Lâm Vĩ Phong ôm Khả Hân, cánh tay giống như bút từng chút một phác họa lại cơ thể của Khả Hân. Cơ thể mềm mại, chỗ cần nhiều thịt thì nhiều thịt chỗ cần thon thả thì thon thả, Lâm Vĩ Phong không phải chưa từng chạm qua phụ nữ nhưng phụ nữ vừa tay như vậy đúng là lần đầu.

“Tôi tin anh sẽ không làm gì tôi bởi anh tôn trọng anh trai của anh.” - Khả Hân biết mình đang ở trong tình huống vô cùng ‘nguy hiểm’. Cô chỉ dám đem Lâm Vĩ Thành ra để trấn áp Lâm Vĩ Phong mà thôi.

“Tôi cùng cô lăn giường và tôi tôn trọng anh trai thật ra không có quan hệ lắm.” - Lâm Vĩ Phong vòng tay qua eo của Khả Hân lại đưa xuống dưới một chút lưu manh véo mông cô một cái.

Khả Hân vẫn là một cô gái chưa trải qua mấy chuyện ân ái nam nữ, đối với hành động của phần táo bạo của Lâm Vĩ Phong thật sự không cách nào chống trả.

“Lâm Vĩ Phong, anh đừng làm loạn nữa được không? Anh không phải thường tự cho mình thông minh hay sao? Anh nghĩ cách đưa chúng ta rời khỏi đây.”

Chỗ mông bị Lâm Vĩ Phong nhéo qua cứ đau đau ngứa ngứa rất khó diễn tả, cô thật sự muốn đưa tay xuống gãi một chút. Khả Hân không đẩy được anh ra chỉ đành co co người lại ngăn cho bàn tay hư hỏng của anh tiếp tục tung hoành.

“Cô đừng nhúc nhích nữa, tại sao lúc nào cũng không nghe lời tôi?” - Lâm Vĩ Phong kề sát mặt cô, ngửi lấy mái tóc vương hương hoa nhàn nhạt của cô.

Lâm Vĩ Phong nâng mặt cô lên, anh muốn trừng phạt sự không nghe lời của cô. Lâm Vĩ Phong hướng đến môi cô, không phải hôn mà là mút lấy, cố tình khiến cô đau, giống như một con chim ưng đang mổ lấy con mồi.

“Ưm...” - Khả Hân theo bản năng khẽ phát ra tiếng rên khe khẽ.

Âm thanh của cô vừa có chút giận dỗi vừa có chút kích tình không thể che giấu rơi vào lỗ tai của Lâm Vĩ Phong càng khiến cho thân thể của anh có phản ứng. Cánh tay đang ôm eo cô lại càng siết chặt hai, khoảng cách của hai người gần như là không có.

“Vậy thì cô phải ngoan ngoãn một chút.”

Khả Hân bị ôm chặt thật sự là không được tự nhiên. Cô không biết Lâm Vĩ Phong có cảm giác như mình không nhưng cô cảm thấy rất nóng, khắp nơi trên cơ thể đều như phát ra nhiệt. Không chỉ vậy Khả Hân còn cảm thấy hô hấp gấp gáp, nhịp tim tăng mạnh, chỉ sợ không cẩn thận bị anh nghe thấy sẽ bị anh tiếp tục trêu chọc.

“Lâm Vĩ Phong, coi như tôi xin anh đó, tìm cách ra ngoài đi. Nếu chúng ta thật sự cả đêm không về, ở nhà mọi người sẽ lo lắm. Anh Vĩ Thành không lo cho tôi thì cũng sẽ lo cho anh. Lần trước hai người cãi nhau, thân thể anh ấy đã không tốt rồi.” - Khả Hân thở dài nói.

Khả Hân bị ôm chặt chỉ có thể dùng lý lẽ để thuyết phục anh, cô cũng không thể chống đối quá gay gắt với anh. Bọn họ còn trông chờ vào Lâm Vĩ Phong thoát khỏi đây, Vĩ Phong mà thật sự trở mặt, kiên trì ở đây thêm mấy ngày thì cô không biết phải sống ra sao nữa.

“Vĩ Phong, giờ anh đưa họ 3 nghìn tỷ tiền chuộc trước được không? Đợi khi thoát rồi mới tìm cách lấy lại.”

“Vậy cô cảm thấy cô ở trong lòng tôi có đáng giá 3 nghìn tỷ không?” - Giọng nói của Lâm Vĩ Phong trong bóng đêm càng thêm tà mị.

Khả Hân hít sâu một hơi, nghe anh hỏi vậy thì có chút tủi thân nhưng vẫn bình thản trả lời:

“Tôi biết anh vẫn luôn khinh thường tôi, anh cho rằng tôi vì tiền tài của nhà họ Lâm mới gả cho anh Vĩ Thành. Trước nay anh không tôn trọng tôi, xem tôi là hạng phụ nữ mưu mô hám tiền, đúng không?”

“Vậy cô gả cho anh tôi là vì yêu thích dung mạo bị lửa thiêu của anh tôi à?” - Lâm Vĩ Phong trào phúng nói.

Khả Hân nghiến răng, gằn từng chữ đáp:

“Tôi không cao thượng như vậy!”

Dừng lại một chút, Khả Hân lại cắn chặt răng:

“Lâm Vĩ Phong, tôi không hy vọng anh sẽ kính trọng người chị dâu là tôi. Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên, anh đã không xem tôi là chị dâu rồi. Nhưng anh nhất định phải nhớ kỹ, anh không thể tiếp tục sàm sỡ tôi, càng không được hành động quá phận với tôi nữa. Dù cho tôi không vì sự trong trắng của chính mình thì tôi cũng muốn vì anh Vĩ Thành mà giữ gìn thân thể này.”

Lâm Vĩ Phong cong môi cười, thời gian qua anh vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng bị hận thù vây quanh, trên người luôn tồn tại áp lực lớn. Anh biết lúc đầu ánh mắt anh nhìn Khả Hân có chút cực đoan.

“Vậy để tôi xem cô dùng cách gì để bảo vệ?” - Lâm Vĩ Phong xoay người đặt Khả Hân ở dưới, bàn tay ở eo lại lần nữa đưa xuống dưới mông cô xoa nắn.

Chưa kịp đợi Khả Hân phản kháng lại anh đã hôn cô, nụ hôn nóng rực, lưỡi của anh cũng gắt gao truy đuổi trong khoang miệng cô. Khả Hân cảm giác không chỉ là môi cô bị anh chiếm lấy mà bàn tay của anh cũng đang di chuyển vuột ve liên tục trên da thịt cô.

“Vĩ… ưm… Phong, anh quá đáng!” - Khả Hân ra sức giãy giụa.

Lâm Vĩ Phong thân thể to lớn, sức lực yếu ớt của Khả Hân không thể nào lay chuyển được. Khả Hân không muốn để anh cứ hôn như vậy nên ra sức cắn mạnh một cái lên môi anh. Con nhím xù lông thành con báo nhỏ rồi!

“Ai...” - Lâm Vĩ Phong than nhẹ một tiếng, cánh môi dưới vô cùng đau, cô đúng là không hề lưu tình cắn tới anh muốn sứt môi.

Lâm Vĩ Phong cảm thấy có chút không vui, anh đối với cô tính đến giờ cũng rất dịu dàng vậy mà cô lại dùng biện pháp mạnh như vậy phản kháng anh? Lâm Vĩ Phong thấy cô nhân lúc anh lơ là muốn chạy liền vươn tay bắt lấy cô, Khả Hân sợ bị anh ôm lại nữa nên dùng hết sức lăn ra xa.

“Bịch!” - Tiếng rơi của Khả Hân xuống sàn nhà vang lên, phải nói là rơi vô cùng mạnh.

Khả Hân vội vàng bò dậy, trời tối quá nên cô không thấy gì, cứ cố lăn ra xa không ngờ ngã luôn. Lâm Vĩ Phong vốn dĩ muốn vươn tay đỡ lấy cô nhưng thấy sự cô lăn quá nhanh, lúc anh kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng ngã của cô.

“Lâm Vĩ Phong, anh cứ ngủ giường đi, tôi qua sofa là được.” - Khả Hân sờ soạng khắp nơi, muốn tìm đường về sofa.

“Cô trả lời tôi trước, rốt cuộc cô không chịu làm người phụ nữ của tôi là vì vấn đề đạo đức hay là do tôi không đủ hấp dẫn với cô?”

Khả Hân giật giật khóe môi, cô không nghĩ tới anh có thể đem vấn đề này mà hỏi cô. Đến cả lý do về đạo đức anh cũng nghĩ tới nhưng nếu cô trả lời là do trói buộc đạo đức thì chẳng phải cô thừa nhận là Lâm Vĩ Phong rất có sức hấp dẫn sao? Còn nếu thừa nhận là anh không đủ mị lực thì khác nào gạt bỏ vấn đề đạo đức. Câu hỏi này của anh vô cùng chí mạng, tốt nhất là không chọn cái nào hết.

“Sao lại im lặng? Không lẽ một câu như thế cũng không trả lời được? Hay cô vốn dĩ đã bằng lòng làm người phụ nữ của tôi?”

Khả Hân mím môi, rõ ràng cô đã im lặng để cho bọn họ một đường lui rồi mà Lâm Vĩ Phong vẫn nhất quyết ép bức cô.

“Tôi cảm thấy có lẽ là do anh không đủ sức hấp dẫn. Tôi vẫn thích kiểu của Phan Khánh Nguyên hơn, cảm giác giống như ánh mặt trời, tràn đầy sức sống lúc nào cũng cười rất vui vẻ.”

“Phan Khánh Nguyên là ai?” - Giọng nói của Lâm Vĩ Phong truyền đến, đặc biệt lạnh lẽo.

“Đó là mối tình đầu của tôi.” - Khả Hân nhận ra anh đang tức giận nên càng đắc ý trả lời tiếp.

“Cô hiện tại chính là thiếu phu nhân nhà họ Lâm, cô phải quên hắn, cắt đứt sạch sẽ liên hệ.”

“Tôi tất nhiên đã kết thúc sạch sẽ với anh ấy rồi nhưng trong lòng tôi có anh ấy hay không đâu đến lượt anh quản.” - Khả Hân bĩu môi.

“Tôi muốn cô quên hắn, cô nhất định phải quên hắn. Nếu cô còn dám nghĩ tới hắn thì tôi sẽ hủy hoại hắn trước sau đó là đến lượt của cô.” - Lâm Vĩ Phong tức giận gào lên một tiếng - “Cút đi!”

Khả Hân nghe anh nói xong thì như tử tù được ân xá, cô đang cầu mà còn không được đâu. Khả Hân cúi người sờ dưới sàn tìm đường đi đến sofa.

Phan Khánh Nguyên đó là người thật nhưng tất nhiên không có như Khả Hân miêu tả giống như ánh mặt trời rực rỡ. Thật ra câu đó là hy vọng của Khả Hân dành cho Vĩ Phong, cô hy vọng anh có thể sống hạnh phúc hơn, cười thật nhiều, không phải như bây giờ suốt ngày đeo mang gánh nặng trên người.

Đáng tiếc, anh vĩnh viễn cũng không thể biết được ý tứ thật sự của cô.

Khả Hân mò mẫm một hồi mới tìm đến được sofa, cô lên sofa nằm, hai tay ôm chặt thân thể, cô không dám ngủ, chỉ có cố gắng thức trắng đêm nay mới bảo vệ được bản thân. Khả Hân vẫn rất sợ Lâm Vĩ Phong sẽ thật sự làm gì đó với cô, cô biết đàn ông một khi đã ‘lên cơn’ thì rất khó kiềm chế, dù cho anh không cần mặt mũi nhưng cô cần, quan trọng là anh Vĩ Thành lại càng cần mặt mũi.

Khả Hân cố gắng mở to mắt để tỉnh táo nhưng chưa được bao lâu hai mắt đã nhíu lại. Khả Hân trong lúc mơ màng đột nhiên nhớ lại những chuyện từng trải qua với Lâm Vĩ Phong.

Anh đã từng vì cô mà đỡ lấy một dao của Lâm Dương Minh, anh cũng dầm mưa cả đêm đi mua đồ cho cô còn quyên góp tiền cho viện phúc lợi. Cô thật sự rất cảm kích cũng rất tin tưởng anh nhưng tại sao anh lại nửa đêm chạy vào phòng xâm phạm cô?

Tại sao anh lại mâu thuẫn như vậy? Tại sao cô cũng mâu thuẫn theo anh… miệng thì không thừa nhận sức hấp dẫn của anh nhưng trong lòng đã bị anh mê hoặc từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play