*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông trung niên thấy chai rượu Kiếm Nam Xuân mà đối phương đưa, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, ông ta mỉa mai: “Hôm nay chồn cáo chúc tết gà như vậy chẳng phải có lòng tốt gì cho cam, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Làm gì có chuyện gì chứ, đương nhiên là không có rồi.” Chàng trai xua tay nói.

Người đàn ông trung niên hờ hững nói: “Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nhìn dáng vẻ của con thì rõ ràng là có chuyện rồi, nhanh nói đi.”

Chàng trai lúc này mới ngả bài, nói rõ: “Đợt này con về, cần gấp 90 tỷ để trả nợ”.

“90 tỷ? Trả nợ.” Người đàn ông trung niên nghe xong gần như tức điên lên, nếu đối phương mượn 90 tỷ, ông ta nhất định sẽ không đưa nhưng đối phương lại còn nói dùng 90 tỷ đó để trả nợ.

Ông ta cũng hiểu được ý tứ trong đó, ông ta có phải đồ ngu đâu mà không hiểu, rõ ràng là con ông ta đang thiếu nợ người khác.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Người đàn ông trung niên sầm mặt chất vấn: “Đánh bạc thì cứ đánh bạc, tại sao lại đi vay tiền?”

“Con cũng chịu. Lúc đầu thấy thua nhiều quá muốn gỡ lại, kết quả ai ngờ càng đánh càng thua thảm hơn.” Chàng trai bất lực nói.

Đến lúc Lý Phàm mới hiểu tại sao nhà Hà Băng không muốn gặp thành viên trong nhà này, hoá ra đối phương là một con bạc, nói thật nếu trong nhà mà có con bạc như vậy thì có thể nói là vô cùng xui xẻo.

Người đàn ông trung niên cất giọng lạnh lùng: “Không có, mày tìm ai thì tìm, đừng có tìm cái nhà này.”

Ông ta hận không thể đuổi thằng con phá của này đi, phải chăng ông trời cố ý phái thằng con trời đánh này đến để hành hạ bọn họ, chẳng những không lo làm ăn mà còn liên tục mượn tiền đi đánh bài.

Ngay cả cậu Trần sau khi nghe xong chuyện này cũng không khỏi thở dài: “Người anh em, cậu chơi lớn thật đấy, thua một lần 30 tỷ.”

Dù giàu có nhưng anh ta vẫn chưa đến mức có thể đánh bạc với số tiền lớn như vậy, nếu anh ta không còn 30 tỷ chắc anh ta sẽ suy sụp.

Người đẹp trung niên chết trân tại chỗ, bà ta cho rằng mình đã nghe nhầm, hỏi lại: “Con đừng có hù dọa cả nhà, sao con lại đi đánh bạc hả, lại còn thua nhiều như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Mẹ, con không có lừa mẹ, hôm nay là thời hạn cuối cùng, nếu con không kiếm được 30 tỷ thì cái mạng hèn này của con coi như xong.” Chàng trai sụt sịt nói.

Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp tức giận ngất đi, bà còn tưởng rằng con trai lạc đường biết quay lại, ai ngờ đối phương vẫn ngựa quen đường cũ, khiến bà tức chết.

Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh như băng nói: “Chẳng liên quan gì đến tao hết, mày có lao vào đầu xe chết cũng không ai cản.”

Tuy rằng biết làm như vậy là tuyệt tình nhưng trước kia, ông ta đã cảnh cáo đối phương vô số lần, nhưng đối phương vẫn cứ khăng khăng không hối cải, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta không muốn quản nữa.

Huống hồ ông ta không có nhiều tiền như vậy, dù có đi mượn thì đoán chừng ông ta sẽ phải tận dụng hết mọi mối quan hệ mà ông ta có, tất nhiên vẫn phải nhờ vả mà ông ta thì lại không thích làm những chuyện như vậy.

Chàng trai vô thức nhìn Hà Băng, cười khan nói: “Chị ơi, em biết chị sẽ không bỏ mặc em.”

“Lần này là mày tự làm tự chịu, hơn nữa tao không phải chị mày.” Hà Băng tức giận liếc, sự kiên nhẫn của cô đã bị đối phương làm cho tiêu tan từ lâu rồi.

Chàng trai lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lập tức giang hai tay nói: “Haizz, mọi người không giúp tôi thì bọn họ cũng sẽ tìm người nhà để đòi, dù sao cũng là con dại cái mang, mọi người không cứu tôi thì mọi người cũng sẽ gặp chuyện mà thôi.”

Người đàn ông trung niên tức đến toàn thân run rẩy, không phải ông ta sợ mình sẽ gặp nguy hiểm, mà là những lời của đối phương khiến ông ta cực kỳ thất vọng đau khổ, ông ta không ngờ mình lại nuôi phải một thằng con ăn cháo đá bát.

Lý Phàm thấy chàng trai vẫn không chịu hối cải, còn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ đòi tiền thì không khỏi cảm thấy đối phương buồn cười.

Lúc này, đối phương còn ở đây uy hiếp người, chỉ sợ đối phương cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Ngoài đe doạ ra cậu còn làm được gì khác không?” Tuy rằng đây là việc nhà người ta, nhưng Lý Phàm cũng thấy chướng tai gai mắt, chất vấn.

Chàng trai biến sắc, khi nhìn thấy Lý Phàm là một người xa lạ thì lập tức khinh thường nói: “Anh là ai, chuyện nhà chúng tôi thì liên quan gì đến anh?”

“Tuy rằng tôi không xen vào chuyện nhà của các người nhưng cậu ở bên ngoài gây hoạ, không chịu tự mình cảnh tỉnh lại còn ở đây mà bức ép người thân thì cậu có khác gì cầm thú chứ?” Lý Phàm thản nhiên nói.



Cậu Trần thấy một màn như vậy thì vô cùng sảng khoái trong lòng, anh ta ;ập tức nổi hứng xem náo nhiệt, nếu Lý Phàm chết bởi tay chàng trai thì quá tốt.

Như vậy, anh ta không cần phải bận tâm để loại bỏ tình địch, đúng là vẹn cả đôi đường.

Lý Phàm nắm lấy con dao găm của đối phương bằng hai ngón tay, khi chàng trai rút con dao ra thì phát giác con dao của mình như bị kẹp chặt, dù cố gắng thế nào anh ta cũng không thể lay chuyển được.

Chàng trai lộ ra vẻ mặt nặng nề, mồ hôi tuôn đầy trán.

Lý Phàm đột nhiên dùng chút sức, con dao trong tay chàng trai liền gãy làm đôi, hai mảnh dao rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.

Tất cả những người có mặt đều bàng hoàng, nếu không tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không tin mọi thứ trước mắt là sự thật, bởi vì nó thực sự quá khoa trương.

Tay không đoạt dao sắc thì chẳng còn gì đáng nói, nhưng lại chỉ dùng hai ngón tay mà bẻ vụn con dao thì phải mạnh đến thế nào chứ, đương nhiên là họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này nhưng toàn trên TV mà thôi.

Còn trong thực tế, hầu như rất ít gặp, người như vậy trên cơ bản đều là cao thủ nội gia, chủ yếu dựa vào hơi thở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play