---•---
Vinh Diệp trốn ở trong phòng một ngày một đêm, đôi mắt vừa đỏ lại vừa sưng, đã không còn khóc nổi nữa. Hắn mờ mịt nằm trên giường, trong đầu đều trống rỗng, hắn cảm thấy cuộc đời này đã kết thúc, tương lai chỉ còn lại một mảnh tăm tối.
Đây là kết cục mà kẻ ngu xuẩn nên có được...
Minh Hồng và Hà Khánh Vân đều tới gõ cửa, nhưng vì hắn quá hổ thẹn, không dám gặp bạn tốt của mình, cho nên mới không trả lời. Hai người không còn cách nào khác, đành đặt điểm tâm ngày thường hắn thích ăn ở trước cửa, sau đó đứng canh giữ, sợ hắn làm chuyện gì ngốc nghếch. Vinh Diệp lặng lẽ bước đến cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của hai người qua khe cửa, trong lòng lại bắt đầu khổ sở, hắn mệnh tiện như vậy, căn bản không xứng có được bằng hữu tốt như thế.
Hắn là chim sẻ cắm vào lông gà giả vờ làm phượng hoàng, không dám để người khác biết quá khứ.
Hắn nói mẫu thân của mình là khuê tú ôn nhu hiền huệ, phụ thân là học sĩ đọc đủ loại thi thư, tất cả mọi người đều thương hắn, hắn là đứa nhỏ được nuông chiều lớn lên từ trong bình mật.
Lời nói dối này lặp lại rất nhiều lần, nhiều đến nỗi chính hắn cũng sắp tin.
Nhưng giả vẫn là giả, đây là cuộc sống tốt đẹp hắn vẫn luôn ảo tưởng khi sống trong hoa lâu dơ bẩn.
Hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người...
Vinh Diệp mở cửa ra, bước đến trước mặt hai người bạn tốt của mình, cúi đầu, khóc thút thít nói ra tất cả chân tướng, lai lịch thật sự của hắn, thân phận thật sự của mẫu thân, chuyện hắn ghen ghét Minh Hồng, trêu đùa Hà Khánh Vân, còn có chuyện ngu xuẩn hắn làm đối với tôn chủ và trừng phạt đã nhận được... Cuối cùng, hắn khóc lóc nói: "Ta gieo gió gặt bão, các ngươi đừng thương hại ta, mẫu thân nói đúng, người như ta, trời sinh đã là mệnh tiện."
Đã từng là một thiếu niên thích nói thích cười, hiện giờ đứng trong bóng tối, sợ hãi đến nỗi cả người đều đang run rẩy.
"Huynh đệ, tốt xấu gì ngươi cũng còn có mẹ," Minh Hồng vỗ mạnh vai hắn một phen, khiển trách, "Từ nhỏ ta đã là ăn mày, mẹ là gì, ta cũng chưa từng thấy. Ta giành thức ăn với chó hoang, ăn đói mặc rách, nhặt được một cái màn thầu thiu cũng có thể vui vẻ cả ngày. Nếu như ngươi ăn no mặc ấm có mẹ nuôi mà còn gọi là mệnh tiện, vậy thì ta là cái gì? Ngươi đang xem thường số mệnh của ta sao?"
"Đúng vậy," Hà Khánh Vân hàm hậu cười nói, "A Diệp chỉ là ngoài miệng trêu đùa người khác, nhưng thật ra lại rất ôn nhu, ngươi luôn là người đầu tiên phát hiện ra ai có chuyện không vui, giúp người nọ giải buồn tiêu sầu. Chúng ta thích A Diệp, không phải vì thân phận của ngươi, mà là vì có ngươi ở bên cạnh, bầu không khí sẽ lập tức trở nên rất vui vẻ..."
Minh Hồng vô cùng đau đớn: "Thiên Công Các chiếm thật lớn tiện nghi của chúng ta rồi."
Hà Khánh Vân đưa khăn, khuyên bảo: "Đừng khóc nữa, đôi mắt của A Diệp rất đẹp, cười rộ lên lại càng đẹp."
Vinh Diệp nhận khăn, không biết vì sao, lại càng khóc dữ hơn.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Minh Hồng nhạy bén đoán ra được là người nào tới, quay đầu lại, kêu một tiếng: "Thanh Loan tỷ tỷ."
Thanh Loan cầm một hộp gỗ nhỏ trong tay, ý cười dịu dàng bước tới, nói với Vinh Diệp: "Ngươi không phải mệnh tiện."
Vinh Diệp ngây ngẩn cả người.
"Nữ nhân thích khẩu thị tâm phi, ngươi đừng nghe mẫu thân nói, mà hãy nhìn xem nàng đã làm gì." Thanh Loan xoa đầu Vinh Diệp, ôn nhu nói, "Ngươi thử ngẫm kỹ lại xem, vì sao từ nhỏ nàng đã kêu ngươi là mệnh tiện, vì sao thà mẹ con vĩnh biệt, cũng muốn đưa ngươi tới tu tiên giới? Nàng có kêu ngươi trở thành tu sĩ Trúc Cơ, nổi bật hơn người hay không? Có bảo ngươi trở về tìm nàng, quang tông diệu tổ hay không?"
Vinh Diệp nhỏ giọng nói: "Ta không biết cha ruột, không có tổ tông..."
Thanh Loan nói: "Vì sao nàng thà cô độc chết đi, cũng không muốn ngươi trở lại bên cạnh nàng? Trở lại nơi dơ bẩn kia?"
Vinh Diệp lẩm bẩm nói: "Vì, vì mệnh của ta không tốt, nàng không muốn sinh ra ta..."
Chấp niệm trong đầu hắn dần nhạt đi, có chút chuyện chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận lại bỗng nhiên thông suốt. Hắn nhớ tới lúc mình sinh bệnh, thời điểm mê mê mang mang, mẫu thân từng khóc một lần khi ngồi ở đầu giường chăm sóc hắn, nàng nói hối hận vì đã sinh ra đứa nhỏ này, nàng không nỡ...
Không nỡ cái gì?
Ảo cảnh của Việt Vô Hoan khiến hắn hiểu rõ hầu hạ nam nhân là chuyện khủng bố cỡ nào.
Mẫu thân rõ ràng những chuyện này, nhưng nàng lại không có năng lực làm cho con mình thoát khỏi vận mệnh đáng sợ đó, nàng trơ mắt nhìn con trai từng ngày lớn lên, từng ngày tới gần địa ngục, không có đường trốn, đau khổ tuyệt vọng, rồi lại không thể không chấp nhận số mệnh.
Cho dù Tạ Khuyết có vấn đề, cũng là một cơ hội mới.
Người đang ở địa ngục, làm gì có chuyện sợ rơi vào một địa ngục khác? Vận mệnh đã thối nát lại còn có thể nát đến đâu nữa?
Nàng giống như một kẻ đánh bạc điên cuồng nhất, dốc hết tất cả, chỉ vì tranh thủ một con đường sống xa vời.
Mẫu thân đã cược thắng...
Thanh Loan cầm hộp gỗ trong tay đưa cho Vinh Diệp: "Vận mệnh của các ngươi đã sớm thay đổi."
Sau đi đến tu tiên giới, Minh Hồng không còn là ăn mày, Hà Khánh Vân không còn là nông phu, Vinh Diệp cũng không còn là tiểu quan.
Sau khi thoát khỏi Yến Sơn Môn, bọn họ cũng thoát khỏi vận mệnh nô lệ, có thể sống vì chính mình.
Vinh Diệp mở hộp gỗ ra, bên trong là hai bình thuốc nhỏ, hắn đổ viên thuốc và thuốc bột ra xem, vừa nhìn đã biết đó là Dẫn Khí Đan và Khoách Mạch Tán phẩm chất cao. Bên trong Dẫn Khí Đan còn chứa khí tức của thuộc tính thủy và thổ, đây giống như đan dược được luyện riêng cho thể chất của hắn, có thể xóa bỏ tạp chất trong kinh mạch của hắn, trợ giúp hoàn thành Trúc Cơ.
Thanh Loan cười nói: "Tôn chủ tặng cho ngươi làm quà tiễn biệt, để ngươi cố gắng học tập, cố gắng tu luyện."
Vinh Diệp nhịn không được lại bật khóc, đến tột cùng hắn đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì chứ?
Hà Khánh Vân và Minh Hồng nhanh chóng an ủi, nói thật nhiều lời hay, nhưng khi nghĩ đến phải chia cách với bằng hữu, cũng nhịn không được mà đau lòng.
"Đừng buồn, chăm chỉ tu luyện đi," Thanh Loan cười nói, "Liêu trưởng lão trú đóng ở Nhạc Thành, Dược Vương Cốc thường xuyên phái người đến Nhạc Thành mua vật tư. Ngày thường các ngươi có thể viết thư lui tới, chờ sau khi lên được Trúc Cơ, ta sẽ phái các ngươi đến Nhạc Thành làm việc, muốn gặp mặt cũng không khó."
Minh Hồng vui sướng trở lại: "A Diệp, qua hai năm nữa là ta có thể lên Trúc Cơ rồi! Chờ ta!"
Vinh Diệp nín khóc mỉm cười: "Ngươi đang khoe khoang tư chất của mình cao sao?"
Tư chất của Hà Khánh Vân kém cỏi nhất, gấp đến nỗi vò đầu bứt tai, liên tục thề sẽ nỗ lực tu luyện.
Ba người cười đùa cùng nhau, không còn bi thương vì ly biệt.
Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.
...
Vinh Diệp mang theo hành lý, đi tới Thiên Công Các, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hô la, tiếng rèn đúc binh binh bang bang, cực kỳ sợ hãi, hắn rụt rè trốn ở ngoài cửa, cố gắng xây dựng tâm lý thật lâu, mới dám dũng cảm bước vào, đối mặt với vận mệnh mới.
Bên trong cánh cửa, là thao trường rộng lớn.
Hai cỗ máy hình người thật lớn đang so đấu, bên cạnh có một nhóm nam nữ vây quanh, reo hò ầm ĩ. Con khỉ làm bằng sắt đang nhào lộn ở bên cạnh, con thỏ làm bằng sứ nhảy nhót, có hai cô gái đang chỉnh lại một cái đĩa tròn, sau đó trên đĩa tròn xuất hiện một tiên nữ, nhẹ nhàng nhảy múa.
Bên trong đám người, có một nữ tu cao lớn anh khí, nàng mặc pháp bào xám xịt, có chút lôi thôi, trên pháp bào còn dính không ít vết dầu và vụn gỗ. Trong tay nàng cầm một chú chim ưng bằng gỗ tinh xảo, giữa tiếng hoan hô của mọi, nàng thả chim ưng lên trời xanh.
Chim ưng bay lên không trung, cắt ngang mây xanh, càng bay càng cao.
Trên đời này có cơ quan thú vị như vậy sao? Đây là thợ thủ công ở tu tiên giới? Hắn có thể làm ra được vật giống như vậy sao?
Đôi mắt của Vinh Diệp không thể rời khỏi hùng ưng trên bầu trời, tim của hắn đập thật nhanh...
Nữ tu nhìn thấy hắn, phóng khoáng vẫy tay với hắn, cười hỏi: "Tiểu quỷ! Thích không?!"
Thích, rất thích...
Vinh Diệp kích động đến nỗi không nói nên lời, hắn chạy về phía nữ tu, chạy đến tương lai của mình.
Mẫu thân, ta đã có được vận mệnh tốt nhất.
...
Tống Thanh Thời mở vài đan lô để luyện đan, luyện ra rất nhiều đan dược thích hợp với tu sĩ cấp thấp. Một số là đưa cho học đồ, còn một số là để lại cho Việt Vô Hoan và mình dùng. Y còn định tranh thủ luyện chút dược vật thường dùng, ví dụ như Tĩnh Khí Đan, An Thần Hoàn, Trừ Uế Đan, tránh cho tương lai vội vàng tu luyện, không có thời gian luyện thuốc.
Lo trước khỏi hoạ là một thói quen tốt.
Tống Thanh Thời mỹ mãn luyện xong mấy chục lò thuốc, cảm thấy có hơi mỏi mệt, nên liền tuần tra dược liệu trong kho để thả lỏng, đây là đam mê nho nhỏ giúp giảm bớt căng thẳng mà y không muốn nói cho ai biết, giống như con rồng canh giữ vàng bạc đá quý của mình, mỗi lần luyện xong một lượng lớn thuốc đều trộm kiểm kê lại một chút, xác nhận số lượng dược liệu vẫn nằm trong phạm vi thích hợp, còn rất nhiều hàng tồn để dùng, trong lòng sẽ có cảm giác cực kỳ an toàn và thỏa mãn.
"Thiên Minh Tử còn bảy mươi hai cân, hoa Diễm Dương còn ba trăm hai mươi bốn cân, Yến Giao còn ba thùng, đá Nguyệt Minh chỉ còn hai mươi hai cân... Gần đây dùng hơi nhiều, phải bảo Vô Hoan nhập thêm hàng về." Tống Thanh Thời cẩn thận kiểm tra số lượng còn lại của từng loại dược vật, có một số loại tiêu tốn chút ít, chênh lệch không quá lớn.
Y mở ngăn kéo chứa Thiên Tâm Trúc ra, bỗng nhiên ngây người.
Thiên Tâm Trúc còn rất ít...
