài, Vĩnh Minh đế tức giận nói. "Ngụy Hoằng Chính tới huyện Vĩnh Tu, âm thầm bắt cóc Thiệu Vân An, buộc hắn giao công thức chế trà và rượu."
Ông lão. "Việc này lão thần đã biết."
Vĩnh Minh đế kinh ngạc. "Đế sư từ đâu mà biết?" Đại Giang hồi kinh thì đến thẳng hoàng cung, tin tức có mau, cũng không thể đến tai đế sư nhanh như vậy chứ.
Ông lão trả lời. "Là tên thủ hạ của An công công ở huyện Vĩnh Tu chạy về kinh thành. Thiệu Vân An có làm chút phong mật dữu tử trà, nhờ hắn đưa về kinh, trong đó có một ít đặc biệt dâng lên hoàng thượng và thiên tuế. Lễ vật mang thẳng tới chỗ Sầm Nguyệt Bạch, Sầm Nguyệt Bạch lại đang ở tạm trong phủ của lão thần, lão thần không yên tâm giao cho người khác, tự mình tới đây một chuyến. Lão thần đã thử dữu tử trà, hương vị rất không tồi, nghe nói là thanh tràng nhuận phổi, thanh nhiệt hóa đàm, có lợi cho dạ dày."
Vĩnh Minh đế cảm khái. "Hắn thật là có tâm. Trẫm nghe Đại Giang nói hắn bị thương."
Ông lão đáp. "Lão thần có hỏi qua, nói là bị bạt tai, còn bị đá vào bụng, cũng may không sao, Đại phó thống lĩnh, Tưởng Khang Ninh, và Vương Thạch Tỉnh đuổi tới kịp thời. Bất quá, Thiệu Vân An đúng là có dũng có mưu, có thể đả thương Ngụy Hoằng Chính, còn kéo dài thời gian đợi Phó thống lĩnh đuổi tới, kịp thời bắt được người, nếu không để Ngụy Hoằng Chính trốn về kinh thành, việc này lại không dễ xử trí."
"Hừ!" Vĩnh Minh đế lại tức giận nện một quyền trên mặt bàn. "Hảo một cái Hằng xa hầu, hảo một cái Ngụy Xuân Lâm! Chỉ là nhi tử thiếp thất mà cũng đòi làm càn! Trên dưới Hằng viễn hầu phủ cơ bản là không có ai thèm để trẫm vào mắt!"
Ông lão. "Hoàng thượng, uống một chén phong mật dữu tử trà nhuận yết hầu đi." cho bớt giận.
Vĩnh Minh đế thở hắt một hơi, nhìn Quách Tốn, Quách công công. Quách công công lập tức mở rương trúc, bên trong đựng mười sáu bình sứ trắng lớn cỡ bàn tay. Ông lão chỉ vào tám cái bình đầu tiên, nói. "Đây là Thiệu Vân An đặc biệt chuẩn bị cho quân hậu, nói là sử dụng mật ong nhẹ hơn để tránh cảm lạnh."
Vĩnh Minh đế lập tức nói. "Mang đến cho quân hậu."
"Vâng."
Quách công công lấy ra một bình bình thường, mở nắp, tiếp theo ngẩng đầu kinh ngạc. "Hoàng thượng, phong mật dữu tử trà ngửi rất thơm." Xoay qua Ông lão. "Còn thỉnh lão đế sư nói cho nô tài biết cách dùng."
Ông lão đáp. "Có thể pha với nước, cũng có thể ăn với lương khô. Lão thần pha hai muỗng với một chén nước, phải dùng nước ấm, nếu không mật ong sẽ không có công hiệu."
"Nô tài cảm tạ lão đế sư."
Quách công công mang chén trà và nước ấm lên, pha hai chén, phân biệt cho hoàng thượng và Ông lão. Ông bỏ dữu tử trà bình thường ra, sau đó ôm rương trúc ra ngoài, tự mình đưa tới Cảnh U Cung.
Vĩnh Minh đế nâng chén trà, uống một hớp, lập tức khen không dứt miệng. "Thiệu Vân An thật là khéo tay. Quả bưởi vừa chua vừa đắng có thể làm ra món này, thật là dễ uống."
"Người đâu."
"Có nô tài."
Lập tức có tiểu thái giám từ bên ngoài khom lưng tiến vào.
"Dữu tử trà này, đưa hai bình cho hoàng thúc, đưa hai bình cho Đại lão tướng quân."
"Vâng."
Tiểu thái giám dùng khay nâng bốn bình dữu tử trà đi. Thiệu Vân An tổng cộng gửi An nhàn mang về kinh ba mươi hai bình, trong cung mười sáu bình, trong đó quân hậu là tám bình. Vĩnh Minh đế tám bình, còn mười sáu bình khác, Sầm lão, Ông lão, Khang Thụy, An công công, mỗi người phân không được mấy bình.
Có lẽ nhờ uống đồ ngọt, tâm tình Vĩnh Minh đế tốt hơn chút, nói. "Quân hậu từng nói, muốn trẫm thưởng hắn ít quả bưởi, nói người nọ không để ý tiền tài, ban thưởng tiền, không bằng ban thưởng một ít đồ vật hiếm lạ, mấy quả bưởi của trẫm còn chưa ban thưởng, hắn đã đảo ngược đưa dữu từ trà tới."
Ông lão cười nói. "Bào đệ của tri phủ phủ Quảng nam ở huyện Vĩnh Tu, đương nhiên Thiệu Vân An không thể thiếu quả bưởi này. Bất quá hoàng thượng vẫn nên ban thưởng."
Quách công công khom người đi đến. "Khởi bẩm hoàng thượng, Đại phó thống lĩnh đã mang người tới. Nô tài đã đem phong mật dữu tử trà tới Cảnh U Cung. Thiên tuế đang nghỉ ngơi, nô tài không dám quấy rầy thiên tuế, chỉ để đồ vật lại."
Vĩnh Minh đế lập tức hỏi. "Quân hậu hiện tại ra sao?"
Quách công công sắc mặt ưu sầu, đáp. "Trác Kim nói thiên tuế lại mới đau bụng, ăn dược xong thì ngủ, nhưng ngủ không sâu."
Vĩnh Minh đế nắm chặt tay, Ông lão vội vàng khuyên nhủ. "Hoàng thượng, thân mình thiên tuế không khỏe, ngài càng phải bảo trọng long thể a."
Vĩnh Minh đế gật đầu, đen mặt nói. "Lệnh Đại Giang dẫn người lên."
"Vâng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT