Khả Hân nghĩ nguyên nhân lớn nhất khiến cho Vĩ Phong luôn lạnh nhạt và bỡn cợt với cô chẳng qua là vì quan hệ vợ chồng của cô và Vĩ Thành vẫn quá mơ hồ, khiến cho không ai thật lòng đối đãi cô. Khả Hân nghĩ rằng bản thân thân càng phải cố gắng hơn nữa, làm tròn bổn phận người vợ của mình.

“Dì Ba, cháo này là cho anh Vĩ Thành đúng không ạ? Để con mang lên luôn.” - Cô ở biệt thự nhà họ Lâm không phải mới có vài hôm nữa nhưng cơ hội gặp gỡ chồng mình dường như quá hiếm hoi.

Cô vừa quay lưng chuẩn bị bước lên lầu đã thấy Vĩ Phong đứng trên cầu thang từ bao giờ. Có lẽ những lời cô nói với dì Ba, anh hẳn đã nghe được, nghe thấy cũng tốt coi như cô đã thể hiện quan điểm của mình rõ ràng rồi.

Khả Hân vẫn còn vì chuyện lúc sáng mà xấu hổ, nên không dám nhìn thẳng vào Vĩ Phong, hơi cúi mặt muốn cầm theo khay thức ăn đi lên lầu. Vĩ Phong lại chắn ngay trước mặt cô, vươn tay muốn tiếp lấy khay thức ăn:

“Đưa cho tôi.”

“Để tôi làm mới đúng.” - Khả Hân hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên nhìn Vĩ Phong - “Sẽ có một ngày cậu cũng kết hôn sinh con, chuyện chăm sóc anh trai cậu nên để tôi tập làm dần đi là vừa.”

“Không có người phụ nữ nào so sánh với anh trai tôi được, anh ấy chính là người quan trọng nhất.”

Vĩ Phong thấy Khả Hân vẫn còn chần chừ vươn tay giật lấy khay thức ăn từ cô. Hành động bất ngờ của anh khiến cô không phản ứng kịp hai chân hơi loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang cũng may đã vịn được lan can.

Vĩ Phong nhanh chóng thu lại cánh tay vốn định đưa ra đỡ cô của mình, không nói thêm câu nào bước thẳng lên lầu. Khả Hân dù có lạc quan đến đâu cũng bắt đầu thấy tủi thân, cô đã cố gắng như vậy rồi tại sao không cho cô cơ hội.

Lâm Vĩ Thành nhìn em trai cẩn thận lau miệng cho mình sau khi ăn xong bữa sáng, thở dài nói:

“Mấy chuyện kiểu này em cứ để dì Ba với quản gia Thuận làm là được, dành nhiều thời gian ở bên vợ của em đi.”

“Không sao, em làm quen rồi.” - Vĩ Phong vỗ vỗ lên bàn tay anh trai - “Em đã liên hệ xong bệnh viện bên Mỹ rồi, chỉ chờ một cái gật đầu từ anh thôi.”

“Không vội, hay là em với Khả Hân nhanh chóng đi hưởng tuần trăng mật đi, trở về mà Khả Hân mang thai nữa thì càng tốt. Biết đâu nghe tin có cháu rồi, anh sẽ khỏe lại ngay.”

“Sinh con? Anh đừng nói nữa, không có chuyện đó đâu, anh biết em không thích trẻ con mà.” - Anh biết đây lại là cách kéo dài thời gian của Vĩ Thành.

“Thích hay không thì cũng nên sinh, có thể có con thì cứ có con thôi.” - Vĩ Thành liếc nhìn lên tấm ảnh chụp cùng Lý Tuyết Dung, nếu không xảy ra nhiều chuyện bất trắc thế này anh cũng muốn có con cùng Tuyết Dung.

Nếu không phải vì Vĩ Thành quá trân quý tấm ảnh đó thì Vĩ Phong đã sớm vứt nó đi rồi. Người phụ nữ đó mỗi ngày đều rút cạn ý chí sinh tồn của anh trai khiến cho mọi công sức thuyết phục của Vĩ Thành đều tan thành tro bụi.

Hiện tại đang là thời điểm nghỉ hè, Khả Hân vốn định sẽ đến viện tình thương phụ giúp nhưng bây giờ cô đã là vợ người ta, ở nhà chăm sóc chồng mới là chuyện nên làm. Cô biết sau khi Vĩ Thành ăn sáng xong thì Vĩ Phong sẽ đi làm, còn bác sĩ Kiên sẽ giúp Vĩ Thành chăm sóc vết thương.

Cô muốn đi theo bác sĩ Kiên để học tập, sau khi thành thạo rồi có thể tự tay giúp đỡ cho Vĩ Thành. Khả Hân vừa định gõ cửa phòng thì chuông điện thoại lại reo lên.

Viện trưởng Từ gọi đến, từ sau khi cô được chú đón từ viện tình thương về nhà họ Lâm thì viện trưởng Từ vẫn thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm cô. Khả Hân bắt máy, nghe được giọng của viện trường Từ không được tốt lắm. Ông gọi đến là để cảm ơn cô vì số tiền quyền tặng lần trước.

Khả Hân cảm thấy trong lòng bất an, gặng hỏi mãi viện trưởng mới nói, lần trước ông đi quyên góp tiền để phẫu thuật tim cho đứa nhỏ kia vẫn không đủ. Thiếu gần 50.000 đô, đứa trẻ giờ đang trong tình trạng nguy kịch, vài ngày nữa không được phẫu thuật có lẽ tính mạng cũng không còn giữ được.

Cô siết chặt điện thoại trong tay, cô nhất định phải cứu đứa nhỏ này, không thể để một sinh linh vô tội rời bỏ thế gian này như thế. Quan trọng là dù cô chỉ nghe nhưng có thể thấy được dáng vẻ tiều tụy của viện trưởng Từ khiến cô rất đau lòng.

Khả Hân trong tay không có 50.000 đô nhưng chú cô thì có, Đặng Thế Tùng trước giờ cũng đối với người cháu gái là cô khá rộng rãi, chỉ cần không phải yêu cầu gì quá đáng, ông vẫn gật đầu với cô. Khả Hân vội vã đi đón xe về nhà họ Đặng tìm chú nhưng lại nghe được tin chú đã đi công tác từ người làm.

Cô nhìn thấy thím Đỗ Thanh Mỹ đang ngồi trên sofa phòng khách xem hai đôi bông tai kim cương mới được gửi đến, hơi dè dặt đi lại hỏi:

“Thím, thím có thể cho con mượn 50.000 đô được không ạ? Viện tình thương có một đứa nhỏ cần phải làm phẫu thuật gấp.”

Đỗ Thanh Mỹ ngay lập tức đặt đôi bông tai xuống, tức giận nhìn cô nói:

“Con muốn lấy 50.000 đô chỉ để đi cứu một người không thân không thích? Con nghĩ con là bồ tát à hay con coi tiền như rác?”

Khả Hân đã dự đoán trước rằng Đỗ Thành Mỹ không dễ gì đồng ý cho cô mượn tiền, chỉ có thể kiên nhẫn thuyết phục thím mà thôi.

“Đứa nhỏ ấy đang cần tiền gấp lắm, nếu còn kéo dài thời gian thì thật sự không cứu được nữa.”

“Mấy chuyện này không phải sẽ có Hội Chữ thập đỏ lo à? Không thì cũng có mạnh thường quân, liên quan gì đến con mà con phải lo.”

“Viện trưởng Từ cũng đã tìm đến đó để quyên góp rồi, thật sự đã cắt giảm chi phi rất nhiều nhưng vẫn thiếu 50.000 đô. Thím có thể cho con mượn trước được không? Khi nào có tiền con sẽ trả lại ngay.”

Đỗ Thanh Mỹ tỏ ý chán nản nhìn cô, vươn tay đem hai hộp bông tai cất lại vào trong túi:

“Đừng nói là 50.000 đến 5.000 thím cũng không có, một gia đình lớn như nhà họ Đặng, lúc nào cũng cần tiền, sao thím có dư được.”

Khả Hân không ngờ Đỗ Thanh Mỹ sẽ tuyệt tình đến thế, cô nhớ lại khoảng tiền 5 triệu đô lần trước quản gia Thuận đưa cho thím. Chỉ lầy 50.000 trong đó, chắc không đến mức thím cũng từ chối cô.

“Con nhớ lần trước anh Vĩ Thành có gửi nhà mình 5 triệu đô, hay thím lấy tạm trong đó 50.000 cho con mượn được không?”

“Cái gì? Cô dám nhắc tới 5 triệu đô đó? Có phải Lâm Vĩ Thành bảo cô quay về đây tìm cách bòn rút 5 triệu đô đó không? Đúng là gả con gái như bát nước hất đi, mới có mấy ngày đã biết cõng rắn cắn gà nhà rồi.” - Thái độ của Đỗ Thanh Mỹ thoáng cái đã trở nên vô cùng gay gắt, muốn động đến 5 triệu đó, nằm mơ đi, bà ta nghiến răng.

“Không phải, không phải đâu thím, anh Vĩ Thành không hề biết chuyện này.” - Khả Hân gấp gáp giải thích.

“Đừng nói nữa, 5 triệu đó Lâm Vĩ Thành đã đưa cho nhà họ Đặng thì đừng mơ lấy về một xu nào.” - Đỗ Thành Mỹ lạnh giọng, bà ta không tin rằng Khả Hân thật sự muốn mượn tiền để làm từ thiện. Mà dù có là thật thì bà ta cũng không bao giờ đưa, tiền để bà ta mua sắm còn không đủ ở đó mà đi cho người khác.

Khả Hân coi như một lần nữa cảm nhận được sự nhẫn tâm của thím, chỉ đành lủi thủi rời khỏi biệt thự nhà họ Đặng. Cô một mình lang thang trên đường, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ cách làm sao để kiếm được 50.000 đô. Đột nhiên Khả Hân nhớ đến bản thân bây giờ đã có chồng rồi, không thể mượn chú có lẽ vẫn mượn được Vĩ Thành, anh có thể đưa ra một lần 5 triệu đô, chắc sẽ không tiếc gì 50.000 đó.

Khả Hân vội vã trở về biệt thự, cô thấy bác sĩ Kiên đang từ trong phòng vật lý trị liệu bước ra ngoài, ông nhìn thấy cô muốn vào trong thì vội ngăn lại.

“Phu nhân, cậu Vĩ Thành vừa thay thuốc xong, đã ngủ rồi.”

“Vậy sao… thế lúc khác tôi đến tìm anh ấy.” - Sự thất vọng hiện rõ trên gương mặt cô.

“Nhị thiếu gia về rồi!” - Bỗng nhiên có tiếng của quản gia Thuận vang lên từ ngoài cổng khiến cô tìm lại được chút hy vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play