Anna ở tại nhà họ Lâm được đối xử thật sự rất tốt, chẳng khác gì so với Khả Hân, dì Ba và quản gia Thuận luôn tìm cơ hội để chú ý sở thích ăn uống cũng như thói quen sinh hoạt của cô. Anna vẫn luôn biết ơn sự đối đãi nhiệt tình đó nhưng lòng cô không vui nổi.

Cuộc sống ở đây không phải lo ăn lo mặc, cô cũng giống như một con chim hoàng yến được nuôi trong lồng vàng, không có chút tự do nào. Anna còn chưa kịp nói lời nào với giáo sư, sợ rằng ông ấy đang tức giận muốn đuổi học cô rồi.

Khả Hân và Vĩ Phong đang cùng chơi tô màu với Khả Vĩ thì nghe tiếng gõ cửa. Vĩ Phong đứng dậy ra mở cửa, anh thấy người đến là Anna thì liền xoay đầu nhìn Khả Hân, Vĩ Phong biết Anna là đến tìm cô Khả Hân.

“Khả Hân, ra ngoài nói chuyện một chút được không?” - Anna lên tiếng.

Khả Hân mỉm cười gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn dò Khả Vĩ:

“Con tô màu ngoan đó, không được bẻ bút nữa.”

“Cứ để con bé bẻ, thích bẻ bao nhiêu cũng được.” - Lâm Vĩ Phong quay lại giường, xoa xoa đầu con gái, chỉ là vài cây bút màu, con gái của anh muốn làm gì cũng được.

Khả Hân cau mày không đồng tính:

“Anh không thể chiều hư con bé như vậy, lúc em ở viện tình thương, một cây bút màu thôi cũng vô cùng quý giá với những đứa trẻ ở đó.”

Khả Vĩ giống như hiểu được mẹ thật sự đang không vui, cây bút màu đang cầm trong tay cũng bỏ xuống, nghiêng người về phía Lâm Vĩ Phong cầu cứu. Lâm Vĩ Phong cười ôm con gái vào lòng, nói:

“Em ra ngoài nói chuyện với Anna đi, đừng để cô ấy chờ. Anh nhất định sẽ không để con gái bẻ bút màu nữa đâu.”

Khả Hân khẽ lườm cả hai cha con rồi bước ra ngoài đi cùng với Anna.

Lâm Vĩ Phong và Khả Vĩ nhìn nhau, anh véo nhẹ mũi con gái nói:

“Gia đình này ai làm chủ con cũng thấy rồi đó, sau này chúng ta muốn sống tốt đều phải lấy lòng mẹ của con rồi.”

Khả Vĩ nghe không hiểu lắm nhưng cũng bắt chước cha mình tập thở dài một cái.

Anna nhìn khung cảnh gia đình hạnh phúc của Khả Hân cuối cùng cũng hiểu vì sao David đối với hai mẹ con cô tốt như vậy Khả Hân cũng không may mảy lung lay. Anna bây giờ lại có phần giống tình cảm của Khả Hân khi đó, ở đây đúng là rất tốt nhưng không phải nơi cô thật sự thuộc về.

“Khả Hân, cô có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

Khả Hân lúc này mới nhớ đến chuyện này, tự trách mình đã vô tâm không chú ý cảm nhận của Anna. Cô nắm lấy tay Anna, nhẹ giọng nói

“Để tôi nói Vĩ Phong đưa cho cô, mấy hôm nay tôi cứ lo cho Khả Vĩ không có thời gian để ý chuyện khác. Anna, cô vẫn muốn về Canada đúng không?”

“Tất nhiên là tôi muốn trở về.” - Anna gật đầu - “Tôi sẽ gọi điện cho David, cô có chắc là chồng cô sẽ đưa điện thoại cho tôi không?”

Khả Hân lắc đầu cười, vỗ vỗ bàn tay Anna:

“Không sao đâu, chúng tôi ở đây rất an toàn. Thiệu Huy cưỡng ép đưa cô đến đây tôi cũng không đồng tình vậy nên nếu cô muốn gì cứ nói với tôi, tôi không giúp được sẽ nói với Vĩ Phong giúp cô.”

Anna gật gù, lời này của Khả Hân thì Anna tin, một màn vừa rồi đã đủ chứng minh trong nhà này người có tiếng nói nhất là ai.

Lâm Vĩ Phong cũng không ngại chuyện Anna liên lạc với David, nơi này là địa bàn của nhà họ Lâm, anh tự tin David có tới gõ cửa cũng không làm được gì anh. Anna cầm được điện thoại trong tay, do dự nửa ngày vẫn không gọi điện cho David.

“Cô Anna, cậu Thiệu Huy vừa gọi đến nói buổi chiều sẽ sang đây ăn cơm, cậu ấy hỏi cô có muốn ăn cá tuyết không, cậu ấy sẽ mua đem đến.” - Dì Ba vừa nghe điện thoại của Thiệu Huy xong liền đi tìm Anna thuật lại.

Cá tuyết là món yêu thích của Anna, cá tuyết cũng là món đặc trưng của Canada, lần nào hai người đi ăn cùng nhau Anna cũng sẽ gọi cá tuyết.

“Tôi sao cũng được.” - Anna rủ mắt nói.

Cô lại liếc nhìn xuống điện thoại trong tay, cuối cùng chọn gọi cho giáo sư và sắp xếp chuyện ở trường học đại học trước.

Anna mang điện thoại đưa lại cho Khả Hân, Khả Hân thấy vẻ mặt của Anna vẫn trĩu nặng như trước. Cô cứ nghĩ sau khi Anna có thể liên lạc với bên ngoài thì tâm trạng sẽ tốt hơn, lo lắng hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

“Khả Hân, tôi không biết mình nên làm gì nữa.” - Anna ôm đầu.

“Cô vẫn chưa gọi cho David sao?”

“Nếu tôi gọi cho David đồng nghĩa với tôi đã quyết định…”

“Chấm hết với Thiệu Huy.” - Khả Hân tiếp lời thay Anna - “Cô còn tình cảm với Thiệu Huy đúng không?”

“Còn mà cũng không còn. Lúc chia tay không phải vì hết yêu mà vì không còn chung đường nữa.”

“Còn chuyện của cô và David lại là thế nào nữa?” - Khả Hân không hề nghĩa giữa hai người này có tình cảm nam nữ nhưng gần đây thái độ do dự của Anna với Thiệu Huy và David đã khiến cô nhận ra.

Anna vò vò đầu, chính cô cũng không biết cô và David là quan hệ gì, là ông chủ và nhân viên hay là bạn bè, không đúng, cô và David đã ở trạng thái mập mờ từ lâu rồi. Khả Hân nhìn vẻ mặt này Anna cũng hiểu ra giữa Anna và David thật sự đã có gì đó không bình thường.

“Bỏ qua những chuyện xấu mà David đã làm thì về mặt săn sóc và quan tâm người khác anh ta đúng là rất tốt.” - Khả Hân nói câu này là nhận xét thật lòng - “Tôi tất nhiên hy vọng cô và Thiệu Huy có thể hàn gắn nhưng nếu cô chọn David cũng không sao cả, anh ta thật lòng với cô là đủ rồi.”

“Không nói David có thật lòng hay không, tôi còn chưa biết mình thật lòng với ai.” - Anna cười khổ nói.

“Chỉ cần làm chuyện mình thích thôi.” - Khả Hân nắm lấy hai vai của Anna - “Lúc trước tôi cứ suy nghĩ quá nhiều, lo trước lo sau mới lỡ mất rất nhiều thời gian có thể sống hạnh phúc bên người mình yêu thương.”

Anna khẽ ôm lấy Khả Hân, cũng may bên cạnh cô còn ở người bạn thân thiết này, giúp cô có một chỗ dựa tình thần vững chãi. Khả Hân đưa điện thoại trở lại cho Anna, cười nói:

“Muốn làm gì cứ làm.”

Anna cầm lấy điện thoại, hít sâu một hơi, cô không gọi chỉ chọn gửi tin nhắn cho David. ‘Tôi muốn quay về Canada, Anna’, tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play