Mỗi một hành động đó của Vĩ Phong đều thu hết vào trong đáy mắt của Khả Hân. Rõ ràng là cô đang rất phấn khởi đi ra đón anh nhưng khi nhìn thấy hình ảnh anh cùng Emma thì tâm trạng thoáng cái đã chùm xuống.
Lâm Vĩ Phong cũng sớm để ý đến sự hiện diện của cô, anh nhận lấy tệp hồ sơ từ Emma, nói thêm mấy câu rồi tạm biệt cô. Anh nhìn gương mặt xị ra của Khả Hân mà không khỏi buồn cười.
Không phải ghen rồi đấy chứ? Chỉ là một phương thức xã giao bình thường thôi mà, Vĩ Phong nghĩ cô đúng là biết cách chọc người ta yêu thương.
“Hôm nay còn biết ra cửa đón tôi đi làm về, ngoan vậy sao?” - Giọng nói anh lười biếng, thật sự như một người vừa đi làm mệt mỏi về nhà đang cố tình trêu ghẹo vợ mình.
Khả Hân trừng mắt nhìn anh, ngoan cái gì ngoan, anh có tư cách gì mà suốt ngày dùng từ đó với cô. Khả Hân không thèm nói chuyện với anh xoay người đi trở lên cầu thang nhưng mới đi được mấy bước cô đã nhớ ra chuyện quan trọng.
Cô xuống đây nghênh đón anh chính là vì chuyện của chú cô, chuyện còn chưa kịp nói đã bị anh chọc giận tới muốn quay về phòng. Giây tiếp theo, cô lại xoay người lại, không ngờ anh đi theo sát cô, trán cô lại đụng vào ngực anh, tiếp tục bị ăn đau.
“Còn biết nhào vào lồng ngực tôi nữa đây.” - Anh nhìn cô ôm trán xoa xoa thật sự vừa đáng thương vừa buồn cười.
“Nhị thiếu gia tài hoa thế này, số người muốn nhào vào lòng của anh chắc là xếp hàng dài cả một con đường. Tôi tự biết thân biết phận không có trèo cao như vậy.”
Khả Hân cắn răng nói ra mấy câu khen ngợi, sau đó nói đến chuyện chính:
“Chú tôi muốn mời anh cuối tuần này tới nhà ăn bữa cơm, nhờ tôi chuyển lời cho anh. Xem ra chú đã sớm coi anh như con rể quý trong nhà.”
“Con rể quý? Cô nỡ sao?” - Lâm Vĩ Phong ngồi xuống sofa, chân dài thẳng tắp vắt chéo ở trước, nhàn nhã nâng một tách trà lên nhìn cô nói.
“Có gì mà không nỡ chứ? Nếu anh cưới một trong ba người tiểu thư nhà họ Đặng thì tôi có thể cùng người đó làm chị em dâu.”
Cô không hiểu sao anh lại cho rằng cô không nỡ, người trong nhà này mong Vĩ Phong có thể sớm lấy vợ nhất chính là cô. Chỉ cần Vĩ Phong yên bề gia thất thì sẽ không còn tìm cô dây dưa nữa.
“Nếu cô đã muốn như thế tôi cũng không ngại tam thê tứ thiếp.” - Lâm Vĩ Phong nhếch môi đặt ly trà xuống.
Tam thê tứ thiếp? Khả Hân giật mình, không lẽ anh định cưới tới hai người vợ, muốn chú gả tận hai người con gái cho anh? Khả Hân thật không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.
“Những lời chú muốn tôi nói với anh tôi cũng nói rồi. Ngày mai, chính xác là tối mai anh có muốn đến nhà họ Đặng hay không là chuyện của anh.” - Khả Hân thật sự chỉ ước có thể vạch rõ ranh giới với anh, cô nói xong thì xoay người rời khỏi phòng khách.
Tại biệt thự nhà họ Đặng lúc này, Đỗ Thanh Mỹ đang cẩn thật đặt một chiếc bánh xoài vô cùng tinh xảo vào trong hộp quà. Mục đích vô cùng rõ ràng, bà ta muốn con gái mang thứ này đi lấy lòng Lâm Vĩ Phong.
Lâm Vĩ Phong thích ăn xoài nhất, lời này do chính miệng Khả Hân nói nên không thể sai được.
“Mỹ Ân, mẹ chuẩn bị cho con hết rồi, con hãy nhanh chóng đem hộp bánh này đến nhà họ Lâm. Bây giờ qua đó vừa vặn là bữa tối, Lâm Vĩ Phong hẳn là có ở nhà, một lát mẹ cũng sẽ gọi cho Khả Hân xác nhận lại.” - Đỗ Thanh Mỹ đem hộp bánh đặt vào trong tay Đặng Mỹ Ân.
“Mẹ, không thể làm vậy được, mẹ nghĩ anh ta là ai chứ? Mấy trò lấy lòng trẻ con này anh ta chắc chắn chán ghét.” - Lần trước bị Vĩ Phong cự tuyệt, Mỹ Ân vẫn canh cánh trong lòng, quan trọng là cô ta đã rút ra bài học. Lâm Vĩ Phong không phải kiểu người thích nịnh bợ hay thích người khác chạy theo xun xoe.
“Như vậy thì sao, ít nhất thể hiện con quan tâm cậu ta. Nếu con thật sự đã thích cậu ta tới vậy thì phải dốc lòng theo đuổi, không được vì một chút khó khăn mà lùi bước. Một người trai chưa vợ, một người gái chưa chồng, có cái gì không dám thổ lộ chứ?” - Đỗ Thanh Mỹ hết mực khuyên nhủ.
Đặng Mỹ Ân rũ mắt, cầm chặt hộp bánh trong tay:
“Nếu anh ta lại cự tuyệt lần nữa thì sao?”
“Ở nhà họ Lâm còn có Khả Hân mà, mẹ gọi điện cho nó, bảo nó giúp đỡ con, con chắc chắn không phải lẻ loi trơ trọi đâu.” - Đỗ Thanh Mỹ mặc dù chỉ mới thấy Lâm Vĩ Phong có một lần nhưng lại trong lòng đã muốn xem anh là con rể luôn rồi.
Đặng Mỹ Ân nghe mẹ nói đến như thế nên cũng miễn cưỡng cấm lấy hộp bánh kia. Cô ta nghĩ nếu một lát mọi chuyện thật sự không được suôn sẻ thì cứ nói là bánh cô ta mang cho Khả Hân, khỏi phải xấu hổ.
Đặng Mỹ Ân đi ra tới cửa thì gặp phải Đặng Mỹ Mai, Mỹ Mai vừa thấy chiếc hộp trong tay chị mình rất bắt mắt thì vươn tay muốn đoạt lấy:
“Chị, đây là gì vậy?”
Đặng Mỹ Ân vốn muốn đem hộp bánh giấu đi nhưng không thể nhanh tay bằng Mỹ Mai. Ngay lúc cô ta thấy bánh sắp bị Mỹ Mai lấy được, Mỹ Ân đã nghĩ ra một chủ ý khác.
“Đây là một hộp bánh xoài, Khả Hân nói Lâm Vĩ Phong thích ăn nên mẹ bảo chị đem qua cho anh ta.”
“Mẹ muốn chị đi lấy lòng anh ta chứ gì! Mẹ đúng là bất công.” - Đặng Mỹ Mai bất mãn.
“Vậy thì em mang hộp bánh này đi lấy lòng Lâm Vĩ Phong đi, khỏi phải lo mẹ bất công nữa.”
Đặng Mỹ Ân làm như vậy chính là muốn thử xem tâm tư của Lâm Vĩ Phong thế nào, rốt cuộc là anh không thích tất cả phụ nữ tiếp cận hay chỉ không thích một mình Đặng Mỹ Ân cô.
“Được, được, để em đi.” - Đặng Mỹ Mai nhìn lại chính mình xem đã đủ quyến rũ chưa, khẽ hất tóc một cái - “Chị đi mắc công bị anh ta cự tuyệt nữa.”
“Em nhớ hỏi Khả Hân chuyện tối mai mời anh ta tới nhà có thành hay không, chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất.” - Đặng Mỹ Ân dặn dò mấy câu thì liền xoay người vào phòng khách, để mặc Mỹ Mai tự đi tới nhà họ Lâm.
Khả Hân vừa mới đi lên phòng đã nghe điện thoại từ thím Thanh Mỹ gọi tới. Bà nói rằng Mỹ Ân đang trên đường tới đây tặng bánh cho Lâm Vĩ Phong, dặn cô phải tiếp đón đàng hoàng. Khả Hân không ngờ chị Mỹ Ân sau khi bị anh cự tuyệt vẫn hạ mình tới đưa bánh, xem ra cảm tình rất sâu đậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT