Cố Niệm Niệm đào đất ra quả nhiên nhìn thấy con búp bê Tây Dương bẩn thỉu.
Cô ôm con búp bê Tây Dương chuẩn bị trở về nhà nhưng lại phát hiện đường trở về nhà dày đặc sương mù, cô rốt cuộc không tìm thấy nhà mình.
Chờ tỉnh mộng đã là buổi sáng.
Giấc mộng này cô thường xuyên mơ thấy, số lần nằm mơ quá nhiều làm Cố Niệm Niệm nghi ngờ mình liệu lúc nhỏ có thật sự có một con búp bê Tây Dương như vậy không.
Nhưng cô thật sự nhớ không ra, bởi vì Ký ức tuổi thơ của cô gần như trống rỗng.
Ôn Đình Vực nói người hầu là được mời đến sau khi Cố Niệm Niệm tỉnh lại không lâu, là một bác gái khoảng năm mươi tuổi và mấy cô gái trẻ tuổi.
“Cố tiểu thu, về sau cô có thể gọi tôi là Lý A Dao.” Bác gái hiền hậu cười.
“Vẫn nên gọi bác là dì Lý đi.” Miệng Cố Niệm Niệm thực ngọt.
Di Lý cười càng thêm vui vẻ, bà giới thiệu mấy cô gái trẻ tuổi kia cũng là hầu gái cái khiến Cố Niệm Niệm hoảng sợ.
“Căn nhà lớn như vậy tất nhiên cần nhiều người quét tước vệ sinh.” Di Lý giải thích.
“Quá lãng phí, cháu cũng có thể quét tước, cháu rất khỏe.” Cố Niệm Niệm giơ cánh tay lên.
Di Lý cười: “Đây là tiên sinh phân phó, Cố tiểu thư cô yên tâm đi, sẽ không quấy rầy cô và tiên sinh đâu.”
Sẽ không quấy rầy cô và tiên sinh.
Mặt của Cố Niệm Niệm đỏ lên, có phải dì Lý hiểu lầm gì rồi không.
Nghĩ như vậy cô cũng không dám nói cái gì, qua loa lấy lệ xong lập tức chuồn ra khỏi nhà.
Sau khi ra của cô đến xưởng trà ngay, dù sao học phí cho học kỳ sau vẫn chưa có tin tức nên cô phải nắm chặt việc kiếm tiền.
Nhưng mà chưa được bao lâu giám đốc Lý đã chạy tới và ông ta mời Cố Niệm Niệm đến văn phòng.
“Aizz, Cố tiểu thư ngài đừng lăn lộn công ty nhỏ của chúng tôi, thân phận ngài như vậy cần gì chạy tới nơi này của chúng tôi để làm việc chú.” Giám đốc Lý bình thường vênh váo tự đắc mà giờ lại ăn nói khép nép.
Sáng nay đã nhận được điện thoại của trợ lý Ôn Đình Vực, nói Cố Niệm Niệm là người của Ôn Đình Vực.
Lời nói tới đây giám đốc Lý lập tức hiểu rõ có ý gì.
Tô Bạch không nói quá rõ ràng nên giám đốc Lý tự suy đoán Cố Niệm Niệm hẳn là tình nhân linh tinh gì đó của Ôn Đình Vực.
Loại tổng giám đốc của đế quốc như thế này không phải có rất nhiều tình nhân sao? Giám đốc Lý nghĩ Ôn Đình Vực cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng chỉ là một người tình nhân mà thôi nhưng cũng là người của Ôn Đình Vực! Chỉ dựa vào điểm này, cái xưởng trà nho nhỏ này cũng đã trăm triệu lần không đắc tội nổi.
Cố Niệm Niệm bị giám đốc Lý nói đến mơ hồ.
“Ngài là người của tổng giám đốc Ôn, chạy tới chỗ tôi làm công nhân quả thật muốn giết chết tôi.” Giám đốc Lý quả thật sắp khóc.
Cố Niệm Niệm đã hiểu, công việc này coi bộ không thể làm được nữa.
“Thanh toán tiền lương trước đây của tôi cho tôi đi.” Khi đi Cố Niệm Niệm nói.
Giám đốc Lý ngất, tình nhân của Ôn Đình Vực còn để ý chút tiền lương này sao?
Thế nhưng nếu đã nhắc đến tất nhiên phải cho, giám đốc Lý dựa theo số tiền lương của Cố Niệm Niệm mà kết toán gấp mười lần cho cô.
Cố Niệm Niệm nhận lấy xấp tiền mặt thật dày đã biết nguyên nhân, cô lấy ra những gì cô xứng đáng có được và số còn lại cô đặt đủ tại văn phòng của giám đốc Lý.
Sau khi đi ra khỏi trà xưởng, cô gọi điện thoại cho Ôn Đình Vực.
“Alo, tôi là Cố Niệm Niệm!” Cố Niệm Niệm nói thẳng ngay khi điện thoại được kết nối.
“Tôi biết.” m thanh của Ôn Đình Vực trong di động trầm thấp hơn, dễ nghe đến độ làm tim người ta đập nhanh hơn.
“Không lễ phép như vậy thì trừ bỏ cô ra chẳng còn ai khác.” Ôn Đình Vực không chút khách sáo nói.
Mặt Cố Niệm Niệm đỏ lên. Không lễ phép hả? Cô không có cảm thấy.
Gọi điện thoại không phải đều như thế à?
Được rồi, xã hội thượng lưu quả nhiên khác biệt.
“Tại sao anh lại làm tôi mất việc.” Cố Niệm Niệm trực tiếp nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT