Khả Hân có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng Lâm Vĩ Phong vẫn luôn ngăn cô lại.

“Vĩ Phong…”

Lâm Vĩ Phong gắp thức ăn vào chén cô không để cô nói tiếp.

“Chuyện của Phan Khánh Nguyên, có phải nghiêm trọng không?” – Khả Hân thật sự ăn không vào, dù sao nguồn cơn chuyện này cũng là từ cô.

“Suỵt.” – Anh đưa tay lên môi ra hiệu với cô – “Khi ăn không nói.”

Khả Hân thở dài, cô chỉ đành tập trung ăn cho thật nhanh để tìm cơ hội khác hỏi anh.

Lâm Vĩ Phong lấy thuốc bổ ra đặt trên bàn, Khả Hân ngoan ngoãn uống hết, cô đã tra hết những thuốc này đếu tốt cho phụ nữ có thai. Bây giờ Khả Hân cẩn thận nhất chính là chuyện uống thuốc mỗi ngày, thuốc Vĩ Phong đưa và cả thuốc bác sĩ đã kê.

“Sau này không cần nhắc đến người tên Phan Khánh Nguyên đó nữa.” – Lâm Vĩ Phong chống cằm lên bàn nhìn cô nói.

Khả Hân ngẩn ra, cô còn tưởng anh không muốn nói chuyện này với cô, không ngờ anh lại mở lời trước.

“Anh ta thật sự gây khó dễ cho công ty của anh sao? Những gì trên báo chí viết có thật không?”

“Thật, chẳng qua là bọn họ viết sai một điểm, Phan thị muốn đối đầu với Phong Đỉnh đúng là hoang tưởng.”

Thái độ này của anh chứng tỏ chuyện này hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn, cô cuối cùng có thể thở phào.

“Vậy chuyện này giải quyết thế nào rồi? Anh định làm gì Phan Khánh Nguyên và Phan thị?”

“Cô quan tâm cậu ta?” – Lâm Vĩ Phong nhướn mày không vui.

“Tôi quan tâm kết cục thôi, chuyện này là do tôi mới ra nông nổi này.”

Lâm Vĩ Phong vươn tay vuốt tóc cô, nhàn nhạt nói:

“Chỉ cần sau này cô không nhắc đến tên cậu ta nữa thì chuyện này sẽ có kết cục đẹp.”

Khả Hân biết anh đang nhắc nhở cô, anh đã để lại một con đường sống cho Phan Khánh Nguyên và Phan thị, chỉ cần bọn họ không tiếp tục làm càn nữa là được. Mà nguồn cơn thật sự là cô đây, sau này cũng nên cách thật xa Phan Khánh Nguyên ra.

“Anh yên tâm, tôi cũng không dám liên hệ gì với anh ta nữa.”

“Được, đừng thức khuya quá, tôi còn chút chuyện cần xử lý.” – Lâm Vĩ Phong thu tay lại, dặn dò một câu rồi đi lên phòng làm việc.

Khả Hân mang theo một lòng đầy tâm trạng đi về phòng, cô cẩn thận lấy thuốc dành cho thai phụ mình giấu trong tủ quần áo ra. Ngẫm lại thì thời hạn cô tự đặt ra cho anh và cô đã đến, chính là thời hạn có đem chuyện đứa bé ra nói cho Lâm Vĩ Phong biết hay không.

“Còn giấu nữa thì cái bụng này sẽ to lên mất…” – Khả Hân lẩm bẩm.

Cô lấy bức tranh mình vẽ Lâm Vĩ Phong đặt lên bàn, cô lật ngược mặt sau của nó, cẩn thận kẹp bức ảnh siêu âm vào trong khung gỗ.

Khả Hân mang theo bức tranh đến trước cửa phòng làm việc của Lâm Vĩ Phong, cô hít vào thở ra đến ba lần mới có can đảm gõ cửa. Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô mang bức tranh vào thì rất bất ngờ, anh bỏ ipad xuống bước đến cầm bức tranh lên.

“Cô hoàn thành nó rồi sao?”

“Phải, anh thích nó chứ?” – Mắt Khả Hân vẫn không thể nào rời khỏi tấm ảnh siêu âm phía sau khung tranh.

Lâm Vĩ Phong cẩn thẩn ngắm nghía bức tranh, một người đàn ông đứa giữa khu vườn, anh cảm thấy nụ cười của người trong tranh dường như còn vui vẻ hơn anh rất nhiều.

“Thích, thích cả người vẽ.” – Lâm Vĩ Phong tiến đến nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

Khả Hân vội vàng lùi lại, bỏ qua sự ngượng ngùng cô vẫn muốn anh biết phản ứng của anh về tấm ảnh siêu âm hơn.

“Tôi… tôi có một thứ còn đặc biệt hơn muốn anh xem, nó ở sau bức tranh.”

“Hôm nay cô còn biết cả tạo bất ngờ sao?” - Lâm Vĩ Phong nhướn mày đầy hứng thú, anh cầm bức tranh lên xoay lại mặt sau.

“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia muốn gặp cậu, cậu ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cậu.” – Quản gia Thuận đừng ở bên ngoài cửa nói.

Động tác tay của anh chợt dừng lại, anh cẩn thận đặt bức tranh lên giá sách sau đó quay đầu nói với Khả Hân:

“Ngày mai tôi sẽ xem.”

Khả Hân không cách nào che giấu thất vọng trong mắt nhưng cô cũng biết Lâm Vĩ Thành quan trọng với anh như nào.

“Vậy anh đi gặp anh Vĩ Thành trước đi.”

Vĩ Thành và Vĩ Phong đã lâu rồi không gặp nhau, nguyên nhân chính là Vĩ Phong muốn tránh mặt anh trai mình. Anh không thể trả lời câu hỏi mà anh biết sẽ được hỏi “Lý Tuyết Dung đang ở đâu?”.

“Chuyện Phan thị đã giải quyết xong chưa?” – Lâm Vĩ Thành ngồi tựa vào đầu giường, anh đang uống canh.

Lâm Vĩ Phong mỉm cười đi đến ngồi cạnh anh trai, vươn tay lấy chiếc khăn nhỏ trên bàn đưa cho Vĩ Thành lau miệng.

“Chuyện này anh cũng biết sao, anh không cần lo, chút chuyện vặt thôi.”

“Không ngờ Khả Hân có thể dàn xếp được mấy lão già trong hội đồng quản trị, nếu không phải em ấy là vợ em, anh cảm thấy đây cũng nhân tài để bồi dưỡng.” – Lâm Vĩ Thành không rời khỏi phòng của mình nửa bước nhưng chuyện bên ngoài không phải anh không biết gì, nếu không đã chẳng ngồi vững chiếc ghế chủ tịch của Lâm thị.

“Mấy ngày không gặp, anh khỏe lên rất nhiều.” – Vĩ Phong không giấu được vui mừng.

“Anh muốn gặp em hôm nay cũng là để nói chuyện này.” – Bàn tay đầy những vết sẹo của Lâm Vĩ Thành khẽ nắm lấy tay Vĩ Phong – “Anh quyết định sang Mỹ làm phẫu thuật cấy da nhân tạo.”

Lâm Vĩ Phong không thể thốt lên bất kỳ lời nào, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh lạ thường. Nếu không phải Vĩ Thành đang nắm lấy tay anh, anh còn tưởng đây là mơ.

“Anh không được đùa giỡn em chuyện này đâu? Anh thật sự sẽ sang Mỹ?”

“Phải, sức khỏe anh đã đủ cho một chuyến đi dài và cả cho cuộc đại phẫu, anh đã bảo Bạch Mai sắp xếp.” – Nhìn thái độ của em trai như vậy trong lòng Vĩ Thành không khỏi đau lòng.

Đầu Lâm Vĩ Phong gục xuống, trán anh chạm vào bàn tay của hai người, đã có lúc anh tưởng chừng không thể nào thuyết phục được anh trai sang Mỹ. Đã có lúc Vĩ Phong nghĩ cả cuộc đời này mình cũng không thể thoát khỏi tội lỗi này.

Hiện tại quá tốt rồi, anh Vĩ Thành có thể cấy da, có thể lần nữa trở lại cuộc sống trước đây. Anh cũng có thể chân chính cùng Khả Hân trải qua hạnh phúc thực sự.

“Em đừng lo, lần này anh sẽ nghe em hết, em nói gì anh cũng nghe.”

“Em sẽ gọi cho bác sĩ Kiên, chuyện này không chậm trễ được…” – Lâm Vĩ Phong vẫn như sợ anh trai mình sẽ đổi ý, luống cuống đứng dậy tìm điện thoại – “Điện thoại em đâu rồi?”

Lâm Vĩ Thành lắc đầu cười, nói:

“Bây giờ muộn rồi, em đừng làm phiền bác sĩ Kiên, cả tuần này bọn họ đã liên lạc với bên Mỹ rồi.”

Lâm Vĩ Phong nghe vậy trong lòng càng thêm an tâm, điều này chứng tỏ Lâm Vĩ Thành hoàn toàn đã chuẩn bị xong chuyện sang Mỹ.

“Vĩ Phong, trước khi anh đi Mỹ, anh vẫn muốn em trả lời thành thật với anh. Rốt cuộc em đưa Tuyết Dung đi đâu rồi?”

Lâm Vĩ Phong gượng gạo nở một nụ cười, đúng là câu hỏi này không thể nào tránh khỏi.

“Anh, em thật sự không biết cô ta đã đi đâu. Hình như là người quen cô ta ở nước ngoài đến tìm, cô ta đi gặp, em cũng cho người đi xem sau nhưng đến giờ không tin tức.”

“Em đang nói thật?” – Lâm Vĩ Thành vô cùng lo lắng – “Rốt cuộc là ai đã đưa Tuyết Dung đi, họ có làm hại cô ấy không?”

“Anh đừng lo, chẳng phải là người quen của cô ta sao, hơn nữa là cô chủ động đi gặp, sao có chuyện gì được.” – Vĩ Phong mở to mắt nói dối, sau này dù bị vạch trận, anh cũng không ngại, lời nói dối này cũng vì tốt cho anh trai mà thôi.

“Nếu không xảy ra chuyện gì sao Tuyết Dung không quay lại tìm anh? Cũng không gọi điện hay để lại lời nhắn nào?”

“Anh đừng quên những người từ nước ngoài kia rất có thể là chủ mưu…”

“Vậy thì tính mạng của Tuyết Dung càng lâm nguy.” – Vĩ Thành siết chặt nắm tay,

Sự si tình này thật sự khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng, Vĩ Phong cũng không nỡ nói lời vô tâm nữa.

“Em sẽ cho người tìm kiếm, trước khi anh qua Mỹ nhất định cho anh tin tức cô ta vẫn an toàn.” – Điều này Lâm Vĩ Phong cũng không chắc, nếu cô ta chết rồi thì anh sẽ cố tìm đào mất tất đất lên tìm xác cô ta.

“Vĩ Phong, anh chỉ cần cô ấy bình an.” – Lâm Vĩ Thành nắm chặt cánh tay Vĩ Phong.

Lâm Vĩ Phong gật đầu, với anh thì chỉ cần Vĩ Thành khỏe mạnh như trước, anh cũng không muốn tính toán với Lý Tuyết Dung.

Lâm Vĩ Phong bước ra khỏi phòng điều trị cả người có mùa xuân đến, anh chạy vội về phòng, anh muốn đem chuyện vui này nói với Khả Hân đầu tiên. Lúc anh mở cửa ra, cô đã cuộn tròn trong chăn ngủ từ lúc nào.

Anh bước từng bước thật khẽ đi đến nằm lên giường, ôm cô vào lòng, ngày tháng sau này của bọn họ có thể tươi đẹp hơn rồi.

Lúc Khả Hân tỉnh dậy là đang gối đầu trên cánh tay anh, cô có chút giật mình nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh được tâm trạng. Khả Hân nghiêng đầu nhìn gương mặt anh, không biết anh đã xem bức ảnh siêu âm chưa?

Nếu anh không muốn đứa bé thì sao? Nếu anh muốn đứa bé thì sao? Thân phận chị dâu, em chồng này đến khi nào mới có thể kết thúc đây.

“Thức sớm vậy?” – Lâm Vĩ Phong mở mắt ra, trườn người về phía trước hôn lên tóc cô.

“Anh đã xem thứ sau bức tranh chưa?”

“Chưa. Nhưng tôi có tin vui này muốn nói cô biết, anh Vĩ Thành đồng ý sang Mỹ điều trị rồi.” – Giọng điệu của anh vẫn còn kích động như hôm qua.

“Thật sao? Đây đúng là chuyện đáng mừng nhất gần đây.” – Khả Hân không chỉ mừng cho Vĩ Thành mà còn mừng cho Vĩ Phong, cô biết tảng đá lớn nhất trong lòng sắp được bỏ xuống rồi.

“Đêm qua anh ấy đột nhiên nói đã cùng bác sĩ bàn bạc chuyện sang Mỹ, có thể trong tháng tới sẽ đi thôi.”

“Vậy xem ra tâm trạng anh ấy rất tốt, chuyện ly hôn…” – Khả Hân nói giữa chừng lại mím môi không cách nào nói tiếp nữa.

Lâm Vĩ Phong khẽ cong môi, ôm cô vào lòng:

“Đừng lo, chuyện ly hôn sẽ được giải quyết nhanh thôi.”

Khả Hân ngây ra, cuối cùng chuyện ly hôn này đã không bị trì hoãn nữa, hạnh phúc thật sự đến quá đột ngột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play