Lâm Vĩ Phong đã bắt đầu thu xếp để sang Canada, Dương Trạch muốn đi cùng nhưng anh không đồng ý.

“Cậu ở lại đây đi, tôi thấy có lỗi với Thiệu Huy đủ rồi, không thể để cậu vất vả nữa.”

“Nhắc Thiệu Huy mới nhớ, mấy ngày nay cậu ta không ổn lắm.” - Dương Trạch nói.

Lâm Vĩ Phong nhíu mày lo lắng:

“Cậu ấy ở Canada gặp chuyện gì sao? Có an toàn không?”

Dương Trạch lắc đầu cười, thong thả nhấp một ngụm cà phê rồi mới kể:

“Vì để lấy tin tức mà cậu ta đi tiếp cận một cô gái chăm sóc cho mẹ con Khả Hân, không biết thế nào mà tổn thương người ta xong giờ một mình ôm tương tư luôn.”

Lâm Vĩ Phong mất mấy giây mới hiểu hết lời của Dương Trạch:

“Ý cậu là Thiệu Huy thất tình? Kẻ không tim không phổi như cậu ta cũng biết yêu rồi à?”

“Cậu đừng nói gì với Thiệu Huy, cậu ta giờ đang nhạy cảm lắm, chọc vào là nổi cáu đó.”

Dương Trạch và Lâm Vĩ Phong vẫn luôn đợi một ai đó xuất hiện có thể “trị” được Thiệu Huy, không ngờ người con gái đó lại đến trong trường hợp này.

“Phụ nữ là tốt rồi, trước đây tôi còn nghĩ cậu ấy sẽ tìm cả đàn ông.” - Lâm Vĩ Phong nhớ lại đời sống cá nhân trước đây của Thiệu Huy không nhịn được mà rùng mình.

“Khi nãy tôi gặp anh Vĩ Thành thấy chẳng khác gì trước đây, đúng là thần kỳ thật.”

Lâm Vĩ Phong gật gù, chính anh cũng không ngờ những ca phẫu thuật đó có thể đạt được hiệu quả tốt như vậy.

“Mấy nay tôi không thấy bác sĩ Bạch Mai, cô ấy và anh Vĩ Thành…”

“Tôi cũng không biết, chuyện của anh ấy chúng ta có muốn nói vào cũng không được.” Lâm Vĩ Phong nhún vai.

“Cũng đúng, chuyện của Lý Tuyết Dung vẫn như vừa mới hôm qua, muốn anh ấy quên ngay cũng miễn cưỡng quá rồi.”

Hai người vừa mới nhắc Bạch Mai thì quản gia Thuận đã đón cô từ cổng bước vào. Cả hai đều đứng dậy chào hỏi, những chuyện Bạch Mai đã làm cho Vĩ Thành khiến ai cũng kính phục cô.

“Anh Vĩ Thành đã đến tập đoàn rồi, cô có cần tôi báo cho anh ấy không?” - Lâm Vĩ Phong lên tiếng.

Bạch Mai lắc đầu, cười nói:

“Tôi không đến tìm anh ấy, tôi tìm anh.”

Lâm Vĩ Phong có chút bất ngờ nhìn qua Dương Trạch, Dương Trạch cũng gật gù, gương mặt giống như đang hóng chuyện.

“Có chuyện gì thì cô cứ ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói.”

Bạch Mai biết rất rõ sau khi quay về nước, Vĩ Thành sẽ trở lại với cuộc sống trước kia, nơi mà không có chỗ cho cô. Bạch Mai không cam tâm, không phải cô cố chấp chỉ là cô cảm thấy bản thân cũng nên tự mình giành lấy một lần.

“Tôi biết anh mang ơn tôi và cũng sẽ mang đến cho tôi rất nhiều tiền tài địa vị, nhưng tất cả những thứ đó tôi đều không cần. Tôi chỉ muốn anh giúp tôi một chuyện.”

Lâm Vĩ Phong không ngờ Bạch Mai lại thẳng thắn như vậy, giọng điệu của cô như hôm nay đúng là hiếm thấy. Bạch Mai vẫn luôn khiêm nhường, ít nói, luôn đặt trách nhiệm bác sĩ lên đầu chưa từng nói ra điều gì cho bản thân.

“Chỉ cần tôi làm được tôi sẽ không từ chối.”

“Tôi muốn anh trai của anh.” - Bạch Mai mím môi nói, trong đôi mắt giống như gợn sóng.

“Tôi thấy hai người thật sự xứng đôi lắm.” - Dương Trạch ngồi nghe nãy giờ cũng lên tiếng - “Anh Vĩ Thành chẳng qua là chưa nhận ra tình cảm của mình thôi, cô nhất định phải kiên trì tới cùng.”

“Tôi hoàn toàn tán thành chuyện cô sẽ trở thành chị dâu của tôi nhưng quyết định vẫn là ở chỗ của anh ấy. Vậy bây giờ cô muốn tôi giúp thế nào?”

Dương Trạch nghĩ đến Lâm Vĩ Phong còn phải lo chuyện sang Canada, mỗi chuyện đó thôi đã vắt kiệt hết tâm trí anh rồi, sức lực đâu còn lo chuyện khác.

“Hay là chuyện này cứ giao cho tôi đi, mấy việc se duyên này tôi làm tốt lắm.”

Lâm Vĩ Phong và Bạch Mai đều hướng ánh mắt hoài nghi về phía Dương Trạch. Dương Trạch vỗ vỗ ngực đầy tự tin nói:

“Lúc trước Vĩ Phong và Khả Hân đến được với nhau cũng nhờ kế của tôi đó.”

Khóe môi Lâm Vĩ Phong giật giật, nghĩ lại chuyện Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy bày kế bắt nhốt anh và Khả Hân. Lần đó anh còn chưa kịp đánh hai người kia một trận để trút giận.

“Cậu chuyên tâm lo chuyện vợ con đi, anh cậu cứ để cho tôi.”

Bạch Mai nghe nhắc đến Khả Hân cũng có chút xót xa, nhẹ giọng nói:

“Chuyện Khả Hân quan trọng hơn, chuyện tôi và anh Vĩ Thành anh đừng bận tâm.”

Lâm Vĩ Phong vỗ vỗ vai Dương Trạch mấy cái, coi như giao phó chuyện này lại cho anh, Vĩ Phong cũng đến công ty một chuyến.

Dì Ba thấy Bạch Mai liền vui vẻ đến bắt chuyện với cô, hỏi cô muốn ăn gì, còn nói cô gầy quá, vội vàng đi hầm canh cho cô. Khả Hân không ở đây, mỗi ngày bà đều nhớ thương Khả Hân, căn nhà này từ khi vắng bóng nữ chủ nhân thì cũng u ám hơn rất nhiều. Dì Ba đã biết Bạch Mai có ý với Vĩnh Thành, bà rất vui mừng, trong lòng gần như đã xem cô như đại phu nhân.

“Tôi ăn ngủ ở đây không biết bao nhiêu lần, dì Ba cũng chưa từng hầm canh cho tôi.” - Dương Trạch vờ như tủi thân nói.

Bạch Mai lắc đầu cười, không biết một người như Dương Trạch sẽ nghĩ ra những kế sách kỳ quái nào giúp cô đây.

Hai người cùng nhau dùng bữa, Dương Trạch đột nhiên đặt bát đũa xuống, chống cằm suy tư nói:

“Hình như tôi nghĩ ra cách rồi.”

Bạch Mai, dì Ba và quản gia Thuận cũng ngây người ra, đồng thanh hỏi:

“Cách gì?”

Dương Trạch cười đắc ý, anh đứng dậy kéo ghế sang ngay cạnh Bạch Mai ngồi.

“Đàn ông ai cũng như ai cả, thứ gì luôn bên cạnh mình thì sẽ không cảm thấy quý trọng nhưng tự dưng thứ đó sắp bị người khác cướp mất thì sẽ hoảng loạn ngay.”

“Nhưng…” - Bạch Mai cảm thấy cách này nghe không khả thi lắm - “Nếu anh ấy không thích tôi thì làm sao ghen được.”

“Vậy thì sẵn tiện thử xem anh ấy có thích cô không.” - Dương Trạch không dám cam đoan Vĩ Thành sẽ thích Bạch Mai nhưng anh dám cam đoan Vĩ Thành không để mất cô đâu - “Dì Ba, quản gia, hai người cũng cùng phối hợp đó.”

Xe Lâm Vĩ Thành vừa đến cổng thì quản gia Thuận đã vào báo cho hai người bên trong, một màn kịch lớn liền được dựng lên đón đợi Vĩ Thành. Lâm Vĩ Thành vừa bước vào nhà đã nhìn thấy Dương Trạch và Bạch Mai ngồi sát cạnh nhau ở bàn ăn.

“Cô gầy quá, thức ăn ở Mỹ chắc là nhạt nhẽo lắm.” - Dương Trạch nhìn Bạch Mai vô cùng dịu dàng - “Cô muốn ăn canh không, chắc dạ dày cô vẫn chưa quen lại với thức ăn, vậy húp canh nóng trước sẽ tốt hơn.”

“Cũng… cũng được.” - Bạch Mai nhìn dáng vẻ ân cần này có chút nổi da gà, không ngờ Dương Trạch có thể nhập vai nhanh đến vậy.

Dương Trạch tự tay múc cho một bát canh, còn khẽ quạt quạt mấy cái cho nguội bớt mới đưa cho cô. Lâm Vĩ Thành không biểu lộ ra cảm xúc gì nhưng trong lòng anh vô cùng khó chịu. Hai người này thân như vậy từ khi nào, sao anh không biết?

“Vĩ Thành…” - Bạch Mai quay đầu lại nhìn thấy anh thì có chút giật mình muốn đứng dậy nhưng Dương Trạch đã kéo ghì cô xuống.

Dương Trạch vẫy vẫy tay với Vĩ Thành, cười nói:

“Anh dùng bữa chưa, bọn em vừa chưa ăn đâu, chúng ta cùng nhau ăn.”

Lời của Dương Trạch hoàn toàn đem bản thân và Bạch Mai gộp lại làm một mà Lâm Vĩ Thành giống như người ngoài, như một vị khách ở trong chính nhà của anh.

“Hai người cứ ăn đi, anh hơi mệt, đi thay đồ đã.”

Dương Trạch khẽ nhếch môi, Vĩ Thành miệng thì nói không thích Bạch Mai nhưng chỉ hành động nhỏ như vậy đã khiến anh lộ hết. Bạch Mai đứng dậy muốn đi theo, lần này Dương Trạch cũng không cản cô nữa, chỉ nói:

“Càng lạnh nhạt càng tốt, phải để anh ấy biết cô không phải vệ tinh chỉ xoay quanh anh ấy.”

Bạch Mai gõ cửa phòng Vĩ Thành, Vĩ Thành nghe đó là Bạch Mai thì vội vàng mở cửa, trên mặt cũng treo một nụ cười.

“Anh vẫn uống thuốc đúng giờ chứ?”

“Tất nhiên, tôi luôn làm đúng theo những gì anh căn dặn.”

“Nhìn thấy anh đã dần quen lại với cuộc sống bình thường tôi rất mừng.” - Bạch Mai đưa túi thuốc cho anh - “Đây là thuốc trong hai tuần tới, anh cứ uống theo liều cũ là được.”

“Cô không đến khám nữa sao?” - Lâm Vĩ Thành mím môi nói.

“Không cần đâu, tình trạng của anh đã tốt lắm rồi, chỉ cần uống thuốc đúng giờ và tự điều dưỡng thôi.” - Giọng điệu của Bạch Mai giống như quay về thời gian đầu hai người họ mới gặp - “Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép xuống dưới, anh Trạch còn đang chờ.”

Bạch Mai đi rồi Lâm Vĩ Thành vẫn đứng đó như rơi không di chuyển, cả người cứ như rơi vào một khoảng không vô định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play