Khả Hân và Vĩ Phong thật sự có thể nói chuyện với nhau đến ngày hôm sau nhưng cuộc gọi này không thể kéo dài mãi được. Dù sao bọn họ cũng sắp được gặp nhau trong sinh nhật của Khả Vĩ và có thể từ đó về sau không phải chia ly nhau nữa.

“Khả Vĩ, nói ‘bye bye’ cha đi con.”

Khả Vĩ không nói nhưng vẫn mỉm cười vẫy vẫy tay với Lâm Vĩ Phong, Vĩ Phong lưu luyến không muốn cúp máy. Nghĩ đến ngày có thể được ôm cả hai mẹ con trong vòng tay, anh vừa đến nửa đêm giật mình tỉnh giấc cũng muốn nở nụ cười.

Khả Hân bế theo Khả Vĩ quay vào nhà thì bắt gặp Andrew đã đừng ở đó đợi từ lâu. Khả Vĩ nhìn thấy ông còn rất thân thiết đưa ta ra muốn được ông bế, Andrew không bế Khả Vĩ mà ra hiệu cho người làm đứng bên cạnh bế con bé về phòng.

Khả Hân hít sâu một hơi, Andrew muốn nói chuyện riêng với cô. Khả Hân cố gắng nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy với Vĩ Phong, cô và anh đều không nhắc gì về ý định trốn thoát, để tránh tai vách mạch rừng, vậy còn có chuyện gì khiến Andrew bận tâm.

“Hôm nay là sinh nhật của Lâm Vĩ Phong?”

Khả Hân gật đầu, tại sao ông ta quan tâm chuyện này?”

“Cậu ta bao nhiêu tuổi?”

“Vừa tròn 29 tuổi.”

Khả Hân cảm thấy Andrew giống đang muốn xác nhận lại điều đó, mặt dù ông ta đã khống chế biểu cảm trên gương mặt không để lộ bất kỳ điều gì. Nhưng đôi mắt khó mà nói dối, trong mắt ông ta tràn ngập sự hoang mang và hoài nghi.

“Ông hỏi những điều này làm gì? Thông tin của của Vĩ Phong nếu ông muốn biết thì đâu có gì khó.”

Andrew cũng không biết sao mình lại đi hỏi những điều ngớ ngẩn như vậy, giống như ông không muốn tin và đang muốn ai đó hãy phủ nhận nó cho ông. Nhưng không, Khả Hân khẳng định nó và ông cũng vừa xem lại hồ sơ ông điều tra được của Lâm Vĩ Phong, hôm nay đúng là ngày sinh của anh.

“Không thể nào…”

“Ý ông là chuyện gì không thể nào?” - Khả Hân cố hỏi với theo vì Andrew đã xoay người đi về phòng của mình.

Cô biết ông ta sẽ không nói cho cô biết, Khả Hân ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu, vì sao ngày tháng năm sinh của Vĩ Phong lại khiến Andrew có thái độ kỳ lạ như vậy. Đến khi chính Khả Hân cũng bừng tỉnh ra thì cô ngay lập tức lắc đầu, tự mình phủ nhận suy nghĩ vừa thoáng qua đó.

Không chỉ Andrew không muốn tin, tất cả những ai nghe qua nó có lẽ đều không muốn tin.

Mặc dù vẫn mang tâm trạng thất tình chưa thể hoàn toàn đứng dậy được nhưng Thiệu Huy vẫn biết trước mắt cần tập trung vào chuyện gì. Cậu đưa kế hoạch cho Lâm Vĩ Phong đang ngồi bên cạnh xem.

“Tôi đã bắt đầu bố trí người trà trà trộn vào làm việc trong tòa tháp đó, những gì David nói là thật, hội trường của tầng cao nhất đã được bao trọn trong ba ngày cho công tác chuẩn bị tiệc sinh nhật.”

“David không nói dối.” - Vĩ Phong gõ gõ cây bút lên màn hình máy tính bảng hiện thị bản đồ kết cấu của tòa tháp.

“Có lẽ anh ta thật sự đang mở đường cho chúng ta, dù sao thì đây cũng là cơ hội duy nhất có thể cứu cả mẹ con Khả Hân. Bên phía David cũng đã bắt đầu thiết lập an ninh cho bữa tiệc từ bây giờ, vậy nên dù cho anh ta có ý giúp đỡ cũng không dễ dàng đâu.” - Thiệu Huy chậm rãi nói.

David chỉ có thể gợi ý còn lại phải trông chờ vào bản lĩnh của bọn họ. Đâu thể hy vọng David sẽ tốt đến mức đưa Khả Hân và Khả Vĩ đến trao tận tay cho anh được.

“Không chỉ phía David, vì bữa tiệc này mời hậu hết những nhân vật máu mặt của thành phố, từ chính trường, thương trường cho đến giới giải trí, vậy nên bất kỳ ai đến đây cũng đều chuẩn bị nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn cho chính mình.” - Thiệu Huy khẽ thở dài - “Vậy nên bữa tiệc đó nhìn thì có vẻ không ai chú ý ai nhưng bất kỳ ai cũng đang được quan sát bởi hàng trăm cặp mắt.”

“Báo với Dương Trạch chưa?”

Hoàng Thiệu Huy gật đầu, cậu và Vĩ Phong sang đây chưa lâu tuy có thể tìm được một số người trung thành nhưng số lượng vẫn quá ít. Để chắc chắn hơn cần phải kết hợp với cả phía Dương Trạch và Lâm Vĩ Thành.

“Tôi cũng vừa nói chuyện với anh Vĩ Thành, chuyên cơ ngày mai sẽ đến, chỉ cần đưa được người ra ngoài, chúng ta lập tức rời khỏi Canada.”

“Vậy thì tốt rồi…” - Giọng nói của Thiệu Huy đột nhiên nhỏ đi, có lẽ nghĩ đến chuyện rời khỏi đây cậu không nỡ.

“Vĩ Phong, cậu nghĩ tôi có nên từ bỏ không?”

Lâm Vĩ Phong im lặng một lúc mới lên tiếng:

“Cậu muốn làm gì cứ làm cái đấy, đừng như tôi, suy nghĩ quá nhiều cuối cùng mỗi một chuyện làm ra điều khiến bản thân hối hận.:

“Vậy… kế hoạch có lẽ tôi cần sửa thêm vài chỗ.” - Thiệu Huy mỉm cười nói, trong lòng dường như vừa đưa ra quyết định.

Khả Hân nhìn thấy David chiều theo Khả Vĩ để đặt con bé lên vai chơi đùa đã hơn nửa tiếng rồi, vội vàng đi đến nói:

“Anh mau để Khả Vĩ xuống đi, chơi nãy giờ cũng mệt rồi.”

“Không sao đâu, tôi thích bế Anju như này.” - David ngẩng đầu lên nói với Anju ở vẫn còn đang rất thích thú chưa muốn xuống - “Con ôm cổ papa chặt nhé, máy bay tiếp tục cất cánh đây.”

Khả Hân nhìn David và Khả Vĩ lại nghĩ đến hình của Vĩ Phong và con bé sau này, chắc chắn còn hạnh phúc và ấm áp. Gần đây Khả Hân không còn bài xích chuyện David và Khả Vĩ thân thiết nữa, dù sao David yêu thương con bé là thật lòng.

Khả Vĩ chơi thêm một lúc bắt đầu buồn ngủ, David bế bé con vào phòng cẩn thận đắp chăn cho con bé. Trước khi rời đi còn lưu luyến hôn con bé một cái, bước đến cửa phòng vẫn ngoái đầu lại nhìn.

“Anh sao vậy?” - Khả Hân hỏi - “Đâu phải ngày mai không gặp con bé nữa.”

David cười khổ đáp:

“Có lẽ sớm thôi phải nói lời tạm biệt rồi.”

Khả Hân nghe được câu này của David trong lòng vui như hoa nở, mấy ngày vừa qua David có nhiều lần gợi ý nhưng cô không dám tin. Bây giờ chính miệng anh ta nói như vậy chính là ngầm thừa nhận sẽ buông tay mẹ con cô.

Kim đồng hồ sắp chạy đến số mười hai, đã nửa đêm rồi mà Anna vẫn chưa. David vốn dĩ muốn đợi Anna về nhưng chẳng hiểu sao lại cứ đến trước cửa phòng Khả Hân và Anju nhìn mãi.

Có lẽ anh ta vẫn không nỡ nói lời từ biệt, cuộc sống hiện tại như một giấc mộng đẹp, đâu có mấy người đủ can đảm đánh thức mình. Tiếng bước chân ở dưới sảnh vang lên, David biết Anna đã về, xem ra đây cũng là tiếng chuông báo thức để anh tỉnh mộng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play