Anna nắm lấy bàn tay của Thiệu Huy, suýt xoa nói:

“Tay anh lạnh quá, em đã nói anh nhiều lần là phải đeo găng tay khi ra ngoài mà.”

Hoàng Thiệu Huy gật đầu mỉm cười, kể từ sau khi chia tay đây là lần đầu tiên Anna dịu dàng quan tâm cậu như vậy.

“Anh đã quen có em bên cạnh nhắc nhở anh rồi.”

“Vậy thì sau này anh phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt. Em không phải người bi lụy trong tình yêu, em cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.”

“Anna… ý của em là…” - Thiệu Huy không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, tay của anh vẫn còn đang cảm nhận được hơi ấm từ cô tại sao từ lời cô nói lại nghe lạnh lẽo đến vậy.

Anna từ từ rút tay lại, cô sẽ không rời Canada, Thiệu Huy rồi cũng đến ngày rời khỏi đây.

“Khúc mắc anh nói hẳn là chuyện em cho rằng anh đã đâm David. Thật ra em biết anh không làm, em biết David tự đâm mình. Nhưng em vẫn chọn làm điều khiến anh tổn thương, Thiệu Huy, liệu chúng ta có thể tiếp tục sao?”

Anna vừa nói dứt câu thì bước qua Thiệu Huy đi thẳng đến chỗ xe của David mở cửa bước vào. David cũng vội vàng bước theo, anh ta khẽ quay đầu lại nhìn Thiệu Huy vẫn còn thần thờ đứng đó, lắc đầu thở dài, tình yêu đều là liều thuốc độc.

“Giúp tôi nhắn với Lâm Vĩ Phong, tôi muốn gặp anh ta.” - David nói xong thì cũng bước vào xe.

Dòng người cứ lướt qua Hoàng Thiệu Huy, cậu vẫn đứng yên đó giống như một cành cây khô giữa trời đông gió rét. Cậu không muốn tin vào những điều mình vừa nghe nhưng cậu biết nó đều là thật vì cảm giác vỡ vụn của trái tim bên trong lồng ngực. Không phải vì David, không vì bất kỳ yếu tố nào khác tác động, chỉ là vì cô thật sự muốn rời bỏ cậu.

David ra hiệu cho tài xế khởi động xe, Anna vẫn không nhìn lại một lần. David biết trong lòng cô cũng đau đớn chỉ là không ngờ cô có thể tỏ ra tàn nhẫn đến như vậy.

“Quyết định của cô khiến tôi thật sự kinh ngạc.”

“Anh hài lòng chưa?” - Anna nghiến răng nói.

“Tôi để cô tự quyết định mà, tôi đâu có bắt ép cô.” - David vẫn bày ra vẻ mặt vô tội nhưng trong chuyện này David thật sự đã luôn trao quyền chủ động vào tay của Anna.

“Để Khả Hân và Anju rời khỏi đây đi, một khi gia đình Khả Hân đoàn tụ rồi, họ và cả Thiệu Huy cũng sẽ không còn ở đây nữa. Đây là điều tốt cho cả tôi và anh.”

David day day thái dương, bật cười nói:

“Cô đừng có đọc suy nghĩ của tôi nữa.”

Sau khi về biệt thự việc đầu tiên David làm tất nhiên phải đi gặp Andrew. Andrew có vẻ không muốn nói chuyện lúc này, David giúp ông cắt một điếu xì gà, anh nhìn lên bàn thấy ông đã lấy sợi dây chuyền kia xuống.

David không rõ cuộc nói chuyện của Khả Hân và Andrew nhưng có vẻ có liên quan đến người phụ nữ ở trong lòng Andrew bấy lâu nay. Từ sau khi lấy sợi dây chuyền này từ chỗ Khả Hân, ông luôn đặt nó ở chỗ cao nhất trên kệ gỗ, giống như đó là vật ông trân quý nhất.

“Anju sắp một tuổi rồi, con muốn tổ chức sinh nhật cho con bé.”

Andrew gật đầu, rít một hơi, ý bảo David cứ tùy mà làm.

“Con muốn làm thật lớn, sẵn đó chính thức nhận con bé làm con gái.”

“Ừ.” - Chuyện này hợp ý của ông.

“Con biết cha không thích ồn ào, con muốn tổ chức bên ngoài, mời người của tổ chức đến để họ cũng biết đến sự tồn tại của Anju như một thành viên của chúng ta.” - Mỗi một chữ David nói ra đều suy nghĩ vô cùng cẩn thận, phải làm để Andrew có thể gật đầu thông qua cho anh.

“Con tự liệu mà làm.” - Andrew trầm giọng xuống - “Cha không hỏi đến vết thương gần đây cũng như những chuyện con đang làm nhưng không phải không biết, đừng khiến ta thất vọng.”

“Con biết, thưa cha.” - David cúi đầu chào ông rồi rời khỏi phòng.

David nhìn thấy Khả Hân đang đứng ở hành lang, giống như đang có chuyện muốn nói, anh đi lại chỗ cô.

“Đừng gây chuyện nữa, cô chỉ cần kiên nhẫn chút nữa thôi.”

“Khi nãy tôi biết được hóa ra cha của Vĩ Phong khiến cho Andrew phá sản phải lang bạt đến Canada, nguồn cơn của mọi chuyện là từ đây.” - Khả Hân nghĩ không nên nói chuyện của mẹ Vĩ Phong và Andrew ra với ai.

David gật gù, hóa ra nguyên nhân là như vậy, dù sao anh cũng đã có suy đoán này từ lâu.

“Vĩ Thành và Vĩ Phong đều là người vô tội, tôi và cả Anju cũng đều là những người không biết gì.”

“Vậy Tuyết Dung thì sao, tôi thì sao, nếu thôi cô nói thì tất cả chúng ta ban đầu đều vô tội thôi. Nhưng đi đến bước này, chúng ta không thể vô tội nữa rồi.”

Khả Hân cắn chặt môi, bàn tay của Vĩ Phong cũng đã nhuốm máu rồi, cô và con gái đâu thể vỗ ngực nói mình không liên can được.

“David, anh đã nói sẽ giúp mẹ con tôi mà.”

“Khả Hân, Anju đã một tuổi rồi, từ khi chúng ta quen biết nhau, những lời tôi nói có cái tôi làm tốt có cái làm chưa tốt nhưng tôi chưa từng lừa dối cô.”

Khả Hân là người con gái đầu tiên được anh ta thật lòng đối đãi như vậy. Có thể nói từ lúc gặp cô, anh ta thật sự như trở thành một người khác, một người vừa tỉ mỉ vừa chu đáo.

David đột nhiên tiến gần đến trước mặt Khả Hân, anh ta đưa một bàn tay ra nâng gương mặt cô lên.

“Để yên mấy giây thôi.” - Khả Hân muốn gạt tay David ra nhưng anh ta ngăn lại.

David nhìn sâu vào đôi mắt cô nhìn, anh ta chưa bao giờ ngắm gương mặt cô ở khoảng cách gần như vậy. Anh ta thật sự đã buông cô ra rất nhanh sau đó xoay người dứt khoát rời đi.

Bên dưới sảnh Henry đang lắc lư ly rượu chờ David, Henry nhìn anh ta trêu ghẹo nói:

“Hai người vừa làm gì ở hành lang thế hả?”

“Không làm gì cả.” - David lắc đầu, tự rót cho mình một ly rượu - “Chỉ muốn xác định lại một chuyện thôi.”

“Chuyện gì?”

David không vội trả lời, anh ngồi xuống, nhấp một ngụm Chivas, khi cổ họng hơi cay mới bắt đầu nói:

“Tôi rung động trước Khả Hân nhưng nó không phải yêu, từ trước đây nay đều không phải yêu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play