Khả Hân ngồi trong phòng lấy sách ra để trước mặt nhưng không hề đọc. Cô biết bản thân đã tổn thương Phan Khánh Nguyên rất sâu sắc nhưng có lẽ chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Tình cảm mà Phan Khánh Nguyên dành cho cô, cô biết chứ nhưng lúc anh ta cùng mẹ về Mỹ thì Khả Hân cũng đã nói rõ ràng cảm xúc của mình rồi. Giữa bọn họ là tình bạn thuần khiết cùng lắm là tình anh em, không phải tình yêu. Khoảng thời gian bọn họ đóng giả người yêu Khả Hân cũng chưa từng rung động.
“Cô không chỉ phải giữ khoảng cách thân thể với Phan Khánh Nguyên mà cả lòng của cô cũng phải cách xa anh ta ra, hiểu chưa?”
Lâm Vĩ Phong đột nhiên xuất hiện từ phía sau khiến Khả Hân giật mình quay đầu lại. Rõ ràng cô bị anh nhốt, đàn anh cũng bị anh đánh đến trào máu vậy mà Lâm Vĩ Phong cứ nói như cô làm sai vậy.
Không thấy Khả Hân phản ứng gì Lâm Vĩ Phong cũng lười nói tiếp, đi lên giường nằm xuống nghỉ ngơi. Khả Hân nhìn anh vừa nằm xuống đã nhắm muốn muốn ngủ thật sự không biết nên làm sao. Kiếm chuyện gọi anh dậy thì có chút ác mà để anh ngủ ngon lành như thế khiến cô thấy vô cùng ấm ức.
Cuối cùng Khả Hân lựa chọn để anh tiếp tục ngủ, cô còn chỉnh điều hoà lên cao một chút. Thật ra mỗi lần nhìn anh ngủ, cô đều cảm thấy người đàn ông này trở nên rất vô hại, còn có đôi chút hiền lành. Khả Hân nhớ lại chuyện anh mới năm sáu tuổi đã bị cha mình nhốt ở phòng kính, rốt cuộc thì anh đã sống sót qua những ngày tháng đó như thế nào?
Có lẽ Lâm Vĩ Phong cũng chỉ là một người bình thường, không hung hăng còn rất dịu dàng nếu như anh không trải qua tuổi thơ bị ngược đãi như vậy. Mặc dù biết vậy là không nên nhưng trong lòng cô càng lúc càng thấy đồng cảm với anh.
Khả Hân lặng lẽ qua giúp anh cởi bò giày da, còn lấy chăn đắp lên người anh, lúc chuẩn bị xoay người ra khỏi phòng thì bị anh vươn tay giữ lại.
“Cùng nhau ngủ đi.”
“Hả…” - Khả Hân chưa kịp hiểu chuyện gì thì cả người đã ngã vào trong lòng ngực của Lâm Vĩ Phong.
Khả Hân tất nhiên không muốn cùng ngủ với Lâm Vĩ Phong rồi, có lần nào ngủ với anh mà được bình yên. Khả Hân chưa kịp giãy giụa Lâm Vĩ Phong đã xoay người đem cô đặt dưới thân mình.
Khả Hân dùng hai tay chống đỡ ở ngực anh nhưng không cách nào thoát ra được. Khả Hân chưa kịp lớn tiếng mắng anh thì anh đã cướp lời của cô nói trước.
“Đừng giãy giụa nữa, ngủ đi, hôm nay tôi mệt rồi sẽ không chạm vào cô đâu.”
Khả Hân trừng mắt nhìn anh, anh nói giống chuyện anh không chạm vào cô là đang ban ân huệ cho cô vậy. Lâm Vĩ Phong ôm cô vào lòng, chân gác ở đùi cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội nhúc nhích.
Khả Hân lúc đầu có dùng sức đẩy thử nhưng rồi lại từ bỏ, hơn nữa đúng như Lâm Vĩ Phong nói, anh rất mệt, hơi thở đều đặn của anh rất nhanh truyền vào tai cô. Khả Hân biết là mình hết thuốc chữa rồi, chỉ vì không muốn làm phiền giấc ngủ của Lâm Vĩ Phong mà ý nghĩ cự tuyệt anh cô cũng không có. Nhưng mà biết làm được, khi ở trong vòng tay của anh, Khả Hân cũng rất nhanh thiếp đi, ngủ cũng rất ngon.
Sáng hôm sau Khả Hân tỉnh dậy thì không thấy Lâm Vĩ Phong đâu, hẳn là anh đã dậy từ sớm. Khả Hân dụi dụi mắt ngồi dậy, lúc này mới phát hiện hai dây áo của mình bị người ta kéo đến khuỷu tay, trên vai và cổ hình như còn có chút nóng ran, giống như vừa bị người ta hôn qua.
Tôi không chạm vào cô? Cái gì là không chạm vào chứ! Lâm Vĩ Phong đúng là giỏi lật lọng tráo trở!
Khả Hân ngoài ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi ra thì không biết làm sao đi đòi công bằng với anh. Cô vỗ vỗ trán mình mấy cái, lần nào cũng tham ngủ như heo, có ngày bị người ta đem đi nướng luôn cũng không biết.
Khả Hân nhìn đồng hồ thấy cũng sắp trễ rồi nên vội vàng chuẩn bị đến trường, Kim Chi nhìn thấy Khả Hân liền chạy lại nhưng Khả Hân lại vờ như không thấy đi lướt qua Kim Chi.
“Khả Hân, chị đừng giận em mà, em biết là mình không nên cùng Lâm Vĩ Phong lừa chị. Lúc đó em cảm thấy anh ấy không có ác ý thật nên mới giúp. Khi ấy Lâm Vĩ Phong xông vào ký túc xá nữ thật thì chuyện sẽ ầm ĩ tới cỡ nào.” - Kim Chi nắm lấy cánh tay của cô đong đưa nhận lỗi, ai cũng nhìn ra là Khả Hân đang giận Kim Chi.
“Bởi vì em cảm thấy Vĩ Phong không có ác ý liền cùng anh ta lừa gạt chị? Kim Chi, em có biết Vĩ Phong làm gì không? Nhốt chị ở trong phòng suốt cả một ngày sau đó còn đánh anh Khánh Nguyên mặt mũi bầm dập, đó là không ác ý sao?”
Khả Hân sao lại không tức giận cho được, cô và Kim Chi là bạn thân với nhau bao nhiêu năm vậy mà chỉ với vài lời ngon tiếng ngọt của Lâm Vĩ Phong mà bán cô đi luôn.
“Cái gì? Lâm Vĩ Phong nhốt chị lại còn đánh cả anh Khánh Nguyên?” - Kim Chi bị dọa cho ngây người - “Sao anh ấy có thể làm như vậy? Đánh anh Khánh Nguyên không nói đi nhưng sao anh ấy ở phiên diện kia có sở thích kỳ lạ vậy, nhốt chị lại cho kích thích à?”
“…” - Lần này đến lượt Khả Hân đơ người luôn, cô và Kim Chi giống như không cùng một tần sóng vậy đó.
“Em nghĩ đi đâu thế hả? Lâm Vĩ Phong khóa chị trong phòng, nhốt chị lại không cho đi đâu không phải theo nghĩa em đang nghĩ đâu. Em mới bao nhiêu tuổi hả, sao trong đầu đều là chuyện nam nữ thế!”
Kim Chi gãi gãi đầu, cười hối lỗi nói:
“Em biết sai rồi, em cứ nghĩ là Lâm Vĩ Phong đến ký túc xá mang chị về để làm chuyện kia ai biết anh ta quá đáng như vậy.”
Khả Hân mím môi, quay sang chỗ khác, cô sợ mình đỏ mặt lên sẽ bị Kim Chi có cớ trêu chọc. Lâm Vĩ Phong nhốt cô trong phòng là thật, Lâm Vĩ Phong đến ký túc xá mang cô ra biển để làm chuyện hoan ái cũng là thật.
Kim Chi thấy Khả Hân không còn tức giận nữa thì bắt đầu tò mò hỏi:
“Đúng rồi, anh Khánh Nguyên sao lại bị đánh? Anh ấy đến nhà họ Lâm tìm chị sao? Nghĩ cũng lạ, anh ấy vừa về nước sao hay tin chị gả đến đó nhanh vậy.”
“Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, hẳn là anh ấy đi đến nhà chú tìm chị sau đó được thông báo là chị đã gả cho nhà họ Lâm rồi. Mọi người ở đó thì có thể nói được lời tốt đẹp gì, chắc là thêm mắm dặm muối nói chị ham giàu gả cho anh Vĩ Thành gì đó mới kích động anh Khánh Nguyên chạy đi tìm chị.” - Khả Hân vừa nói vừa thở dài.
“Nhà họ Đặng xem chị có khác gì đồ vật đâu, lúc trước bọn họ không chịu gả thì ép chị gả. Bây giờ còn dám mở miệng nói là do chị ham giàu, không còn chút tình nghĩa nào mà.”
“Thôi đừng nói nữa, chúng ta vào học thôi, sáng nay chị có tiết của tiến sĩ Craig, không được đến trễ đâu.”
Khả Hân không muốn nói chuyện này tiếp nữa, ngoài cảm thấy đau lòng ra thì chuyện này cũng không giải quyết được gì. Dọc theo đường đi, Khả Hân cùng Kim Chi bàn luận chương trình học, Kim Chi còn giúp cô sao chép lại bài giảng hôm qua cô nghỉ.
“Chị làm sao mà Lâm Vĩ Phong chịu cho chị đến trường học tiếp vậy? Thật ra chị không cần đi học cũng được, lấy thân phận phu nhân nhà họ Lâm này của chị thì có thể sống an nhàn sung túc cả đời mà.”
Khả Hân xua tay lắc đầu, Lâm Vĩ Phong cũng kêu cô cứ ngoan ngoãn ở nhà ăn không ở không, nhưng cô chắc chắn làm không được.
“Tiền đó cũng là tiền của nhà họ Lâm, nói thế nào chị cũng họ Đặng mà.”
Đột nhiên, Lâm Vĩ Phong dừng bước, xoay người trốn phía sau Kim Chi. Kim Chi không biết xảy ra chuyện gì, còn quay đầu lại cười hỏi:
“Sao thế? Có ai đang đòi nợ chị à?”
“Là… là anh Khánh Nguyên, anh Khánh Nguyên nhìn thấy chị rồi. Em có thể ngăn anh ấy giúp chị không, chị không muốn gặp anh ấy.”
Trên mặt Phan Khánh Nguyên vẫn còn nhiều vết thương chưa lành, về tình về lý thì Khả Hân cũng nên đi qua hỏi thăm vài câu nhưng mà thật sự Khả Hân thấy không thoải mái, cô chỉ muốn tránh mặt anh ta mà thôi.
Khả Hân không phải vô tình mà là nghĩ cho đại cục, tính tình của Lâm Vĩ Phong ngang ngược như thế nếu mà biết cô còn dây dưa với Phan Khánh Nguyên có khi dám đến tận đây đánh anh ta luôn. Nếu đã vậy chi bằng phủi sạch quan hệ từ bây giờ, Khả Hân cũng có chút nuối tiếc, tình bạn hơn hai năm qua của cô và Phan Khánh Nguyên cũng không phải qua loa.
“Yên tâm đi, chị cứ đi trước em cản người cho, coi như chuộc lại lỗi lầm hôm trước.” - Kim Chi hứa chắc như đinh đóng cột.
Khả Hân vừa xoay bước đi thì Phan Khánh Nguyên cũng chạy như bay đến miệng không ngừng gọi tên cô:
“Khả Hân, Khả Hân…”
“Anh Khánh Nguyên, anh khoan đi đã, em có việc tìm anh.” - Kim Chi vội nắm lấy áo anh ta kéo lại.
“Kim Chi, em đừng cản anh, anh có chuyện gấp tìm Khả Hân.”
“Anh đừng tìm chị ấy nữa, chị ấy giờ đã là vợ người ta rồi.”
“Anh chỉ muốn hỏi cô ấy mấy câu thôi.” - Phan Khánh Nguyên cười khổ.
“Anh muốn hỏi cái gì thì hỏi em đi, hầu như em đều biết cả.”
“Nhưng anh muốn nghe chính miệng Khả Hân nói với anh.” - Phan Khánh Nguyên vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
“Em biết anh muốn hỏi cái gì, anh muốn hỏi vì sao chị Khả Hân lại trong khoản thời gian ngắn như vậy gả cho Lâm Vĩ Thành đúng không? Anh muốn hỏi chị ấy có phải hàm giàu không? Được rồi, em nói, chị ấy không ham giàu, là do ba cô con gái nhà họ Đặng không ai chịu gả cho một người bị tai nạn hủy dung còn sắp chết nên bắt chị ấy ra thay thế, bọn họ bức ép chị ấy vô bước vào đường cùng đó.”
“Cái gì?”
Chết rồi! Nói lời không nên nói rồi, Kim Chi ngay lập tức mới ý thức được bản thân chỉ đang kích thích suy nghĩ không an phận của Phan Khánh Nguyên. Càng khiến cho anh ta muốn đi tìm Khả Hân dây dưa thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT