Lúc Khả Hân cùng Tiến Trung, thư ký Khánh trở về nhà thì luật sư Thanh Hải đã có mặt sẵn ở đó. Trong nhà còn có một người đàn ông lạ khác, cô từng thấy qua người này, chỉ là không biết tên.
“Phu nhân, cô có sao không?” – Dì Ba nhanh chóng ra đỡ lấy Khả Hân.
Cô hướng đến chỗ mấy người đàn ông kia hỏi:
“Rốt cuộc Vĩ Phong xảy ra chuyện gì?”
Luật sư nhìn qua quản gia, quản gia do dự không nói cuối cùng người đàn ông lạ mặt kia lại nhịn không được lên tiếng, mà người đó không phải khác chính là Lê Thời.
“Dù sao cũng nên nói một tiếng tình trạng anh Phong với chị dâu chứ."
Thư ký Khánh thấy mấy người đàn ông này hẳn là không biết giải thích như thế nào để Khả Hân bớt lo lắng.
“Phu nhân, cô cùng tôi lên phòng nghỉ, để tôi giải thích với cô.”
Ngô Bạch Mai đi từ trong phòng Lâm Vĩ Thành ra, cô đi xuống thay Vĩ Thành chuyển lời với những người có mặt ở phòng khách.
“Vĩ Thành muốn mọi người lên gặp anh ấy.”
Bạch Mai không bước vào theo, không phải Vĩ Thành không để cô nghe mà là cô tự biết bản thân không nên nghe. Có rất nhiều chuyện, biết càng ít thì tính mạng càng được bảo đảm. Đó là do giáo sư Kiên đã nói với cô trước khi đến đây làm việc.
Bạch Mai đi xuống bếp nói với dì Ba, pha cho mọi người ít trà gừng, đặc biệt là Khả Hân, người hoảng loạn nhất lúc này có lẽ là cô ấy. Bạch Mai nhìn từ trên xuống dưới, từng người một xử lý mọi chuyện, vô cùng có kỷ luật, tựa như bọn họ đều được huấn luyện chỉ để đối đầu với sóng gió thế này.
Khả Hân vừa ngồi xuống đã vội vàng hỏi thư ký Khánh:
“Cô không được giấu tôi, tất cả phải thành thật nói cho tôi biết.”
Thư ký Khánh khẽ lau mồ hôi trên trán, chuyện ập đến quá bất ngờ, chính cô ta hiện tại còn chưa kịp thích nghi.
“Phu nhân, cách đây mấy hôm chúng tôi mới nhận được tin tức, có người tố cáo với bên trên rằng Phong Đỉnh gian lận chi phí vật tư xây dựng công trình đại lộ phía Đông. Phu nhân cũng biết, dự án này là của Trung ương trực tiếp chỉ thị xuống, chuyện Phong Đỉnh đổi bên thi công từ nhà họ Đặng sang nhà họ Phan đã gây ra không ít chuyện rồi. Sau đó, chúng ta còn cùng Phan thị mâu thuẫn, dẫn đến việc thi công chậm trễ, bên trên đã không hài lòng rồi, nay lại có người tố cáo nên mọi chuyện đều đổ hết lên đầu tổng giám đốc.”
Khả Hân nghe thư ký Khánh nói mà điếng người, dường như từng bước khiến Lâm Vĩ Phong đi đến ngày hôm nay đều là do cô.
“Bên tố cáo có bằng chứng gì không? Phong Đỉnh không thể nào làm chuyện rút ruột công trình như vậy.” – Khả Hân càng ngẫm lại càng cảm thấy Lâm Vĩ Phong quá oan uổng.
“Đây cũng là vấn đề mà tôi cũng đang không hiểu, luật sư Thanh Hải đã kiểm tra qua những bằng chứng đó, tất cả đều hợp pháp. Nhưng chắc chắn Phong Đỉnh không làm, vậy nên chúng tôi vẫn đang điều tra.” – Thư ký Khánh không giấu được sự tức giận, ai mà có năng lực tạo ra những bằng chứng nào, không lẽ Phong Đỉnh có nội gián?
Khả Hân hít sâu một hơi, hai tay siết chặt, từ lúc ở cổng công ty đến bây giờ cô vẫn luôn tận lực kiềm chế bản thân. Khả Hân có thể làm chú chim nhỏ luôn nép trong vòng tay của Vĩ Phong nhưng những lúc thế này cô không thể gục ngã, cô không thể để anh phải lo lắng thêm vì cô.
Bạch Mai mang trà gừng vào, cô gật đầu với thư ký Khánh, thư ký Khánh hiểu ý đứng dậy đi về hướng phòng của Vĩ Thành. Bạch Mai ngồi xuống bên cạnh Khả Hân.
“Uống ly trà gừng đi, cô sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Khả Hân gật đầu vươn tay cầm lấy ly trà, một hơi uống cạn, chỉ có chính cô biết dù có uống cả ấm trà cũng không thể giúp cô dễ chịu hơn.
“Mấy hôm nay làm phiền cô ở lại đây, vì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, bác sĩ ở lại đây cũng an toàn hơn.”
“Được, không vấn đề gì.” – Bạch Mai cảm nhận được Khả Hân đang nói câu này với tư cách là nhị phu nhân nhà họ Lâm, cô đang đứng ra sắp xếp thay chồng của mình.
“Đã chuẩn bị xong thủ tục bảo lãnh Vĩ Phong chưa?” – Lâm Vĩ Thành lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế tựa hỏi những người đang đứng quanh mình.
“Bảo lãnh e là hơi khó khăn, ít nhất nhị thiếu gia cũng phải bị giam giữ 48 giờ.” – Luật sư Thanh Hải nhỏ giọng nói.
“48 giờ? Đang đùa tôi sao?” – Ánh mắt âm trầm của Lâm Vĩ Thành liếc nhìn Thanh Hải.
“Chuyện này bên trên có chỉ thị rất nghiêm khắc, dù chúng ta có tốn bao nhiêu tiền cũng không thể bảo lãnh nhị thiếu gia ra sớm được. Nhưng tôi đã liên hệ những người có thẩm quyền, chắc chắn nhị thiếu gia không bị làm khó ở trong đó.” – Luật sư Thanh Hải hít sâu một hơi nói tiếp – “Nhưng có một vấn đề sau khi hết hạn 48 giờ, người đại diện bảo lãnh của nhị thiếu gia phải là nhị phu nhân, nhưng nếu để chuyện này lộ ra thì các cổ đông ở tập đoàn sẽ biết nhị phu nhân luôn đóng giả làm vợ của đại thiếu gia.”
Luật sư Thanh Hải cũng là nghĩ mãi không có biện pháp toàn vẹn mới phải nói ra, anh ta thừa biết nói ra chỉ càng khiến Lâm Vĩ Thành tức giận.
“Đến lúc Khả Hân bảo lãnh cho Vĩ Phong thì dùng mọi cách phong tỏa tin tức, Vĩ Phong đã gọi cả Lê Thời trở về, hẳn đã có chuẩn bị rồi.” – Lâm Vĩ Thành hướng ánh mắt đến Lê Thời.
Lê Thời chuyên làm mấy việc không thể để người khác biết cho Vĩ Phong, bình thường Vĩ Phong sẽ không để Lê Thời công khai xuất hiện, nếu không phải đích thân Vĩ Phong triệu tập thì Lê Thời sẽ không đến.
Thư ký Khánh biết Lê Thời không giỏi ăn nói nên đứng ra trả lời:
“Tổng giám đốc đã sắp xếp cho Lê Thời đi điều tra chuyện người tố cáo và số bằng chứng đó từ đâu mà có. Luật sư sẽ lo chuyện bảo lãnh và đảm bảo bọn họ không thể kết án sớm được. Tôi cùng với ban điều hành Phong Đỉnh sẽ làm việc với báo chí, khống chế dư luận, cố gắng không để giá cổ phiếu tuột dốc.”
Lâm Vĩ Thành nghe xong chỉ đành thở dài, chậm rãi nói:.
đam mỹ hài“Tôi biết Vĩ Phong có thể giải quyết được, cũng biết bên cạnh nó đều là người có năng lực. Chỉ là kẻ đứng đằng sau chuyện này sợ rằng có thế lực vượt xa chúng ta.”
Dù không muốn tin nhưng anh không thể không nghĩ đến thế lực phía sau Lý Tuyết Dung.
“Được rồi, đi làm việc của mọi người đi, có chuyện gì trực tiếp đến thông báo với tôi.”
Thư ký Khánh, luật sư và Lê Thời cúi đầu chào anh rồi ra ngoài, ba người nhìn nhau, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh em nhà họ Lâm, người nào cũng khiến cấp dưới cảm thấy có một sự áp bức vô hình.
Bọn họ nhìn thấy Khả Hân đứng ở hành lang đều gật đầu chào rồi lần lượt rời khỏi nhà họ Lâm. Khả Hân nghĩ nghĩ một lúc đến gõ cửa phòng của Vĩ Thành, cô đẩy cửa bước vào.
“Đến đây, em không cần lo lắng, Vĩ Phong sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” – Vĩ Thành đưa tay gọi Khả Hân đến ngồi cạnh mình.
“Em tin vào năng lực của Vĩ Phong, chỉ là sao có thể không lo được.” – Hai mắt Khả Hân dần đỏ lên.
Vĩ Thành vỗ vỗ bàn tay, hai người lo lắng nhất cho Vĩ Phong lúc này không ai khác ngoài bọn họ.
Vĩ Thành gọi quản gia Thuận đi vào, dặn dò tăng thêm bảo vệ quanh biệt thự, nếu là trước đây anh sẽ không nói những chuyện này trước mặt Khả Hân. Nhưng người em dâu này của anh, hôm nay cũng đã sẵn sàng đối diện với sóng gió hào môn rồi.
“Đại thiếu gia yên tâm, vệ sĩ đã tăng lên gấp hai, cũng đã liên hệ với người trong ở phòng tạm giam, đảm bảo an toàn cho nhị thiếu gia.”
“Tốt lắm, theo dõi mọi biến động trong thời gian này từ chính trường đến thương trường cho tôi.” – Lâm Vĩ Thành lần nữa dặn dò.
Khả Hân mím chặt môi, cô không thể tưởng tượng nổi Lâm Vĩ Phong sẽ thế nào ở phòng tạm giam.
“Anh Vĩ Thành, anh nghĩ có phải Phan thị không?”
Gần đây người có thù với Phong Đỉnh cũng chỉ có Phan thị, hơn nữa dự án đại lộ phía Đông, đơn vị đang thi công cũng là Phan thị. Kẻ có khả năng cao nhất hãm hại Lâm Vĩ Phong không ai khác là Phan Khánh Nguyên.
“Chúng ta không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào nhưng cũng không thể vội vàng kết luận.” – Vĩ Thành khẽ lắc đầu.
“Khả Hân à, anh biết Vĩ Phong sẽ không thích em xen vào những chuyện này. Nó đã thật lòng quan tâm ai rồi đều muốn giữ người đó an toàn, tránh xa mọi thi phi. Nhưng em biết đó, có những chuyện không tránh được, chọn đứng bên cạnh Vĩ Phong, em phải luôn sẵn sàng đương đầu với sóng gió.”
“Em hiểu, dù em nghĩ mình thật sự không thích hợp lắm nhưng em sẵn sàng.” – Khả Hân kiên định nói.
Khả Hân bước ra khỏi phòng Vĩ Thành vẫn chưa kịp nghỉ ngơi gì đã thấy có một vị khách khác ở phòng khách cần đoán tiếp. Quản gia Thuận chuẩn bị lên thông báo với Vĩ Thành nhưng bị cô ngăn lại.
“Đừng làm phiền anh Vĩ Thành nữa, hôm nay anh ấy đã gặp nhiều người rồi. Để tôi xuống nói chuyện với anh ta.”
“Vâng, phu nhân.”
Người đến không ai khác chính là Trạch Dương, vừa hay tin là anh ta tức tốc chạy đến đây.
Trạch Dương nhìn thấy người xuống gặp mình là Khả Hân thì có chút bất ngờ nhưng ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý.
“Mời anh ngồi, chắc anh cũng vội vàng chạy đến đây, uống một tách trà trước đi.” – Phong thái nói chuyện của cô hoàn toàn giống một vị phu nhân thay mặt gia tộc.
“Đã tìm được kẻ đứng sau chưa? Bao lâu thì có thể bảo lãnh cậu ấy?” – Trạch Dương cũng không vòng vo.
“Tạm thời vẫn đang điều tra, sớm nhất là 48 giờ sau có thể bảo lãnh anh ấy.”
“Quá lâu. Để Vĩ Phong ở trong đó hai ngày quá nguy hiểm.”
Khả Hân cười gượng, điều Trạch Dương lo sợ, cô càng sợ hơn. Kẻ đứng sau là muốn ép chết Lâm Vĩ Phong, e rằng đây chỉ là màn mở đầu, bọn chúng còn nhiều trò phía sau.
“Anh Vĩ Thành nói Vĩ Phong đã cử Lê Thời đi lo chuyện điều tra, nếu có thể anh hãy liên hệ giúp đỡ cậu ta.”
“Chắc chắn tôi sẽ làm vậy, bây giờ tôi đi luôn đây.” – Trạch Dương nói – “Chuyện ở nhà mấy nay cô phải vất vả lo liệu rồi.”
“Có gì là vất vả, đây là trách nhiệm của tôi. Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, vì Vĩ Phong mà vội chạy đến đây một chuyến.” – Khả Hân nhìn ra được người này có thể tin tưởng được.
Trạch Dương gật đầu cười, vừa bước khỏi cổng liền gọi điện cho Hoàng Thiệu Huy.
“Dạo này bên David có động tĩnh gì không?”
“Gặp nhau rồi nói.”
Một đêm hôm nay đúng thật là quá dài, Khả Hân có cố thế nào cũng không ngủ được. Cô liên tục sờ vào chiếc gối bên cạnh, không có Vĩ Phong, Khả Hân không cách nào ngủ ngon được."
Khả Hân nghĩ đến bản thân ít nhất còn được ngủ trong chăn ấm nệm êm, không biết Lâm Vĩ Phong có được một chỗ ngủ tử tế hay không. Anh là người có yêu cầu cao về chất lượng cuộc sống, thức ăn trong sở cảnh sao có thể nuốt trôi.
Càng nghĩ nước mặt càng không kiềm được rơi xuống, cô vội gạt sạch đi nước mắt:
“Vĩ Phong, em sẽ vì anh mà mạnh mẽ…”
Khả Hân không ngủ được nên trời vừa sáng cô đã ra khỏi phòng, dì Ba nhìn thấy bộ dạng của cô không khỏi đau lòng.
“Phu nhân, cô uống chén canh trước, tôi hầm từ sớm, một lát ăn sáng sau.”
“Cảm ơn dì, mọi chuyện trong nhà đêm qua vẫn ổn chứ?”
“Mọi chuyện vẫn ổn, phu nhân đừng lo lắng quá, sức khỏe của cô mới quan trọng. Nếu lúc nhị thiếu gia trở về nhìn thấy cô tiều tụy sẽ không vui đâu.”
Khả Hân khẽ mỉm cười, cầm lấy muỗng uống canh cho dì Ba an tâm.
Cô gắng gượng ăn được nửa chén thì thấy Bạch Mai cũng đã dậy đi xuống.
“Dì Ba, lấy cho Bạch Mai một chén canh giúp cháu.”
“Không cần lo cho tôi, cô ráng ăn hết đi.” – Bạch Mai quan tâm nói.
Khả Hân khẽ lắc đầu, đặt muỗng xuống:
“Chuyện này có thể làm trì hoãn việc sang Mỹ điều trị của Vĩ Thành, có ảnh hưởng nghiêm trọng không?”
“Tình trạng hiện nay của Vĩ Thành rất tốt, trì hoãn thêm một hai tuần cũng không vấn đề gì đâu.”
“Tôi cũng hy vọng chuyện này có thể xử lý trong một hai tuần.”
Quản gia Thuận mang báo buổi sáng nay đến, chỉ cần liếc qua đều thấy trang nhất là tin tức về Lâm Vĩ Phong. Khả Hân đau lòng gạt sang một bên không muốn xem, dù cho mấy người thư ký Khánh đã tận lực phong tỏa tin tức thế nào thì chuyện anh bị dẫn giải đi quá mức rầm rộ, khó mà giấu được.
Khả Hân vẫn luôn ngồi ở phòng khách từ sáng đến trưa, chờ đợi tin tức, chỉ cần có điện thoại gọi đến cô đều hy vọng đó là tin tốt.
“Phu nhân, phu nhân, tôi đã sắp xếp được một buổi gặp mặt.” – Luật sư Thanh Hải vội vàng chạy từ cổng vào thông báo.
“Ý anh là tôi có thể vào thăm Vĩ Phong?” – Khả Hân còn tưởng mình nghe lầm.
“Tôi là luật sư đại điện nên có thể vào gặp nhị thiếu gia, tôi đã sắp xếp để phu nhân có thể vào cùng, cô là vợ hợp pháp của anh ấy nên bọn họ cũng không làm khó dễ."
“Anh ra xe trước đi, đợi tôi năm phút, không, một phút, tôi sẽ ra ngay.”
Khả Hân kích động chạy vội đi thay đồ, lúc ngồi trong xe cô mới kịp trang điểm một chút, cô sợ Vĩ Phong nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của cô sẽ lo lắng.
“Hôm qua tôi chưa có cơ hội nói chuyện với anh, luật sư, anh phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Vĩ Phong ở trong đó. Người duy nhất có thể làm việc với phía chính quyền và cảnh sát lúc này là anh, tôi e rằng đây không phải là chuyện gian lận tiền bạc đâu, mục đích thật sự chính là an nguy của Vĩ Phong.”
“Phu nhân yên tâm, tôi sẽ làm hết sức.”
Thanh Hải xuống xe trước, Khả Hân đội một chiếc nón đen có mạng che mặt của quý tộc Anh rồi mới bước xuống. Xung quanh sở cảnh sát lúc này có không ít phóng viên phục kích, cô phải bảo mật thân phận.
Tiến Trung nhìn Khả Hân bước vào sở cảnh sát, có cảm giác rất khác với Khả Hân mà cậu ta từng biết. Từ một cô gái hiền lành, hoạt bát chỉ trong một đêm đã có thể thành một người phụ nữ lạnh lùng quyền lực.