Tống Thanh Thời hơi hoang mang, Thiên Tâm Trúc có công dụng loại bỏ tâm ma, ngưng thần tĩnh khí, nhưng tác dụng phụ là thanh tâm quả dục, khi đó y không hiểu cái gì là luân lý đạo đức, tùy tiện bắt một tên tra nam đùa bỡn nữ nhân làm thí nghiệm trên cơ thể người, sau khi dùng một lượng lớn thuốc này, tra nam biến thành Liễu Hạ Huệ¹, thay đổi triệt để, cuối cùng được đại sư phật môn điểm hóa, xuất gia làm hòa thượng, hành thiện tích đức.
¹Liễu Hạ Huệ: chính nhân quân tử, không phải là người tham tài háo sắc.
Tu tiên giới tương đối thoáng, người bị hại sẽ không vì chuyện này mà đòi chết đòi sống, nữ tu gặp phải kẻ lừa đảo tình cảm hoặc là bị chiếm tiện nghi gì đó, chưa bao giờ khóc lóc làm lớn chuyện, đa phần đều là rút kiếm tìm tới cửa, giải quyết một cách sảng khoái.
Nhưng mà tra nam này lại giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, dỗ dành người ta đến độ đầu óc choáng váng, cuối cùng không biết sao lại được bỏ qua.
Tống Thanh Thời đắm chìm trong chuyện cũ, sau khi tỉnh lại, y tự xưng là người vô cùng chung thủy, cũng là một nam nhân tốt không thay lòng đổi dạ. Nhưng tra nam có thể dỗ được vài mỹ nhân vui vẻ, còn y lại không bằng tra nam, ngay cả người mình thích cũng dỗ không được, theo đuổi cũng không xong...
Học bá có hơi ấm ức.
Rất nhanh y đã phấn chấn trở lại, ném tất cả cảm xúc dư thừa ra khỏi đầu, bắt đầu suy nghĩ xem Thiên Tâm Trúc đã đi đâu.
Thiên Tâm Trúc cũng không thể luyện ra được nhiều dược vật lắm, có rất nhiều dược liệu khác có thể thay thế công hiệu ngưng thần tĩnh khí của nó, công hiệu loại bỏ tâm ma rất tốt, nhưng mà tác dụng phụ lại càng đáng sợ hơn, cực kỳ ít có tu sĩ nào dám sử dụng. Thỉnh thoảng có người dùng để giáo huấn lãng tử phong lưu, còn bình thường sẽ không dùng nó để làm thuốc.
Tống Thanh Thời có được Thiên Tâm Trúc cũng không nhiều, chủ yếu là làm nghiên cứu, muốn nhìn xem có thể xóa tác dụng phụ hay không, khai phá ra công hiệu khác, nhưng mà trước mắt vẫn chưa thành công.
Thiên Tâm Trúc trong ngăn kéo thiếu mất một nửa.
Học đồ luyện thuốc sẽ không dùng đến Thiên Tâm Trúc, còn lại chỉ có...
Bỗng nhiên Tống Thanh Thời nhớ tới mùi thuốc nhàn nhạt ngửi được trên người Việt Vô Hoan.
Đã mấy trăm năm y không chạm vào Thiên Tâm Trúc, nên cũng quên mùi vị của nó, hiện giờ ngửi lại, cẩn thận mà nghĩ, dường như rất tương tự? Hình như là Thiên Tâm Trúc còn trộn lẫn thêm hương vị của đá Vân Mẫu, Ô Ô Hoa? Nếu kết hợp những loại dược liệu này lại, sẽ biến thành thuốc ức chế dục vọng của nam nhân.
Việt Vô Hoan cũng không phải tra nam, vậy thì lén dùng loại thuốc này làm gì?
Tuy rằng dường như hắn đã khống chế lượng thuốc, nhưng sử dụng lâu dài sẽ tổn thương thân thể , tạo thành hậu quả khó lường.
Tống Thanh Thời có chút ngây ngốc...
Y muốn chạy đi hỏi Việt Vô Hoan, nhưng vừa nghĩ lại, chuyện mà Việt Vô Hoan đã gạt mình thì căn bản sẽ không trả lời, y cũng không thể tra hỏi được gì, mỗi lần như vậy đều bị làm cho xoay vòng, cuối cùng không hiểu sao mà lại từ bỏ truy cứu.
Tống Thanh Thời suy nghĩ một chút, quyết định tiền trảm hậu tấu, lấy đi tất cả Thiên Tâm Trúc.
Thiên Tâm Trúc đến từ hải ngoại, bởi vì không ai thu thập, nên rất ít xuất hiện trên thị trường, sau khi hết hàng sẽ không thể nhanh chóng nhập hàng về được.
Y muốn nhìn xem rốt cuộc Việt Vô Hoan đang làm gì.
-----
Tác giả có lời muốn nói:
Con đường chạy về phía thái dương tìm chết của Tống học bá bắt đầu rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play