Đặng Mỹ Ân cũng không vội động đũa, ánh mắt tiếp tục hướng về Lâm Vĩ Phong nói:
“Hôm qua mạo muội ngủ lại một đêm, quấy rầy đến nhị thiếu gia rồi.”
“Không có gì.” - Lâm Vĩ Phong vẫn không mặn không nhạt, sắc mặt vô cùng lãnh đãm, mà ánh mặt lại tập trung ở ngồi đang ngồi cách xa mình nhất, Khả Hân thì không muốn để ý cứ cúi đầu ăn cháo.
Đặng Mỹ Ân có chút không vui, Vĩ Phong rõ ràng không hề để tâm đến cô ta. Nhưng cô ta không vội, cô ta biết làm để chiều lòng anh:
“Khả Hân, đừng mãi ăn cháo, em thích ăn bánh táo mà, ăn một ít đi.”
“Cảm ơn.” - Khả Hân nhận lấy bánh táo Mỹ Ân đưa qua. Cô ngẩng lên nhìn thấy anh vẫn đang chăm chăm vào mình, rốt cuộc là anh đang muốn cái gì?
Tám ngày Lâm Vĩ Phong không ở đây, cô đều có một chút mong nhớ không diễn tả được. Chính vì vậy, cô hết lần này tới lần khác, nhắc nhở bản thân giữ khoảng cách với anh, không thể tổn thương Vĩ Thành. Nhưng hiện tại cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, anh vẫn cứ muốn dây dưa với cô.
Bình thường Khả Hân còn không dám khẳng định nhưng bây giờ có cả Đặng Mỹ Ân ngồi ngay cạnh anh mà anh còn chẳng để ý lấy một lần. Ánh mắt không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm cô.
Trong lúc Khả Hân đang định cầm theo bát đũa đứng dậy rồi khỏi bàn ăn thì một cánh tay vững chắc hướng về phía cô, nhìn lại đĩa của mình đã có thêm hai con tôm cuộn thịt. Khả Hân thật sự không biết nên khóc hay cười. Lâm Vĩ Phong vẫn như cũ, giọng điệu ra lệnh rõ ràng, khóe môi hơi cong lên:
“Ăn đi.”
Khả Hân thật sự không hiểu, có phải là anh điên rồi không? Lúc nãy ở trong nhà bếp cưỡng hôn cô bây giờ ở trước mặt người khác thể hiện thái độ như này. Những chuyện anh đang làm thật sự là trái với đạo đức, anh không nghĩ đến anh trai của mình một chút nào sao?
Có lẽ anh gắp đồ ăn cho cô chẳng qua là hối lỗi khi nãy ở trong phòng bếp hơi quá đáng, dù là Lâm Vĩ Phong có ý gì đi nữa, cô cũng cảm thấy bản thân sắp bị bức tới đường cùng luôn rồi.
Sau này, có một ngày Lâm Vĩ Phong cầm giấy đăng ký kết hôn đưa cho cô, nói rằng từ đầu đến cuối người cô kết hôn chỉ có một mình anh mà thôi. Khi ấy Khả Hân không hề vui mừng mà cô rất tổn thương, dù cho lúc đó cô đã yêu anh đến không cách nào khống chế được nữa, cô cũng không thể tha thứ cho sự lừa gạt này của anh.
“Khả Hân, nhị thiếu gia đúng là quan tâm người chị dâu như em rất nhiều.” - Đặng Mỹ Ân cố ý nhận mạnh hai chữ ‘chị dâu’ nhắc nhở cả hai người đừng có làm chuyện vô liêm sỉ nữa.
Khả Hân vốn đã sầu muộn nghe hai chữ ‘chị dâu’ này tâm trạng càng thêm đi xuống nhưng cô không muốn để ai phát hiện ra, gượng cười bảo:
“Vĩ Phong, chị Mỹ Ân cũng rất thích ăn tôm anh cũng gắp một ít cho chị ấy đi.”
Khả Hân biết anh chắc chắn không làm nên lại quay sang Mỹ Ân nói:
“Chị thấy đó, cậu em chồng này của em tính tình cứ lãnh đạm như thế nên tới giờ còn chưa có bạn gái. Em và anh Vĩ Thành cũng vì chuyện này mà suy nghĩ mãi, lo cho hôn nhân đại sự của Vĩ Thành. Nếu chị thấy có tiểu thư nhà nào tốt thì nhớ giới thiệu cho Vĩ Phong, có thể giống như chị thì càng tốt.”
Đặng Mỹ Ân giật giật khóe môi, không ngờ Khả Hân thế mà lại đá quả bóng này qua cho cô. Cô ta nhìn sắc mặt của Lâm Vĩ Phong giống như đã đóng một lớp băng dày cũng biết không nên hùa theo.
“Những cô gái ngưỡng mộ nhị thiếu gia tất nhiên là ở đâu cũng có sao mà cần chị giới thiệu chứ.” - Mỹ Ân nhanh chóng đá lại quả bóng khó chơi này cho Khả Hân - “Hình như em cũng rất ngưỡng mộ nhị thiếu gia phải không?”
“...” - Khả Hân ngẩn ra, tại sao Mỹ Ân lại hỏi cô một câu kỳ lạ như thế?
Cô là vợ của Lâm Vĩ Thành, đột nhiên hỏi cô có ngưỡng mộ em chồng hay không, chẳng phải là ép cô cô vô thế khó hay sao? Chị Mỹ Ân trước giờ không phải người ăn nói tùy tiện, không lẽ chị ấy đã phát hiện gì chứ?
Khả Hân lòng rối như tơ vò còn Lâm Vĩ Phong thì vô cùng hứng thú với chủ đề nói chuyện này. Anh đặt đũa xuống, hoàn toàn tập trung vào Khả Hân, chủ yếu là muốn xem, cô sẽ trả lời như thế nào.
Khả Hân muốn phủ nhận nhưng lại sợ trở thành kiểu giấu đầu lòi đuôi nhưng nếu cô thừa nhận thì khác nào tự mình nhảy vào hố, muốn leo lên nữa là chuyện không thể.
“Đúng vậy, em rất ngưỡng mộ những người có tài năng lại khiêm tốn biết tôn trọng người khác. Giống như là anh Vĩ Thành vậy, tuy anh ấy bị bỏng nặng nhưng vẫn không thể làm giảm bớt sự tài hoa ấy. Lần trước trong cuộc họp cổ đông, ý chí anh ấy kiên định, khí thế bức người thật sự giỏi hơn khối người khỏe mạnh lành lặn. Người như vậy mới khiến cho em sùng bái, nguyện cùng anh ấy bầu bạn cả một đời.”
Khả Hân nói một mạch, mũi cũng cảm thấy chua xót, cô không muốn để ai nhìn thấy mình yếu đuối, đặc biệt là Lâm Vĩ Phong. Nhưng nói ra những lời này, cô không cách nào bình tĩnh được nữa.
“Xin lỗi, em vào toilet một chút.” - Khả Hân vội vàng đứng lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bên trong phòng điều trị, Lâm Vĩ Thành đợi Lâm Vĩ Phong rời khỏi phòng mới ra hiệu cho dì Ba đi qua nói chuyện với mình.
“Đại thiếu gia, dì tính toán qua rồi, ba ngày nữa là đến thời kỳ rụng trứng của phu nhân. Nếu trong mấy ngày đó nhị thiếu gia và phu nhân có thể động phòng thì khả năng mang thai sẽ rất cao. Tôi có thể nhìn ra được phu nhân vẫn là một cô gái trinh trắng, nhị thiếu gia cũng rất cường tráng, thật sự rất dễ mang thai.” - Dì Ba vui mừng nói.
“Ba ngày sau? Vậy thì phải mau chóng chuẩn bị một kế hoạch hoàn hảo, không thể để tới thời điểm đó hai đứa nó lại trốn tránh.” - Lâm Vĩ Thành gật đầu nói.
Anh thật lòng không đợi được nữa, một ngày bây giờ trôi qua với anh là quá dài. Anh phải mau chóng nhìn Khả Hân mang thai, nhà họ Lâm có người nói dối. Dù cho Vĩ Phong chưa hoàn toàn tin tưởng Khả Hân nhưng một khi có con với nhau thì Vĩ Phong chắc chắn sẽ yêu thương con mình, yêu thương cả mẹ của con mình. Ngoại trừ Khả Hân, còn có thêm một đứa con thay mình ở bên cạnh em trai, Lâm Vĩ Thành nghĩ tới liền thấy bản thân có thể an tâm rời đi.
“Đại thiếu gia, mấy ngày nay dì cũng làm cho phu nhân không ít đồ tẩm bổ, nếu hai người họ thật sự động phòng, khả năng nhà chúng ta có thêm một đứa nhỏ đáng yêu sẽ rất cao.” - Dì Ba nói thêm cho Vĩ Thành an tâm.
“Cực khổ cho dì rồi.”
“Không có cực, cậu phải mau khỏe lại.”
Buổi chiều lúc Khả Hân đang làm luận văn tốt nghiệp thì Đỗ Kim Chi, cô gái ở viện tình thương, gọi điện đến. Kim Chi muốn hỏi cô đêm nay có thể đến làm bạn nhảy với Kim Chi hay không.
“Em lại định đi múa cột sao? Nếu để viện trưởng biết chắc chắn sẽ mắng em.” - Khả Hân khuyên can.
“Biết làm sao được, em không có tốt số như chị, vừa có một người chú giàu có giờ lại thêm một người bạn trai có tiền không cần bận tâm mấy chuyện học phí này nữa. Sáu tháng học phí cuối năm em còn chưa có đóng đâu, phải mau kiếm tiền bù vào thôi, chị không nói với viện trưởng thì sẽ không ai biết.”
Đỗ Kim Chi là một cô gái quá kiên cường, cô có thể nhờ viện trưởng dùng quan hệ của mình xin giảm học phí cho Kim Chi nhưng Kim Chi không muốn. Cứ đến hè là sẽ kiếm công việc làm thêm, để vào năm học có thể tự mình đóng học phí, Kim Chi đã ăn ở tại Viện, không muốn trở thành gánh nặng thêm cho Viện nữa.
Kiếm tiền nhanh nhất bây giờ chắc chắn là đi làm vũ công ở các sàn nhảy của quán bar. Một đêm có thể kiếm ít nhất vài triệu, chỉ cần đi một tuần là có thể kiếm đủ học phí rồi.
Khoan đã! Học phí? Hình như cô cũng chưa đóng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT