Khả Hân cảm thấy Vĩ Phong xem mình giống như một đứa trẻ, cho tiền như cho bánh kẹo để dỗ dành bảo phải ngoan ngoãn. Nhưng rõ ràng người luôn kiếm chuyện chính là anh.
Khả Hân thở ra một hơi, tấm thẻ này cô chắc chắn phải nhận rồi, coi như là dùng tiền của Lâm Vĩ Phong đi làm từ thiện, giúp anh ta tích chút công đức. Cô nghĩ người như anh chắc chắn là gây nghiệp khắp nơi, thường xuyên gieo nhân ác.
“Được, tôi sẽ nhận.” - Khả Hân vươn tay ra nắm lấy thẻ ngân hàng.
Tay của hai người vô tình chạm vào nhau, Vĩ Phong còn cố tình nắm chặt lại thẻ ngân hàng khiến cho Khả Hân không khỏi ngại ngùng. Mỗi lần cùng Vĩ Phong tiếp xúc ở khoảng cách gần cô đều có cảm giác hít thở không thông, tim cũng vô thức đập loạn lên.
Ăn sáng xong Lâm Vĩ Phong rất vội vàng rời khỏi biệt thự, giống như có công việc gấp phải xử lý. Lâm Vĩ Thành ở trong phòng điều trị thông qua camera giám sát nhìn thấy khung cảnh hai người vừa rồi ở phòng khách, đặc biệt là thấy rõ không khí ái muội giữa bọn họ nên rất hài lòng.
Khả Hân có tiền trong tay rồi cũng không dám chậm trễ nữa liền đi đến viện tình thương. Cô cũng không quên mua cho những đứa nhỏ ở đó một ít đồ chơi cũng như đồ dùng học tập. Nhìn mấy đứa nhỏ vui mừng nhảy nhót khắp nơi lòng cô cũng vui vẻ hẳn lên.
Cô đem 50.000 đô giao cho người phụ trách rồi ở lại ăn trưa cùng mấy đứa nhỏ, lúc cô chuẩn bị ra về có mấy bé cứ ôm chặt lấy cô không cho đi. Bắt cô hứa mấy ngày nữa phải đến chơi tiếp mới chịu để cô đi.
Lúc Khả Hân về đến nhà họ Đặng, cô vẫn tưởng mình sẽ như trước đây không được mấy người chào đón không ngờ lần này từ trên xuống dưới nhà họ Đặng đều vô cùng nhiệt tình. Không những thím Thanh Mỹ, Mỹ Kim mà cả Mỹ Mai trước nay vẫn chán ghét cô cũng hỏi han cô đã ăn cơm chưa.
“Khả Hân, mau nói nhanh lên, Lâm Vĩ Phong đó có sở thích gì? Anh ta thích kiểu phụ nữ như thế nào? Hiền thục nết na? Mạnh mẽ cá tính hay nóng bỏng quyến rũ?”
Trong lúc Khả Hân còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Mỹ Mai đã giữ chặt hai tay cô hỏi đông hỏi tây. Mà toàn bộ câu hỏi đều chỉ xoay quanh Lâm Vĩ Phong. Khả Hân thật sự không nghĩ tới, Lâm Vĩ Phong trong mắt người nhà họ Đặng lại đáng giá như thế.
“Dù cho Lâm Vĩ Phong có thích kiểu phụ nữ gì cũng sẽ không thích chị, kiểu của chị anh ta không thèm nhìn đến lần thứ hai đâu!” - Đặng Mỹ Kim ở một bên châm biếm.
“Đặng Mỹ Mai! Mày còn dám nói lung tung nữa thì chị đánh mày thật đó, đừng tưởng chị không dám đánh mày!” - Đặng Mỹ Mai siết chặt nắm tay.
Khả Hân nhìn hai chị em nhà này sắp đánh nhau đến nơi chỉ lắc đầu thở dài vội đi lên lầu tìm Mỹ Ân. Mỹ Ân đang ngồi tựa vào cửa sổ, yểu điệu có thừa, thật sự khiến ai nhìn thấy cũng động lòng.
Khả Hân đi đến ngồi bên cạnh Mỹ Ân, thấy Mỹ Ân dường như có gì đó muộn phiền trong lòng, cô đặt thẻ ngân hàng vào tay cô ta:
“Chị nhận lại thẻ ngân hàng nha, số tiền viện trưởng Từ cần, anh Vĩ Thành đã đưa cho em rồi.”
Khả Hân biết nếu nói người đưa tiền cho cô là Lâm Vĩ Phong sẽ tạo thành những hiềm nghi không đáng có, cứ nói là Lâm Vĩ Thành sẽ hợp tình hợp lý hơn.
Đặng Mỹ Ân cũng không thèm cầm lại thẻ ngân hàng, chỉ thở dài nói:
“Khả Hân, có phải Lâm Vĩ Phong rất ghét chị hay không?”
Hóa ra chị Mỹ Ân buồn bã cũng là vì bị Lâm Vĩ Phong lạnh nhạt, Khả Hân không hiểu sao ai xung quanh mình cũng cứ vây lấy anh.
“Không có đâu chị, chắc là do…” - Khả Hân vội vàng nghĩ ra một lý do để an ủi Mỹ Ân - “Chuyện bệnh tình của Vĩ Thành mới khiến cho Vĩ Phong trở nên lạnh lùng vậy thôi.”
“Thật vậy sao?” - Mỹ Ân nghe Khả Hân nói vậy tâm tình cũng tốt lên nhưng vẫn nhíu mày thở dài - “Nhưng chị thấy anh ta đối với em rất tốt, còn tự mình đến nhà chúng ta đón em về.”
“Không phải đâu chị, là do anh trai bắt ép nên anh ta mới đến thôi. Anh Vĩ Thành chính là người quan trọng nhất với Vĩ Phong, anh Vĩ Thành còn không tiếc tính mạng hi sinh cho anh ta nên anh ta rất nghe lời anh trai.”
Mỹ Ân im lặng gật gật đầu, lẳng lặng nhìn Khả Hân, ánh mắt dịu dàng nhưng lại tràn ngập ý tứ thăm dò.
“Em nói thật cho chị biết đi, có phải em cũng thích Lâm Vĩ Phong không?”
Khả Hân bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, trong lòng có chút khó chịu, mím môi nói:
“Chị Mỹ Ân, sao chị có thể nói như vậy? Em chính là chị dâu của Lâm Vĩ Phong, em là vợ của anh trai anh ta. Dù cho anh Vĩ Thành dung mạo bị hủy, không còn lành lặn nhưng em vẫn là vợ của anh ấy. Chị nói như vậy khiến em rơi vào tội bất chính, quan trọng là như thế khác nào sỉ nhục anh Vĩ Thành.”
“Khả Hân, chị xin lỗi, chị không nên nói mấy lời này. Khả Hân đừng giận, chị không nói nữa.” - Mỹ Ân thấy cô quyết liệt như vậy trong lòng cũng an tâm.
Mỹ Ân nghĩ đến chuyện tương lai sẽ trở thành chị em dâu với Khả Hân, xem tình hình hiện tại Vĩ Phong lại xem trọng Vĩ Thành như vậy, cô ta càng phải giữ mối quan hệ tốt với Khả Hân.
“Không sao, em biết chị chỉ vô tình mà thôi.” - Khả Hân lắc đầu cười trừ.
Bên dưới phòng khách của nhà họ Đặng, Đỗ Thanh Mỹ đang răn dạy con gái thứ Đặng Mỹ Mai.
“Đặng Mỹ Mai, mẹ nói trước với con, Lâm Vĩ Phong là người chị con coi trọng, mẹ cũng rất hài lòng. Con sau này cách xa anh ta ra, đừng có sinh sự phá hỏng chuyện tốt của chị con.”
Đỗ Thanh Mỹ đã sinh cho Đặng Thanh Tùng đến ba người con gái, sợ là có sanh thêm một đứa nữa cũng vẫn là con gái. Nhưng giờ dù có muốn sinh cũng sinh không được, bà ta tuổi tác cũng đã cao, sức khỏe không cho phép. Mấy năm nay Đặng Thanh Tùng vẫn luôn khao khát có một đứa con trai, dù ông không nói ra nhưng Đỗ Thanh Mỹ biết ông luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Vậy nên Đỗ Thanh Mỹ chỉ có thể đem hết hy vọng đặt vào đứa con gái lớn là Đặng Mỹ Ân. Mong rằng cô ta có thể tìm được một người chồng tầm cỡ, để nhà họ Đặng nở mặt nở mày, Đặng Thế Tùng cũng không còn vì chuyện không có con trai mà bất mãn với bà ta nữa.
“Mẹ! Sao mẹ có thể bất công như vậy? Chị cả thích anh ta, con cũng thích anh ta, tại sao con phải nhường cho chị. Lâm Vĩ Phong cũng đâu nói thích ai.”
Đăng Mỹ Mai nghiến răng nghiến lợi nhắc lại chuyện đêm qua:
“Mẹ không biết hôm qua chị cả bị người ta đuổi về thế nào à? Điều đó đủ để chứng minh là anh ta không thích cái kiểu khuê nữ dịu hiền đó rồi.”
“Đặng Mỹ Mai, con bớt nói mấy câu đi!” - Đỗ Thanh Mỹ lớn giọng mắng Mỹ Mai nhưng cũng không định nói thêm, vì bà ta thấy Mỹ Ân đang cùng Khả Hân đi từ trên lầu xuống.
“Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?” - Mỹ Ân sớm đã nghe được cuộc nói chuyện đó nhưng vẫn giả vờ hỏi lại.
“Không có, không có, chuyện phiếm ấy mà.”
Đỗ Thanh Mỹ sợ Mỹ Ân nghe phải mấy lời châm chọc của Mỹ Mai sẽ tự ái mà từ bỏ theo đuổi Lâm Vĩ Phong, nửa đời sau của bà ta còn phải trông chờ vào hôn sự của Mỹ Ân.
Khả Hân thật sự không hiểu nổi sao Lâm Vĩ Phong lại được nhiều người săn đón như vậy. Tính tình anh tệ đến thế, sắc mặt lúc nào cũng lạnh tanh, nói chuyện thì như có gắn dao ở đầu lưỡi sắc bén khó chịu. Đó là còn chưa kể đến chuyện thích trêu ghẹo chị dâu, không tôn trọng anh trai.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy cái này đều chỉ là cô nhìn thấy thôi. Lâm Vĩ Phong ở bên ngoài thật sự rất có phong độ đàn ông, đẹp trai, giàu có, còn chưa có người yêu. Thật sự là sự lựa chọn hoàn hảo trong mắt các cô gái, đáng tiếc chỉ cần gương mặt của Vĩ Phong hiện lên trong đầu Khả Hân là cô đã rùng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT