Cố Bân tối sầm mặt: “Mẹ, mau đưa con ngu này đến nhà họ Lưu đòi tiền sớm chút đi. Nếu không đến lúc nó điên rồi nhà ta còn phải bỏ tiền ra.”
Chu Mỹ Ngọc đần mặt không hiểu.
Bà ta là một bà nội trợ không chút văn hóa, tất nhiên không biết Ôn Đình Vực là ai.
Cố Xảo Xảo chí vào mặt Cố Niệm Niệm, cười to hơn: “Ôn Đình Vực là người đàn ông đứng trêи bảng xếp hạng kinh tế. Ha ha, ngay cả thị trường thấy còn phải khúm núm. Cưới Cố Niệm Niệm sao? Ôi không được rồi, cười muốn điên luôn rồi.”
Chu Mỹ Ngọc không biết bảng xếp hạng kinh tế là cái gì, nhưng bà ta biết thị trưởng.
Người làm quan to thế mà còn phải khúm núm, đó không phải là người bình thường. Người như vậy mà muốn cưới Cố Niệm Niệm sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng thấy không thể.
Chu Mỹ Ngọc kinh hồn táng đảm.
Cố Niệm Niệm điên rồi à? Điên rồi thì bán đi không được gì, nên bản sớm chút không lại tuột tiền mất.
Không có thời gian đưa nó đi vá nữa, bà ta tranh thủ gọi cho Lưu Tư Ngữ.
“Cô Lưu à, Niệm Niệm vẫn đến nhà cô nhé, sinh cho nhà họ Lưu một thằng bé kháu khỉnh. Nó với thằng kia đã chia tay rồi, bây giờ tôi nhốt nó ở nhà, cô mau đến nhận đi nhé.”
Lưu Tư Ngữ hừ lạnh một tiếng: “Xem ra bà cũng biết điều. Nhà
bà như thế, bỏ lỡ nhà họ Lưu tôi thì còn tìm được nhà nào có tiền nữa.”
“Vâng vâng vâng, cô LƯu nhớ tranh thủ đến đón.”
Cố Niệm Niệm nghe thế thì bị dọa.
Muốn nhà họ Lưu tới đón, muốn trói cô đến nhà họ Lưu sao?
Nếu đến nhà họ Lưu thì khác nào có nằm trêи thớt, cô có mọc cánh cũng khó thoát!
Cô muốn trốn, nhưng Cố Bân đã đè chặt cô xuống.
Lưu Tu Ngữ lao vụt đến dưới nhà họ Cổ.
“Cái nhà rách. Nếu không phải em trai mình đần độn thì cũng không buồn để đứa con gái nghèo gia cảnh nghèo hèn thế này vào mắt.” Lưu Tư Ngữ ghét bỏ đi lên.
Cô ta vừa vào, cả ba người nhà họ Cố đều tranh thủ lên đó, như nhân vật lớn đến nhà.