Hai người đi thêm một đoạn thì đến một chốt bảo vệ, Lâm Vĩ Phong chỉ gật đầu một cái, bảo vệ liền mở cửa cho hai người đi qua. Khả Hân lúc này vẫn ở trên vai của anh.
Cô nhìn bảo vệ với ánh mắt khó tin, không lẽ bọn họ không thấy có vấn đề gì sao? Bên trong là ký túc xá nữ, một người đàn ông lạ mặt khiêng một cô gái mà cũng không chặn lại hỏi?
“Cứu mạng! Tôi bị bắt cóc đó!”
Hai bảo vệ nhìn nhau, dù sao chuyện này cũng có chút không ổn, hay là lên hỏi vài câu cho có lệ.
“Vợ mới cưới của tôi tuổi còn nhỏ thích nhõng nhẽo. Làm phiền hai anh rồi, hai anh đừng chê cười.” - Lâm Vĩ Phong lên tiếng trước, giải thích nghi vấn trong lòng bảo vệ.
Hai bảo vệ nghe vậy liền cười cười tỏ ý đã hiểu, vợ chồng còn trẻ tất nhiên sẽ thích chơi trò mấy trò tình thú này.
“Lâm Vĩ Phong, ai là vợ của anh hả? Anh nói như vậy không ngượng miệng sao?” - Khả Hân nghe anh mặt dày nhận mình là chồng của cô mà nổi hết da gà.
“Vợ à, đừng làm loạn nữa, người ta cười chúng mình đó.”
Lâm Vĩ Phong thong thả bước khỏi cổng, còn vẫy tay chào hai bảo vệ. Anh hiên ngang khiêng cô đặt vào trong xe Ferrari, người ngoài nhìn thế nào cũng cảm thấy bọn họ là vợ giận dỗi chạy đến ký túc xá, chồng đích thân đến đón về mà thôi.
Khả Hân còn muốn kêu lên mấy tiếng như là ‘anh ta bắt cóc tôi’, ‘anh ta không phải chồng tôi, anh ta là kẻ buôn người’. Nhưng mà nghĩ lại càng làm loạn thì ngày mai càng dễ lên trang nhất mặt báo, cô chỉ đành mím môi ngồi yên trong xe.
Khả Hân cho rằng Lâm Vĩ Phong chỉ đến đây để mang cô về nhà họ Lâm nhưng Khả Hân nhìn tuyến đường anh chạy qua cửa kính xe, dường như có chút xa lạ. Khả Hân thấy hướng lái của Lâm Vĩ Phong càng lúc càng hẻo lánh, cô có chút lo sợ hỏi:
“Lâm Vĩ Phong, chúng ta đang đi đâu vậy hả?”
“Bây giờ mới bắt đầu lo sao?” - Lâm Vĩ Phong có chút mệt mỏi nghiêng đầu qua hỏi.
Khả Hân bắt đầu khẩn trương, cô vươn tay nắm lấy vô lăng của anh, gấp gáp nói:
“Dừng xe! Anh dừng xe lại, tôi không đi theo anh!”
“Chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi, cô còn sợ cái gì? Không lẽ sợ tôi mang cô đi bán qua biên giới thật sao?” - Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, cười có chút xấu xa, lời nói thì nho nhã nhưng lại vô tình muốn dụ hoặc người khác.
Khả Hân mím môi không nói nữa, cô ở nhà chú bao nhiêu năm cũng đã luyện được bản lĩnh nhận nhịn rồi. Hiện tại Khả Hân chẳng khác nào cá nằm trên thớt, tốt nhất là cô không nên tiếp tục tranh luận với anh.
Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân đã an tĩnh trở lại liền bắt đầu giáo huấn hành vi tiền trảm hậu tấu của cô, giọng điệu có chút nghiêm khắc:
“Bảo cô ngoan ngoãn ở yên trong nhà cô lại tự ý chạy ra ngoài ở, cô xem lời tôi nói là gió thoảng bên tai sao?”
