Giây tiếp theo, qυầи ɭót bị kéo thẳng xuống.

Đôi mắt Cố Niệm Niệm trùng to, đầy vẻ khó tin.

“Anh không được chạm vào tôi, anh hứa với tôi rồi.” Cố Niệm Niệm run rẩy nói.

Những lời này khiến hành động của Ôn Đình Vực dừng lại, anh buông Cố Niệm Niệm ra.

“Tôi không chạm vào cô, ban đầu là do thương tiếc nhưng lần này là cảm thấy cô bẩn.” Ôn Đình Vực lạnh lùng nói.

Nói xong anh không chút lưu tình mà rời đi.

Cố Niệm Niệm cố nén nước mắt để nó không rơi xuống, cô cảm thấy mình thật sự rất ngu xuẩn.

Lúc trước sao cô có thể nghĩ rằng Ôn Đình Vực là người tốt?

Người tốt sẽ đối xử với cô như vậy?

“Tôi không chạm vào cô, ban đầu là vì thương tiếc nhưng lần này là do cảm thấy cô bẩn.”

Những lời này cứ mãi lảng vảng trong đầu cô.

Cô nhớ lại bộ dạng của Ôn Đình Vực khi nhìn thấy bản thân trang điểm và đội bộ giả màu đỏ.

Ôn Đình Vực chắc rất ghét mình nhỉ, chẳng qua là mẹ anh muốn anh kết hôn nên anh không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện cuộc hôn nhân thỏa thuận này với mình.

Hóa ra anh mua chung cư cho mình, mua chocolate cho mình rồi còn giải vây cho mình, giúp mình trút giận… Tất cả đều là giả.

Không phải anh đối xử tốt với mình mà là bởi vì thỏa thuận hôn nhân nên không có cách khác mới phải làm.

Cố Niệm Niệm loạng choạng chạy về phòng ngủ của mình, dùng chăn bao bọc bản thân.

Quần áo của cô vẫn còn ẩm ướt nhưng cô mặc kệ, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Kể từ khi mười sáu tuổi cô đã rất lâu rồi không rơi giọt nước mắt nào.

Trước kia Chu Mỹ Ngọc thường xuyên đánh mắng cô, Cố Bân cũng tay đấm chân đá, còn Cố Xảo Xảo tuy không đánh nhưng lại chỉ mũi nhục mạ cô.

Cô bị đánh đau, bị mắng uất ức sẽ trốn vào chăn mà khóc.

Khóc khóc rồi ngủ thϊế͙p͙ đi, tỉnh lại nguyên cái gối ướt nhẹp hết.

Thế nhưng sau khi cô mười sáu tuổi thì không khóc nữa, dù đánh đập mắng mỏ vẫn tiếp diễn những cô nghĩ mình mười sáu tuổi rồi, không phải trẻ con mà khóc nhè mãi để người ta cười cho.

Từ đó về sau Cố Niệm Niệm chịu đựng uất ức lớn cỡ nào cũng tự gánh vác, nói bản thân đừng khóc, không cho phép khóc.

Nhưng hôm nay cô lại rơi nước mắt.

Thật là cái thứ không có cốt khí, Cố Niệm Niệm tự mắng bản thân.

Không cho phép khóc, ngủ đi, trời sinh mệnh tiện không ai thương không ai yêu còn nghèo hèn thì làm ra vẻ chi.

Cô hít hít cái mũi rồi nhắm mắt lại.

Hôm sau thức dậy, gối đầu Lớt một mảng lớn.

“Cố Niệm Niệm, đây là lần cuối cùng mày khóc, máy nghe rõ chưa!” Cố Niệm Niệm lớn tiếng nói với bản thân.

Cô bò xuống giường để đi ăn bữa sáng, ăn là việc rất quan trọng đối với cô, trời đất bao la ăn cơm nặng nhất.

Chu Mỹ Ngọc thường xuyên không cho cô ăn cơm, hoặc lúc ăn cơm cô không kịp tới bàn cơm thì Chu Mỹ Ngọc sẽ dọn cơm nước đi, vì thế khi còn nhỏ Cố Niệm Niệm hay bị đói bụng.

Đói bụng nhiều nên ăn cơm là một chuyện rất rất quan trọng.

Nhưng mà lần này cô không ăn được cơm sáng, chưa đi được mấy bước trước mắt Cố Niệm Niệm đã biến thành màu đen, ngã lăn trêи mặt đất.

***

“Ôn tổng có cuộc gọi đến, nói là Cố…” Tô Bạch cản Ôn Đình Vực chuẩn bị đi vào phòng họp.

“Không thấy tôi chuẩn bị mở họp sao?” Ôn Đình Vục trực tiếp ngắt lời Tô Bạch.

“Nhung Cổ “

“Đừng nói với tôi bất cứ chuyện gì có liên quan đến Cố Niệm Niệm trong khoảng thời gian này.” Ôn Đình Vực ngữ điệu nhàn nhạt.

Nghĩ đến Cố Niệm Niệm là anh cảm thấy đau đầu, hôm qua sau khi trở về anh đã tỉnh táo lại.

Sao bản thân lại tức giận lớn như vậy, anh và Cố Niệm Niệm chỉ là vợ chồng hợp đồng, Cố Niệm Niệm làm gì không hề liên quan đến anh, đây mới chính là cách chính xác bản hợp đồng vợ chồng ra đời.

Tô Bạch ngập ngừng, ngẫm nghĩ lại vẫn phải nói: “Nhưng sáng nay Cố tiểu thư té xỉu, được đưa đến bệnh viện rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play