Lúc này, vẻ mặt của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều đột ngột thay đổi. Bọn họ lập tức chột dạ, bởi vì ông cụ đột nhiên bị bệnh phần lớn đều tại bọn họ.
Bọn họ vốn tưởng việc này không hề có sơ hở. Ai ngờ Lý Phàm lại để ý đến chi tiết này. Bảo sao bọn họ không lo lắng cho được?
Hầu Đức Dương nói thật: “Chắc hẳn ông cụ Cố đã ăn thực phẩm gì đó khiến huyết áp tăng nhanh. Ví dụ như là thịt mỡ, đường glu-cô…”
Cố Thiệu Dũng lập tức lên tiếng: “Không thể có chuyện đó được. Ông cụ biết bản thân bị bệnh lên máu, sẽ không ăn những thứ này. Ông đừng nói lung tung, nếu ông cứ nói nhăng nói cuội nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Cố Thiệu Phong theo bản năng ngăn Cố Thiệu Dũng lại, nói thầm: “Anh đừng nóng vội quá. Thần y Hầu là người anh không trêu chọc nổi đâu.”
Cố Thiệu Phong cũng biết anh trai mình tức giận lắm mới xử sự như vậy. Ông ta thấy cách làm của anh trai quá cực đoan, lỡ như chọc giận thần y Hầu chắc chắn sẽ ăn quả đắng.
Lúc này Cố Thiệu Dũng mới nghĩ đến bản thân suýt chút nữa đã trêu chọc tới thần y Hầu. Dù sao thần y Hầu cũng là bác sĩ nổi tiếng cả nước, quen biết rất nhiều nhân vật có quyền có thế. Lỡ như thật sự chọc giận đối phương, chắc chắn ông ta sẽ không yên.
Cố Thiệu Dũng nghĩ đến hậu quả như vậy, không khỏi toát mồ hôi lạnh sau lưng. Lúc này ông ta mới chắp tay nói với Hầu Đức Dương: “Thần y Hầu, ngại quá đều tại tôi nói nhiều, tôi lắm chuyện, mong ông đừng để trong lòng.”
Ít nhiều gì Hầu Đức Dương cũng hơi tức giận nhưng nghĩ tới Cố Thiệu Dũng là người của nhà họ Cố, chắc chắn có quan hệ với anh Lý nên anh ta cũng không so đo.
Cố Họa Y bước lên hỏi: “Thần y Hầu, quả thật đã làm phiền ông. Cho hỏi phí khám chữa bệnh lần này là bao nhiêu?”
Lúc này đột nhiên bà con nhà họ Cố bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Xong đời, phí khám chữa bệnh của thần y Hầu cực kỳ đắt.”
“Tôi nghe nói ít nhất cũng là mấy tỷ.”
“Nói xàm, ít nhất là mấy chục tỷ mới đúng.”
“…”
Sau khi Lý Phàm nghe được mấy lời bàn tán của đám bà con nhà họ Cố, anh bỗng phát hiện bọn không ai muốn bỏ tiền ra.
Lý Phàm cười châm chọc nói: “Nhìn dáng vẻ của các người chắc là không muốn bỏ tiền ra chứ gì?”
Đám bà con nhà họ Cố đều liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không biết nên nói gì.
Cố Thiệu Dũng cau mày nói: “Người giúp đỡ nhà họ Cố chúng ta kia hẳn là có mối thù không đội trời chung với nhà chúng ta.
Nhà họ Cố làm gì có nhiều tiền như vậy chứ.”
Vì gia thế của nhà họ Cố không được như xưa, vài tỷ đã là số tiền cực lớn với bọn họ. Nếu đúng là mấy chục tỷ bọn họ thật sự không thể lấy ra được.
Cố Họa Y lên tiếng: “Thần y Hầu, ông cứ nói bao nhiêu tiền tôi sẽ trả.”
Hầu Đức Dương lau mồ hôi lạnh, làm sao anh ta có thể để phu nhân của thiếu chủ Long môn trả tiền được. Anh ta vội vàng khoát tay nói: “Thật ra ông lớn kia đã trả trước tiền khám chữa bệnh lần này cho tôi rồi, không cần phiền đến cô Cố.”
Mọi người nghe vậy thì thở hắt ra. Bọn họ đều lo lắng phí khám chữa bệnh quá đắt, lúc này mọi người đã hoàn toàn yên tâm.
Cố Thiệu Dũng buồn phiền nói: “Nhà họ Cố chúng ta quen được một nhân vật có tiếng tăm như vậy khi nào chứ?”
Mọi người đều lắc đầu không hiểu. Bọn họ đều nghĩ hẳn là có nguyên nhân gì đó. Nên nhất thời cũng không có ai suy nghĩ nhiều.
Sau khi Hầu Đức Dương rời đi, Lý Phàm lặng lẽ chuyển khoản cho anh ta. Dù sau cứ mãi hưởng lợi của đối phương mà không trả tiền thì cũng không phải cách.
Lúc này đám người Cố Thiệu Dũng mới đi vào thăm ông cụ Cố. Cố Thiệu Dũng xoa tay nói: “Ba không sao chứ? Tài chữa bệnh của thần y Hầu đúng là quá cao siêu.”
Cố Thiệu Dũng là người không biết xấu hổ, cho tới bây giờ ông ta vẫn không xem lại vấn đề của bản thân, cứ luôn cảm thấy mình rất hoàn hảo.
Sau khi ông cụ Cố nghe mấy lời này sắc mặt trở nên lạnh lẽo. Ông cụ rất căm tức Cố Thiệu Dũng, nhất là khi ông nhìn thấy Cố Thiệu Dũng giật lấy di chúc của mình, rõ ràng là Cố Thiệu Dũng quá coi thường ý kiến của ông cụ.
Ông cụ Cố lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay con đừng đến làm phiền ba.”
Cố Thiệu Dũng cực kỳ lúng túng. Ông ta biết chắc chắn trong lòng ông cụ Cố vẫn còn đang giận ông ta. Nếu ông cụ không còn, có lẽ ông ta mới có thể nhảy nhót được.
Nhưng ông cụ Cố vẫn bình yên vô sự, nên ông ta chẳng dám nhảy nhót.
“Ba à, ba đừng tức giận. Tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe. Con chỉ là đùa tí thôi.” Cố Thiệu Dũng cười khan nói.
Cố Thiệu Phong cũng hùa theo: “Đúng đấy, ba đừng vì việc này mà tức giận hại thân.”
Ông cụ Cố cũng không để ý tới Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong. Mãi đến bây giờ ông cụ mới nhìn rõ hai đứa con trai này chẳng có đứa nào tốt đẹp cả. Bác sĩ Hầu Đức Dương cũng đã nói cho ông biết tại sao ông lại lên máu đột ngột như vậy.
Ông cụ biết là do Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong làm. Chỉ là ông cụ cảm thấy quá mất mặt nên không muốn nói ra.
Sau khi ông cụ Cố xuất viện, tất cả tính toán của mọi người lập tức tan thành mây khói.
Sắc mặt của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đen như than. Bọn họ đều nghĩ nếu không có Hầu Đức Dương, ông cụ vừa chết thì toàn bộ tài sản của nhà họ Cố sẽ thuộc về bọn họ rồi.
Đến lúc đó bọn họ muốn làm gì thì làm. Dù có hô mưa gọi gió cũng chả sao.
Nhưng bây giờ ông cụ lại khỏe mạnh bình an. Nghĩ tới đây bọn họ đều thấy không cam lòng.
Cố Thiệu Dũng rầu rĩ hút thuốc, đột nhiên trên mặt lộ ra về hung ác: “Hừ, nếu mọi việc đã đến nước này thì đừng trách tôi độc ác.”
Cố Thiệu Phong nghe vậy, lại thấy sát khí trong mắt anh cả thì không khỏi rùng mình, ông ta có dự cảm xấu vô thức nói: “Anh cả, anh tuyệt đối đừng kích động, kích động là ma quỷ.”
“Đã đến lúc nào rồi mà em còn ở đây khuyên anh nữa. Hôm nay em không thấy ông cụ bắt đầu coi trọng Cố Họa Y rồi sao? Cứ cái đà này, địa vị của Cố Họa Y sẽ vượt qua chúng ta, tài sản của nhà họ Cố chắc chắn sẽ vuột khỏi tay chúng ta.”
Sắc mặt Cố Thiệu Dũng đanh lại, tức giận nhìn em trai mình, nói đúng trọng tâm.
Cố Thiệu Phong cau mày nói: “Anh cả, anh nói đúng nhưng với tình hình bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Cố Thiệu Dũng cười u ám: “Một là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho tới cùng. Nếu mọi chuyện đã vỡ lỡ rồi thì không bằng càng khiến cho mưa giật sấm rền đi. Bây giờ em hãy đi liên hệ với sát thủ. Mấy năm nay anh cũng để dành được mấy tỷ, tất cả đều đưa hết cho em đi thuê sát thủ.”
“Hả?” Cố Thiệu Phong không vô tình như Cố Thiệu Dũng, nghe Cố Thiệu Dũng nói vậy thì ngớ người. Nhưng khi thấy anh cả nạt nộ như vậy, ông ta liền biết Cố Thiệu Dũng không phải đang nói đùa.
“Anh, anh đợi đấy em sẽ đi mời sát thủ ngay.” Cố Thiệu Phong cũng hoảng hốt. Ông ta cũng thấy được anh cả của mình đã dốc hết vốn liếng. Là em trai, ông ta chỉ đành làm theo ý của Cố Thiệu Dũng, dù sao hai người đã ngồi chung một thuyền, nói gì đi nữa ông ta cũng phải giơ một tay ra chèo mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT