Lâm Vĩ Phong không muốn cùng Khả Hân nói vấn đề này nữa nên không trả lời mà lại hỏi cô:

“Khả Hân, gần đây có chuyện gì bất thường không? Anh nghe dì Ba nói em đối với Vĩ Phong rất lạnh nhạt, nó đối xử tệ với em sao?”

Lâm Vĩ Phong muốn đợi xem, Khả Hân sẽ nói dối như thế nào về chuyện của anh và cô.

“Vĩ Phong… Vĩ Phong đối xử với em rất bình thường.” - Khả Hân ấp úng, khuôn mặt thoắt cái lại đỏ bừng.

“Bình thường thật sao? Vậy mà anh nghe nói hai người đi với nhau cả đêm không về?”

Khả Hân điếng người, cắn chặt môi không dám hé răng, hóa ra Lâm Vĩ Thành đã biết chuyện đêm đó cô và Lâm Vĩ Phong đi cả đêm tới sáng mới về. Vậy anh có biết chuyện cô cùng Lâm Vĩ Phong đã xảy ra cái gì không?

Chắc chắn là không, nếu có, Lâm Vĩ Thành sẽ không bình thản mà hỏi cô như thế. Nhưng dù có hay không thì cô cũng không thể chối bỏ chuyện đã xảy ra được nữa.

“Vĩ Thành… em xin lỗi…”

“Xin lỗi? Xin lỗi chuyện gì?” - Anh cau mày, nâng mặt cô lên.

Đôi môi đỏ mọng bị Khả Hân cắn chặt đến sưng lên, nước trong hốc mắt cũng đang không kìm giữ được nữa mà rời xuống:

“Vĩ Thành, xin lỗi anh…”

Lâm Vĩ Phong thật sự là chịu thua cô, đúng là một cô gái ngốc mà, một câu nói dối cũng không biết. Hỏi cái gì đáp cái đó, vậy thì anh muốn biết đáp án của một chuyện. Lần này anh không cho cô cơ hội trốn tránh nữa.

“Khả Hân, có phải em yêu Vĩ Phong không?”

‘Thình thịch!’, Khả Hân có thể nghe rõ tiếng trái tim mình đang đập mạnh, cô vội cúi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên nhìn ‘Lâm Vĩ Thành’. Trong khoảnh khắc này cô không biết trả lời vấn đề này của ‘chồng mình’ như thế nào.

Có lẽ trước nhất cô phải trả lời bản thân cô đã, cô có yêu Vĩ Phong không? Cô không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ. Lâm Vĩ Thành đã tội nghiệp lắm rồi, cô không muốn tổn thương anh.

Tiếp đó Khả Hân ra sức lắc đầu, mang theo vài phần khiên cưỡng trả lời:

“Không có, em không có, sao em yêu Vĩ Phong được.”

“Là không yêu hay không thể yêu?” - Chưa có được đáp án mình muốn, Vĩ Phong tiếp dồn ép cô.

Không yêu và không thể yêu chính là hai nguyên do rất khác nhau. Nếu chọn không yêu thì chính là bản thân cô hoàn toàn không có chút tình ý nào với anh, còn nếu không thể yêu thì chỉ vì quan hệ em chồng chị dâu cản trở.

“Là không thể yêu nhưng cũng không có yêu.” - Khả Hân ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mặt ‘Lâm Vĩ Thành’ trả lời. Khả Hân biết bản thân đang tự lừa người dối mình nhưng chỉ có nói vậy mới đủ sức thuyết phục.

Không ngờ ‘Lâm Vĩ Thành’ không hài lòng mà gương mặt đầy những vết sẹo lại còn trở nên tức giận. Bàn tay đang luồn trong tóc cô cũng siết mạnh hơn, trước mặt Khả Hân bây giờ là Lâm Vĩ Phong. Anh nghe cô thẳng thằng nói không yêu mình như vậy, tất nhiên là cả người đều khó chịu rồi.

“Vậy em cả đêm cùng Vĩ Phong ra ngoài không về thì giải thích như nào?

Lâm Vĩ Phong trong lòng có một cái gai, tên là Phan Khánh Nguyên. Khả Hân không yêu anh liệu có phải bởi vì trong lòng vẫn thương nhớ hắn ta? Dù sao thì cô cũng bị ép gả vào nhà họ Lâm, trong lòng không cam tâm thì hẳn sẽ giấu diếm bóng hình khác.

Lâm Vĩ Phong mặc kệ Khả Hân có yêu mình hay không, tình yêu là một liều thuốc độc, anh cũng không muốn chạm vào. Nhưng vợ của anh thì tinh thần cho đến thể xác, chỉ được phép thuộc về một mình anh.

Khả Hân có chút bất lực ngồi hẳn xuống sàn, cô nghĩ anh đã biết chuyện của cô và Lâm Vĩ Phong rồi. Đêm đó cô chủ động lao vào lòng của Vĩ Phong nhưng hơn phân nửa là do bát cháo kia của bọn bắt cóc có thứ không sạch sẽ, nếu bọn bắt cóc đã cố tình làm vậy thì hẳn cũng đã nói đến tay của Lâm Vĩ Thành. Có khi mục đích của họ là chia rẽ tình cảm anh em của Vĩ Thành và Vĩ Phong.

“Khả Hân, em xin lỗi… hôm đó là em chủ động dụ dỗ Vĩ Phong, lỗi là của em hết, em không xứng làm vợ của anh.”

Khả Hân lập tức quỳ thẳng lên, nắm chặt lấy tay của ‘ Lâm Vĩ Thành’, nhất quyết nhận hết lỗi sai về mình, muốn đem Lâm Vĩ Phong kéo ra khỏi chuyện này.

Lâm Vĩ Phong bất ngờ đến ngây ra, anh chưa từng nghĩ cô sẽ giải quyết chuyện đó như thế. Chính mình ôm hết tội trạng, còn muốn thay anh giải vây ở trước mặt anh trai.

“Vậy em cùng Vĩ Phong thật sự đã….”

“Vĩ Thành, không có lần sau đâu, anh đừng trách Vĩ Phong. Tất cả đều là do em hết, Vĩ Phong vẫn luôn kính trọng anh, là em cô đơn quá nên mới đi dụ dỗ Vĩ Phong.” - Khả Hân gấp gáp nói, hiện tại cô vô cùng rối, chỉ có thể đem hết lỗi sai ôm hết vào mình.

“Em dụ dỗ nó? Anh không tin đâu, từ trước đến nay mấy chuyện ân ái đó đều do đàn ông chủ đông. Chắc chắn là Vĩ Phong ức hiếp em trước.”

Lâm Vĩ Phong cũng không nỡ nhìn cô như vậy, gương mặt cũng dịu đi, nhẹ giọng nói:

“Em đang nói đỡ cho nó đúng không? Em thật sự yêu Vĩ Phong rồi?”

Khả Hân bây giờ chỉ sợ vì mình mà quan hệ anh em hai người kia xảy ra vết nứt. Cô không muốn nhìn thấy anh em họ cãi nhau, mỗi ngày cô đều nhìn thấy Lâm Vĩ Phong thức khuya dậy sớm ra vào phòng điều trị, người yêu thương Vĩ Thành nhất trên đời có lẽ chính là em trai của anh.

“Vĩ Thành, em sai, Vĩ Phong thật sự không làm gì hết. Anh ấy vẫn luôn tôn trọng anh, anh ấy suốt ngày đều lo nghĩ cho anh. Nếu anh chê em không còn sạch sẽ… chúng ta có thể ly hôn.”

Ly hôn? Lâm Vĩ Phong tất nhiên không đồng ý.

“Em câm miệng! Chưa được bao lâu đã muốn ly hôn, em ghét bỏ anh tới vậy sao?”

“Không, không phải! Chúng ta ly hôn nhưng em vẫn sẽ ở lại nhà họ Lâm chăm sóc anh, em sẽ ở lại nhà họ Lâm cho đến ngày anh muốn đuổi em đi.”

Khả Hân chân thành nói ra từng chữ, cô cảm thấy mình không còn đủ tư cách làm vợ của Lâm Vĩ Thành nữa. Nhưng cô cũng không nỡ rời đi, dù sao cô cũng đã hứa sẽ chăm sóc phần đời còn lại cho Lâm Vĩ Thành.

Hơn nữa Khả Hân không thể lừa gạt trái tim của mình mãi được, cô không thể một bên chăm sóc chồng mình mà tâm tư lại là người đàn ông khác. Thà là ly hôn, khi cô chăm sóc cho Vĩ Thành trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Lâm Vĩ Phong cảm giác giống như có ai đó vừa cào nhẹ vào chỗ mềm mại nhất lòng anh. Anh phòng bị cô, anh hoài nghi cô nhưng nhiều nhất vẫn là vì anh sợ. Khả Hân rất dễ đi thẳng vào lòng anh, anh chưa từng gặp cô gái nào như vậy cả.

“Ngoan, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa. Anh không chê em cũng không có trách em.” Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ đầu cô, giống như đang dỗ dành một con thú tội nghiệp, sau đó lại dùng cả hai tay lau nước mắt cho cô.

“…” - Khả Hân thấy anh đối với mình dịu dàng như thế trong lòng càng thêm áy náy.

“Em một lòng bảo vệ Vĩ Phong như vậy có phải đang định sau khi ly hôn sẽ gả cho Vĩ Phong hay không?”

Mặc dù Lâm Vĩ Phong không tận tai nghe được đáp án mình muốn nhưng thông qua thái độ hết lòng bảo vệ cho anh của cô đã có thể chứng minh được vị trí của anh trong tim cô. Lâm Vĩ Phong ngẫm lại cái tên Phan Khánh Nguyên kia rốt cuộc cũng chẳng có giá trị gì.

Khả Hân vô cùng ngây thơ, kinh nghiệm trong chuyện nam nữ cũng không có. Anh chỉ vừa chạm qua một chút đã run rẩy đỏ mặt, vậy thì mối tình đầu mà cô nói đó chắc cũng chỉ nắm tay mà thôi.

“…” - Khả Hân có cảm giác như mình đang bị bắt quả tang vụng trộm vậy.

Ly hôn hay không thì cô không biết nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ cùng Lâm Vĩ Phong kết hôn. Người như cô sao có thể phù hợp để đứng bên cạnh Lâm Vĩ Phong. Ít nhất làm vợ của Vĩ Thành cô còn thấy mình có giá trị, cô có thể chăm sóc sinh hoạt, lo lắng ăn uống hằng ngày. Còn đổi lại là Lâm Vĩ Phong, một người hoàn hảo như thế thì cầu cô gái mờ nhạt như cô làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play