Quản gia Thuận nhìn thấy Khả Hân tự mình trở về biệt thự nhà họ Lâm thì rất ngạc nhiên:
“Phu nhân, sao cô không gọi tôi đến đón?”
“Tôi có thể tự về được mà, không cần phiền anh vậy đâu.” - Khả Hân cười nói.
“Sau này cô không nên về một mình như thế, đưa đón thiếu phu nhân vốn là trách nhiệm của chúng tôi.” - Quản gia Thuận miệng tuy vẫn nói lời khách sáo nhưng trong lòng lại có thêm một phần thiện cảm với Khả Hân.
Khả Hân đi vào bếp thấy dì Ba đang chuẩn bị bữa tối liền xắn tay áo lên muốn vào phụ, sẵn tiện nghe ngóng chút chuyện của Lâm gia. Khả Hân biết Lâm Vĩ Thành mỗi ngày vẫn ở trong phòng làm các phương pháp vật lý trị liệu. Nhưng tại sao anh ấy vẫn kiên quyết không đi chữa trị ở các bệnh viện tiên tiến thì vẫn là nghi vấn lớn nhất của Khả Hân.
“Dì Ba, sao anh Vĩ Thành không chịu tiếp nhận điều trị tại bệnh viện vậy?”
Mỗi lần dì Ba nghe Khả Hân nhắc đến vấn đề này đều thở dài, dừng một lúc mới nói:
“Từ khi đại thiếu gia nghe tin cô Tuyết Dung qua đời thì ý chí sống của cậu ấy cũng không còn nữa. Dù cho cậu Vĩ Phong có khuyên can cỡ nào, cậu Vĩ Thành cũng trượt dài trong tuyệt vọng.”
Tuyết Dung? Đó là người trong lòng của Vĩ Thành sao? Trong mắt của Khả Hân không khỏi có chút buồn bã nhưng cô ngẫm lại cũng thấy không có gì lạ. Nếu không phải Vĩ Thành bị tai nạn cộng với người thương đã không còn thì làm gì đến lượt cô gả vào nhà họ Lâm, làm đại thiếu phu nhân như bây giờ.
‘Lâm Vĩ Thành vì bất đắc dĩ mới kết hôn với mình, giữa mình và anh ấy có lẽ sẽ không có tình cảm vợ chồng gì. Chỉ cần mình cố gắng chăm sóc anh ấy thật tốt, làm tròn bổn phận một người vợ là được rồi.’, Khả Hân tự nói với bản thân sau đó liền mở tủ lạnh xem có trái cây gì có thể chuẩn bị cho Vĩ Thành hay không.
Cô lựa chọn những trái cây mềm, dễ ăn, có xoài, nho, chery, muôn màu muôn vẻ. Khả Hân vô cùng tỉ mỉ gọt từng trái, xếp lên một dĩa tròn, tạo thành một đĩa trái cây rất bắt mắt, cô còn làm hình mặt cười trên đó nữa.
‘Hy vọng anh Vĩ Thành nhìn thấy tâm trạng cũng tốt hơn, có thể từ từ đồng ý điều trị’, Khả Hân mỉm cười hài lòng nhìn thành phẩm của mình.
“Phu nhân, cậu Vĩ Phong thích ăn xoài lắm đó, dĩa trái cây này cô mang cho cậu ấy đi.” - Dì Ba gợi ý.
“Cậu ta thích ăn thì liên quan gì đến con, đĩa này là con làm riêng cho anh Vĩ Thành.” - Cô bĩu môi lắc đầu.
Dì Ba nghe cô nói vậy cũng không biết nên đáp lại thế nào, Lâm Vĩ Phong không cho phép ai nói ra chuyện người kết hôn với cô thật ra là anh. Vậy nên đôi khi người trong nhà muốn tác hợp cho bọn họ, lại tạo thành tình huống rất kỳ quặc.