“Tôi có chạy ra ngoài đâu, tôi đến trường học ở, rất hợp lý mà.” - Khả Hân nhỏ giọng phản bác.
“Ở nhà có gì không tốt, chạy đến ký túc xá làm gì?”
“Vì sao tôi đến ở ký túc xá anh phải rõ ràng hơn tôi chứ.” - Cô trừng mắt với anh.
“Cô muốn dọn ra ngoài để tiện đi lang chạ với người đàn ông khác?”
Khả Hận giận tới thở không ra hơi, người này biết rõ cô đang nói gì còn cố tình bẻ cong lời nói của cô.
“Để tôi nói một lần cho anh hiểu, tôi là sợ anh dây dưa không tha cho tôi, tôi mới phải chạy trốn. Tôi là chị dâu của anh, anh cứ đối xử với tôi như vậy tôi còn mặt mũi nào ở lại Lâm gia nữa.”
“Tôi đã nói, cô chỉ cần ở nhà họ Lâm hầu hạ tôi là được rồi, chuyện khác không cần quan tâm.”
“Tôi không muốn, tôi chỉ biết hầu hạ anh Vĩ Thành thôi, anh tự tìm người phụ nữ khác đi.” - Khả Hân xoay người nhìn ra cửa kính không muốn đôi co với anh.
“Nhưng tôi chỉ muốn cô hầu hạ thôi, cô hầu hạ tôi thấy rất thoải mái.” - Lâm Vĩ Phong còn cố nhấn mạnh hai chữ ‘thoải mái’, anh có thể để ý thấy hai má cô lại ửng đỏ lên.
“Nằm mơ đi!”
Khả Hân nhìn thấy bọn họ càng lúc càng đi xa thành phố, khung cảnh bên ngoài đã biến thành rừng cây, cô biết là Lâm Vĩ Phong chắc chắn không đem cô đi bán qua biên giới. Nhưng nếu Lâm Vĩ Phong thật sự có ý đồ xấu đem cô đến một nơi hoang dã rồi khi dễ cô thì sao?
“Lâm Vĩ Phong, chúng ta về nhà họ Lâm đi, khuya lắm rồi.”
“Đêm nay không trở về nhà.”
“Không… không trở về? Vậy anh muốn đưa tôi đi đâu?” - Khả Hân bồn chồn không yên.
“Đi xem mặt trời mọc.”
“…”
Xem… xem mặt trời mọc? Người đàn ông lạnh lùng khô khan này đột nhiên lại đi làm mấy chuyện có chút… lãng mạn, Khả Hân không biết nên vui hay buồn nữa.
Khả Hân len lén nhìn qua anh, gương mặt của anh vẫn không có chút thay đổi gì nhưng một khối băng được chạm khắc tinh xảo. Khả Hân nhìn thêm mấy giây lại tưởng tượng ra được cả một đại dương xanh thẳm.
Khả Hân chỉ vừa mới nghĩ thôi không ngờ xoay người qua cửa sổ đã thấy một bãi biển dài hiện ra trước mắt. Khu vực này đang được quy hoạch thành khu du lịch đưa ra thị trường.
“A…. biển kìa…”
Lâm Vĩ Phong thích sự hoang sơ hiện tại của nó, anh đậu xe ở gần bờ biển, cũng không bước xuống xe, anh điều chỉnh ghế trong xe ngã ra sau có thể nằm thoải mái. Sau đó, anh đột nhiên vươn tay quá bế cả người Khả Hân lên đặt cô ngồi lên đùi mình.
Khả Hân theo bản năng giãy giụa nhưng mà cô đã sớm bị hai cánh tay của anh buộc chặt. Lâm Vĩ Phong khẽ miết eo của Khả Hân, giờ khắc này cô hoàn toàn là một con nai nằm trong bẫy, ăn như thế nào là do người thợ săn như anh quyết định.
“Không ngờ có thể thấy biển ở thành phố này…” - Khả Hân cũng biết tình thế của mình bây giờ nguy cấp nên cô chỉ giãy giụa vài cái rồi bắt đầu nói mấy câu bâng quơ.
“Ừm… chỗ này còn chưa được khai phá.” - Lâm Vĩ Phong ôm Khả Hân vào trong lồng ngực, cô cũng không chống đối, lẳng lặng nghe tiếng tim anh đập.
Lâm Vĩ Phong ôm Khả Hân rất chắc chắn đầy cảm giác an toàn. Khả Hân biết lúc này cô không nên cùng anh cãi cọ, cô cũng để ý thấy trên mặt anh có nét mệt mỏi. Khả Hân cũng nỡ cùng anh gây nhau thêm chuyện, nhưng mà không gian chật hẹp hiện tại của hai người, chỉ cần không cẩn thận liền đốt ra lửa lớn.
“Vĩ Phong, bệnh tình của anh Vĩ Thành có cơ hội tốt lên không?”
Khả Hân nghĩ tới nghĩ lui tìm ra một chủ đề nói chuyện hợp lý, hiện tại đem Lâm Vĩ Thành ra nói có lẽ sẽ khiến Lâm Vĩ Phong bình tĩnh hơn.
“Nhất định có thể khỏe lên.” - Lâm Vĩ Phong trầm giọng, có thể nghe ra xung quanh đó đều bao quanh một vòng ưu thương.
Khả Hân thật sự muốn đánh vào đầu mình một cái, tự dưng lại đi nhắc đến bệnh tình của Lâm Vĩ Thành làm gì. Chuyện này vẫn luôn là nỗi lo lắng treo trên vai của anh, Khả Hân cảm nhận rất rõ sự bất lực trong câu trả lời vừa rồi.
Khả Hân không nói gì thêm nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hai người dịu dàng ôm nhau, lặng nghe tiếng sóng biển xôn xao. Nếu năm tháng có thể yên tĩnh trong qua như thế này thì tốt biết bao nhiêu. Đây là suy nghĩ lúc này của cả Lâm Vĩ Phong và Khả Hân.
Khả Hân rất muốn hỏi Lâm Vĩ Phong, rốt cuộc trong lòng anh cô là gì, rốt cuộc mối quan hệ bọn họ sẽ phải làm thế nào đây. Nhưng mà Khả Hân không nói ra khỏi miệng được,
Ánh trăng đêm này rất đẹp, cô không muốn bận tâm suy nghĩ vì sao cô lại nguyện để cho anh ôm trong lòng, cứ coi như là bị cảnh đẹp mê hoặc tâm trí đi. Khả Hân muốn thuận theo bản năng của chính mình, đắm chìm trong không gian lãng mạn của người mình thật lòng xem trọng.
Bỗng nhiên có một thứ gì đó lướt qua trên mặt mình rồi đến vành tai, sau đó đến cổ cuối cùng là môi. Lâm Vĩ Phong khẽ mở miệng hôn thật khẽ lên đôi môi anh đào của cô. Anh không hề gấp gáp mà từ từ nhấm nháp đôi môi của cô, cho cô thời gian để từ từ tiếp nhận.
Cả hai người đều cảm nhận được vị ngọt trong nụ hôn này, Khả Hân không thể nào cưỡng lại được. Hai người dần dần tiến vào một nụ hôn sâu, cô hoàn toàn ném hết những luân thường đạo lý, quy chuẩn đạo đức ra sau đầu.
“Ưm…” - Cô câu hai tay lên cổ anh, người đàn ông trước mặt không phải Lâm Vĩ Phong, cũng không phải em chồng cô mà là người đàn ông vẫn luôn tồn tại trong giấc mộng tình yêu của cô.
Giấc mộng này, cô muốn mơ thêm lần nữa, chỉ một lần thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT