David lái xe như bay đến bệnh viện, anh ta lao ngay đến khu bệnh viện VIP. Anna nhìn thấy anh thì vô cùng mừng rỡ chạy đến nói:

“Khi nãy Khả Hân bị ngã trong nhà vệ sinh, đứa bé đã có dấu hiệu muốn ra rồi.”

“Vậy chẳng phải là sinh non sao?” - David càng nghe càng rối - “Giờ phải làm sao?”

“Bác sĩ cần người giám hộ ký giấy tờ bọn họ mới có thể làm phẫu thuật được.” - Anna kéo David đến chỗ làm thủ tục.

David cầm tớ giấy lên nhìn qua một lượt lại không có can đảm đặt bút xuống ký.

“Anna, nếu tôi ký thì Khả Hân và đứa nhỏ có nguy hiểm gì không?”

“Bây giờ Khả Hân rất yếu không đủ sức sinh thường nên bác sĩ phải phẫu thuật đưa đứa nhỏ ra. Nguy hiểm chắc chắn là có rồi nhưng nếu anh còn do dự không ký thì phần trăm nguy hiểm của hai mẹ con họ càng tăng cao.”

“Được, tôi ký.”

David ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, anh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, dù cho anh ta đã không ít lần trải qua sinh tử cũng không có lần nào căng thẳng đến mức này. Thời gian cứ không ngừng trôi qua mà ánh đèn phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng đèn, lâu lâu lại có y tá chạy ra chạy vào phòng.

David đợi mãi mới thấy Anna bước, hai tay Anna toàn là máu, anh định chạy đến hỏi nhưng Anna nhìn anh lắc đầu rồi lại quay vào phòng phẫu thuật. David chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm nói:

“Thưa Chúa, con chưa từng cầu xin ngài điều gì, chỉ một lần này thôi, con mong người đừng đưa mẹ con cô ấy đi. Họ là người tốt, họ chưa từng làm việc gì xấu cả, tất cả tội nghiệt của ai đều không nên tính lên người họ.”

“David! David!” - Anna đẩy mạnh cửa phòng phẫu thuật gọi anh ta, theo cô còn có bác sĩ trợ phẫu cho ca phẫu thuật của Khả Hân.

David nghe bác sĩ nói rằng tình hình hiện tại vô cùng nguy hiểm, muốn anh ta đưa ra quyết định. Anna thấy David vẫn chưa nắm được tình hình nên giải thích lại:

“Anh là người giám hộ của cô ấy, bây giờ anh phải lựa chọn cho trường hợp xấu nhất, nếu giữ mẹ và đứa bé chỉ có thể giữ một thì phải làm sao?”

“Tôi không thể chọn được, tôi không chồng cô ấy hay cha của đứa bé, tôi không có tư cách quyết định.” - David lắc đầu lùi một bước về sau, ai có thể đưa ra lựa chọn tàn nhẫn này được chứ.

Anna nắm chặt cánh tay David, nghiêm giọng nói:

“Anh càng chậm trễ thì hai người họ đều không thể giữ được.”

David nghiến răng, nếu bây giờ Lâm Vĩ Phong đứng ở đây thì anh ta sẽ lựa chọn như thế nào. Không cần suy nghĩ, chắc là giữ lại Khả Hân, ngay từ đầu David cũng chọn như vậy. Nhưng mới cách đây mấy tiếng thôi, anh vừa đồng ý với cô, dù có bất kỳ chuyện gì cũng phải cứu đứa bé.

“Cả hai đều phải giữa, nhất định không thể mất ai. Nếu chỉ có thể chọn một, thì hãy cố gắng cứu người mẹ.”

Anna và bác sĩ trợ phẫu nghe lựa chọn của anh xong cũng vội vàng quay vào phòng, David phải đưa tay bám vào tường mới ngồi xuống đường. Quyết định vừa rồi có lẽ là quyết định khó khăn nhất trong đời của David.

Lâm Vĩ Phong ở bên kia bán cầu dường như cũng cảm nhận được Khả Hân đang trải qua thời khắc thập tử nhất sinh. Nửa đêm anh đang ngủ nhưng lại giật mình tỉnh dậy, anh ngồi dậy bật điện lên, lấy bức tranh Khả Hân tự vẽ cô ra xem lau chùi.

Gần đây anh có nhờ người, vẽ lại bức tranh cô vẽ anh và bức tranh này vào cùng một tranh. Ngẫm lại anh mới phát hiện bọn họ chưa có bức ảnh chụp chung nào với nhau, đến ảnh kết hôn cũng là ghép.

“Khả Hân, em phải cố lên, anh không từ bỏ, em cũng không được bỏ cuộc.”

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng đã tắt, bác sĩ và y tá từ trong bước ra, David nhìn về phía Anna thì khóe mắt cô ửng đỏ, trái tim anh như bị ai bóp chặt trong tay.

“Chúc mạnh anh, sản phụ và đứa nhỏ đều bình an.” - Bác sĩ phẫu thuật chính bước đến thông báo với David.

“Không sao cả, mẹ con họ đều qua khỏi rồi.” - Anna nhìn David vẫn chưa tin nên vội lên tiếng xác nhận.

“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn mọi người, mọi người đã vất vả nhiều rồi.” - David cúi đầu cảm ơn, dù anh không có chút quan hệ gì với Khả Hân nhưng cảm giác lúc này bên trong đó chẳng khác gì người thân của anh.

“Đây là việc chúng tôi phải làm, anh không cần phải như vậy. Sản phụ vẫn còn rất yếu, chúng tôi đã đưa sang phòng săn sóc đặc biệt, có thể hết ngày hôm nay vẫn chưa tính lại. Em bé rất khỏe mạnh, tuy nhiên vì sinh non nên vẫn cần được theo dõi thêm, hiện em bé cũng đã được đưa sang khu chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhi, anh có thể đến đó thăm bé.” - Bác sĩ chậm rãi nói.

David lúc này mới có thể thở phào hoàn toàn, Anna mừng rỡ đến vỗ vỗ vai anh:

“Không sao rồi, mẹ con họ qua được cửa tử này rồi. Giờ anh muốn đi thăm Khả Hân hay đứa nhỏ?”

“Bác sĩ nói cô ấy phải ngày mai mới tỉnh lại, tôi đi xem đứa nhỏ trước vậy.”

“Đứa bé sinh non nhưng không hề ốm yếu, nặng tận ba ký hai, hèn chi lúc nó ở trong bụng hành Khả Hân không ít.” - Anna cảm thán - “Lúc tôi bế đứa nhỏ, chẳng thấy gì ngoài tóc và hai mắt to tròn, lớn lên sẽ là một mỹ nhân cho xem."

“Sinh được một đứa con như vậy, Khả Hân vất vả một trận chắc là cô ấy cũng thấy đáng.” - David cười nói, giờ anh ta đã hiểu mỗi lần sinh con là một đi qua quỷ môn quan nghĩa như thế nào.

Andrew đứng bên ngoài cửa kính ngắm nhìn đứa bé Khả Hân mới sinh được y tá đặt vào trong lồng ấp. Đứa bé không khóc, hai chân hai tay còn liên tục cử động, nếu không phải ông biết từ trước là sinh non, ông có lẽ sẽ không tin.

Đứa bé giống như cũng cảm nhận được ánh mắt của Andrew, đứa bé đột nhiên khóc lớn, Andrew cũng giật mình vội ra hiệu gọi y tá bên trong đến xem đứa bé. Andrew càng đứng nhìn gương mặt càng giãn ra, khóe môi bất giác cong lên, không cách nào tỏ ra lạnh lùng được nữa.

“Cháu của em có đôi mắt thật giống em.” - Andrew trầm giọng nói.

David từ xa nhìn thấy Andrew đứng ở khu chăm sóc trẻ sơ sinh trong lòng vô cùng lo lắng, anh quay lại nói với Anna:

“Cô đi xem Khả Hân đi, một mình tôi thăm em bé là được rồi.”

Anna gật đầu rời đi, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng ở đằng xa, cô cảm nhận được David rất dè chừng ông ta.

“Cha nuôi, cha đến sao không thông báo để con ra đón?”

“Cô ta thế nào rồi?”

“Dạ, vẫn ổn, chỉ là còn hôn mê chưa tính.” - David biết Andrew đang hỏi đến Khả Hân.

Andrew nhìn đứa nhỏ thêm một lúc, mỉm cười nói:

“Được rồi, ở lại lo mọi chuyện đi, mai cha đến thăm Anju sau.”

David nhìn ông rời đi, sau đó tự tát mình một cái, hoang mang nói:

“Mình không nhìn nhầm chứ? Ông ấy cười sao? Còn… còn gọi đứa nhỏ là Anju?”

David nhìn Anju đang ngủ ngoan trong lồng ấp, Andrew đặt tên cho đứa nhỏ chính là đồng ý thu nhận nó, muốn giữ nó bên cạnh. Nhưng liệu đây là tin tốt hay tin xấu dành cho mẹ con của Khả Hân?

“Anju trong tiếng Canada nghĩa là trong tim có một người không thể quên được. Cha nuôi rốt cuộc không quên được ai? Có liên quan đến nhà họ Lâm sao?”

David lắc đầu, chuyện đó lúc này khoan hãy nghĩ đến. Điều quan trọng trước mắt là phải nghĩ làm sao giải thích với Khả Hân. Anh chắc chắn lại một lần nữa không thể hoàn thành lời hứa của mình. Chuyện đưa mẹ con Khả Hân rời khỏi đây trước sự giám sát của Andrew là bất khả thi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play