Khả Hân mang đĩa trái cây đi lên lầu vừa hay bắt gặp Lâm Vĩ Phong, cô định cứ lướt qua anh xem như không thấy, nhưng lại nghe được giọng mỉa mai của anh.
“Dụng tâm chuẩn bị như này là muốn lấy lòng tôi?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi làm cho anh của cậu. Phiền cậu tránh ra một chút, tôi mang vào phòng cho anh Vĩ Thành.” - Khả Hân đến một chút thiện cảm với người em chồng này cũng không có, ngoài chuyện anh có ta có nhan sắc ra thì không còn điểm nào được.
Không phải làm cho tôi? Vĩ Phong ngẩn người nhìn thấy Khả Hân đi lướt qua anh, lạnh nhạt nói một câu:
“Nhưng anh trai tôi không ăn nổi dĩa trái cây với cái hình mặt cười bỡn cợt đó đâu.”
“Mặt cười bỡn cợt?” - Hai tay đang cầm dĩa trái cây của Khả Hân run lên, mím môi giải thích - “Tôi chỉ là muốn chuẩn bị trái cây nhiều màu sắc tươi vui một chút, muốn anh Vĩ Thành nhìn thấy tâm trạng cũng tốt lên, ăn được nhiều hơn.”
Lâm Vĩ Phong thấy Khả Hân nói đến vô cùng chân thật khóe môi khẽ cong lên vươn tay qua cầm lấy một miếng xoài cho vào miệng.
‘Không tệ, rất ngọt.’
Đến lúc anh định vươn tay qua lấy miếng nữa, dĩa trái cây đã bị Khả Hạn đưa ra xa:
“Cậu ăn một miếng thôi, phải để phần cho anh cậu.”
Lâm Vĩ Phong cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, ngoài bản thân ra lâu rồi không thấy ai đối với anh trai mình như thế, nhưng lời nói vẫn lạnh nhạt như trước:
“Anh tôi chỉ ăn được thức ăn lỏng.”
“Đúng rồi… là tôi không chú ý.” - Khả Hân hơi cúi mặt, sao cô có thể quên chuyện này chứ - “Vậy tôi mang đi xay thành sinh tố cho anh ấy.”
“Khỏi đi, có lẽ anh ấy nhìn thấy mặt cười này của cô cũng sẽ vui lên thật.”
Lâm Vĩ Thành tiếp nhận dĩa trái cây từ Khả Hân, hai ngón tay chỉ vô tình chạm nhau một chút cũng đã khiến mặt của Khả Hân có chút ửng đỏ. Cũng không thể trách cô được, từ nhỏ đến lớn Khả Hân thật sự chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào.
Khả Hân đứng nhìn Vĩ Phong bước vào phòng của Vĩ Thành, hôm nay đút cơm cho Vĩ Thành cũng là Vĩ Phong làm. Các sinh hoạt khác cũng do Vĩ Phong đích thân đảm nhiệm. Có lẽ những khi có Vĩ Phong ở nhà vẫn nên để anh chăm sóc cho Vĩ Thành. Khi nào không có anh thì sẽ đến lượt cô chăm sóc.
Dù cô có muốn làm tròn bổn phận người vợ đi chăng nữa thì cô cũng chỉ là một người xa lạ, mức độ tin tưởng sao có thể so với anh em người ta. Đêm động phòng cô còn chạy ra ngoài, không biết Vĩ Thành có còn giận cô không nữa.
Lâm Vĩ Thành nhìn dĩa trái cây Vĩ Phong mang vào, dù cho khuôn mặt quấn đầy băng trắng cũng nở một nụ cười vui vẻ.
“Khả Hân đó đúng là một cô gái tâm tư tinh tế, tên nhóc em nhặt được bảo bối rồi.”
Lâm Vĩ Phong lại không tỏ vẻ gì hưởng ứng theo anh trai, tâm tư tinh tế hay tâm cơ gian xảo vẫn còn chưa biết.
“Anh hai, chuyện gì em cũng nghe anh hết rồi, anh có thể đồng ý phẫu thuật rồi chứ?”
“Không vội, anh muốn tịnh dưỡng thêm mấy ngày, phẫu thuật là chuyện lớn càng cần sức khỏe tốt nhất.”
Lần nào nhắc đến chuyện này, Vĩ Thành cũng tìm cớ để gạt sang một bên. Vĩ Phong tất nhiên biết anh trai trốn tránh nhưng bản thân cũng không thể gây sức ép với Vĩ Thành nên chỉ đành thở dài.
Vĩ Thành đưa mắt nhìn lên khung ảnh trên đầu giường, trong đó anh đang đứng bên một người phụ nữ rất xinh đẹp, đó chính là Lý Tuyết Dung, người anh hằng đêm mong nhớ.
‘Tuyết Dung, đợi anh sắp xếp ổn thỏa chuyện của Vĩ Phong và Khả Hân anh sẽ đi tìm em, em nhất định phải chờ anh’.
Lúc Vĩ Phong từ phòng anh trai quay lại phòng tân hôn của anh và Khả Hân, cô đã ngủ say rồi. Trong lồng ngực còn đang ôm một quyển sách, Vĩ Phong tiến lại gần nhìn xem, thấy tựa đề của cuốn sách là ‘Các phương pháp vật lý trị liệu hậu phẫu thuật trị bỏng’.
Vĩ Phong đứng ở mép giường nhìn cô ngủ một lúc thì cũng nghiêng người nằm xuống bên cạnh Khả Hân. Cô ngủ vô cùng an yên, hô hấp nhẹ nhàng, hai hàng lông mi thỉnh thoảng lại run lên nhè nhẹ. Tận bây giờ anh mới có cơ hội nhìn ngắm cô thật kỹ, mái tóc đen dài vùi trong gối trắng cùng đôi môi ánh đào càng thêm mấy phần quyến rũ.
“Hóa ra cũng cô cũng có lúc xinh đẹp thế này.” - Vĩ Phong khẽ nhếch môi.
Vĩ Phong vẫn luôn bị mất ngủ, mấy hôm nay cả người mệt mỏi nhưng tự dưng nhìn thấy dáng vẻ ngủ vô ưu vô lo này của cô hai mắt cũng bắt đầu trĩu xuống. Anh nằm xuống bên cạnh cô, hai mắt nhắm lại, chỉ chốc lát sau đã đi vào giấc ngủ.
Khung cảnh trước mắt hóa thành một biển lửa vô tận không có lối thoát, Vĩ Phong nhìn thấy bản thân và anh trai đang chìm trong đó. Lúc này Vĩ Thành vẫn còn lành lặn đang nhìn về phía anh mà hét lên:
“Mau đưa Vĩ Phong rời đi, tôi phải ở lại giữ miệng cống nếu không tất cả đều chết.”
“Anh hai, anh nói gì vậy, em phải ở lại với anh!”
“Không được, không ai được đưa tôi đi.”
Lâm Vĩ Phong vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gào thét tuyệt vọng của chính mình ngày hôm đó vang lên trong đầu. Anh nhớ khi đó có người đã cố sức kéo anh ra ngoài dù anh có vùng vẫy cỡ nào. Anh muốn ở lại với Vĩ Thành, muốn cùng ra ngoài với Vĩ Thành. Nhưng rồi Vĩ Phong lại nhìn thấy Vĩ Thành vẫn ở trong biển lửa hướng về phía anh nở một nụ cười nói:
“Vĩ Phong, em còn sống chính là anh còn sống.”
Sau đó mọi thứ liên tiếp sụp đổ xuống kèm thấy mấy tiếng nổ lớn, tất cả những gì trước mắt Vĩ Phong lại trở về là biển lửa vô tận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT