Vương Hải Từ và Điền Nhụy sợ hãi đến tột cùng, hình ảnh của Vương Dã một giây trước và hình ảnh của chú hổ giây sau chồng lên nhau tạo nên một hình ảnh quỷ dị trong mắt họ, còn có cả hổ Đông Bắc đáng sợ làm cho bọn họ không động đậy được gì.
“Quái, quái vật… Nó không phải là Vương Dã…” Hai hàm răng của Vương Cẩm Thành run cầm cập chạm vào nhau, hai chân lảo đảo lùi về sau, mãi cho đến khi lưng đụng từng thì mới như tỉnh lại từ trong mộng, hốt hoảng ra lệnh cho những tên thuộc hạ kia, “Mấy người mau mau.. Giết nó đi…”
Cậu ta không dám lớn tiếng kêu, thế nên nghe chẳng giống mệnh lệnh tí nào, mà giống như đang xin sự giúp đỡ thì hơn.
Một đám đàn ông lúc đầu còn khí thế bao vậy chặn đánh Vương Dã hoặc là chú sói, nhưng đối mặt với một chú hổ Đông Bắc dài ba thước thì chân mềm nhũn cả ra. Giọng của Vương Cẩm Thành đã gọi hồn bọn họ về, nhưng lại không gọi được sự can đảm của họ, cũng không biết là ai đã lên tiếng gào trước, nghe chẳng hề giống tiếng người tí nào: “Có hổ kìa a a—”
Cả đám người lập tức trở nên hoảng loạn, như ong vỡ tổ mà chạy ra ngoài cửa.
“Mấy người về đây—” Vương Cẩm Thành sợ hãi vô cùng, khàn cả giọng gào. Nhưng gào xong thì cũng chẳng có tác dụng gì vì trong phòng đã không còn người.
Cậu ta vô ý nhìn vào đôi mắt của hổ Đông Bắc. Đôi mắt kia thuộc về một loài mèo to, dưới ánh sáng mạnh mà con ngươi dẹp lại, hung hãn, lạnh lùng, tựa như đang chuẩn bị nhào lên cắn cổ con mồi bất cứ lúc nào, cắn rách cả động mạch, một đòn chí mạng.
Vương Cẩm Thành sợ đến vỡ mật, điên cuồng xoay người vọt tới cửa sổ, muốn mở cửa sổ mà trốn đi.
Những hành động này của cậu ta, dưới đôi mắt của hổ Đông Bắc lại như một chuỗi động tác chậm rãi được tua chậm lại.
Hổ Đông Bắc cũng gần như đồng thời nhảy lên một cái.
Tay Vương Cẩm Thành vừa mới sờ đến cửa sổ, hổ Đông Bắc đã nhào từ đằng sau.
“Tiểu Thành—” Điền Nhụy điên lên hét chói tai.
Thế nhưng chậm rồi.
Vương Cẩm Thành đã bị hổ Đông Bắc đè gục xuống.
Thân người yếu ớt bị hổ bắt lại không hề có sức đánh trả nào, Vương Cẩm Thành vừa bị đè gục xuống cũng sợ đến mức không nói ra được tiếng nào.
Khoảng cách quá gần, cậu ta nhìn thấy hàm răng sắc bén, thấy hình vằn chữ “王”, còn thấy được đôi mắt thú đang rực lửa không hề có nhân tính.
Vương Cẩm Thành đột nhiên hiểu ra, đây không phải là săn bắt gì, cũng không phải là thù oán cá nhân giữa mình và Vương Dã, mà nó đang báo thù cho con sói kia!
“Tôi sai rồi a a a—” Vương Cẩm Thành gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng cậu ta chỉ có thể làm thế, khát vọng sống làm cậu ta gào thét, “Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi cho anh một con dao, anh cũng đâm tôi một cái được chưa— Ba! Mẹ! Hai người mau tới cứu con…”
Điền Nhụy nóng lòng che chở cho con xông lại, nhưng có người lại còn nhanh hơn bà ta.
“Phanh—”
Không biết là có cái gì đánh vào lớp kính thủy tinh gần hổ Đông Bắc và Vương Cẩm Thành, thủy tinh “Rào rào” vỡ đầy trên đất.
Một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám nhạt bước qua vụn thủy tinh, phá cửa sổ mà vào trong phòng, anh ta như đã biết rõ tình huống từ lầu nên đầu tiên là nhìn thẳng vào hổ Đông Bắc, lẩm bẩm “Tới vừa kịp lúc”, đồng thời cũng kêu lên: “Vương Dã.”
Hổ Đông Bắc giận dữ rống lên một tiếng, cực kì bực mình khi bị người khác chen ngang.
Nhưng vừa rống xong thì lại cảm thấy bên người hơi ngứa ngứa. Nó kỳ quái cúi đầu thì nhìn thấy chú sói không biết chạy tới đây từ khi nào dùng chiếc mũi ướt ướt cọ thân hắn.
Cọ một cái, ngứa một cái, còn hơi hơi lạnh nữa, giống như là giữa trời hè nóng nực lại có một bàn tay bé nhỏ quạt cho hắn vậy.
Vương Cẩm Thành nhạy bén cảm giác được hổ đã thả lỏng đi.
Cậu ta nhân cơ hội này trốn ra khỏi móng nhọn, nhanh chóng núp ra đằng sau Điền Nhụy.
Đúng lúc này, ngoài cửa chính biệt thự đột nhiên có tiếng động.
Những người “công nhân” rồi mấy người tuần tra lúc trước chạy ra ngoài nay đã quay về, hai mươi mấy người không thiếu sót một ai, nối đuôi nhau đi vào cửa, nhưng không ai dám bước tới nơi mà hổ Đông Bắc đang ở, những người mới vào ở chỗ chen nhau thành một cục.
Đợi đến lúc bọn họ đã vào hết, Lâm Vụ và Vương Dã mới có thể thấy rõ một đám người đàn ông xa lạ dắt bọn họ về, tất cả đều mặc áo đen quần đen, đồng đều như là đồng phục để đi đêm vậy, người dẫn đầu chắc chắn là cao hơn cả hai mét, bước qua cửa, mắt ung dung nhìn bọn họ, nói với người đàn ông mặc âu phục ngay tại cửa sổ: “Tổng cộng là hai mươi bốn người, tất cả đều ở đây.”
Người đàn ông mặc âu phục gật đầu: “Dẫn lên lầu, ai cần đăng ký thì đăng ký, ai cần ký hợp đồng thì ký hợp đồng.”
Âu phục của anh ta nhạt màu, đến màu tóc lẫn con ngươi của anh ta cũng nhạt hơn người bình thường, da có thể được xem là trong suốt, đến cả giọng nói cũng mang đến cảm giác kì lạ, tựa như không thuộc về nơi này, mà thuộc về một nơi xa xôi mờ mịt hơn.
Lâm Vụ chẳng biết vì sao mà lại nghĩ tới sinh vật biển.
“Được rồi,” Người đàn ông mặc âu phục bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, lại quay sang nói với người đàn ông cao thêm một câu, “Tìm thêm hai bộ đồ đi.”
Người đàn ông cao gật đầu, dẫn đám thuộc hạ của Vương Hải Từ lên lầu.
“Mấy người là ai?” Vương Hải Từ thấy tình hình đã bớt nguy hiểm nên ra vẻ chủ nhà.
“
Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát rủi ro phân loại dã tính thức tỉnh thú hóa, Thạch Lãng.” Người đàn ông mặc âu phục tự giới thiệu, nhưng không lấy giấy chứng nhận ra.
Trên thực tế thì Lâm Vụ cũng chẳng biết Cục Thú khống có thật sự có giấy chứng nhận không.
Vương Hải Từ chẳng hiểu gì: “Cục gì?”
Thạch Lãng không định giải thích.
Người đàn ông cao nhanh chóng lấy ra hai bộ quần áo đi xuống.
Thạch Lãng nhận quần áo, nói với anh ta: “Dẫn ba người này lên luôn đi, trước khi tôi xử lý xong thì không ai được phép xuống lầu một.”
“Đã hiểu.” Người đàn ông đi đến trước mặt ba người nhà họ Vương, không hề nói nhảm nửa lời, “Lên theo tôi.”
Điền Nhụy gắt gao bảo vệ Vương Cẩm Thành, giọng điệu vẫn còn sợ hãi: “Mấy người rốt cuộc là ai? Vì sao chúng tôi phải nghe mấy người chứ…”
Người đàn ông cao nói: “Lên lầu trước đi rồi tôi sẽ giải thích rõ.”
Điền Nhụy tuy là vẫn không thể nào an tâm nổi, nhưng liếc mắt thấy hổ Đông Bắc là lại thấy sợ hãi, quyết định nhanh chóng dắt theo con trai lên lầu.
Vương Hải Từ bình tĩnh hơn bà ta rất nhiều, không hề có biểu hiện sợ hãi, ánh mắt nhìn Vương Dã lại phức tạp thêm.
Cuối cùng thì trong phòng khách chỉ còn có Thạch Lãng và một sói một hổ.
Thạch Lãng ném hai bộ quần sang: “Biến lại đi.”
Bộ quần áo trượt xuống lớp lông của hổ Đông Bắc, che đi chú sói bên cạnh lại.
Lâm Vụ đột nhiên rơi vào bóng tối, nhắm hai mắt lại, tập trung tinh thần duỗi người ra…
Do biến đổi xương cốt nên không thể nào tránh khỏi sự đau đớn được, cơ thể sói dần dần biến trở lại thành hình người, chân tay mảnh khảnh nhô ra khỏi lớp quần áo, Lâm Vụ giãn nửa người trên, quần áo trượt trên người làm lộ ra cái đầu.
Mới vừa ló đầu, Lâm Vụ đã hít một hơi khí lạnh, sau lưng quá đau rát, sự chịu đau của loài người thấp hơn dã thú rất nhiều.
Cậu nhịn đau, không để ý đến Thạch Lãng mà nhìn sang bên cạnh xem Vương Dã trước.
Vương Dã vẫn là hổ Đông Bắc.
Nhưng các tư thế tấn công vừa nãy đã biến mất rồi, lúc này lại vô dịu dàng canh giữ bên cạnh cậu, thấy cậu đau lại nóng nảy đến mức muốn duỗi móng, nhưng mới duỗi được một nửa lại mới nhớ ra mình vẫn là hổ, không thể sờ soạng được, liền thu móng lại, chỉ có thể dùng mắt hổ trừng lấy vết thương trên lưng Lâm Vụ.
Dao rạch không sâu lắm, máu đã ngừng chảy rồi, nhưng vết thương lại rất dài, nhìn là đã thấy đau rồi.
“Tớ không sao cả…” Lâm Vụ lấy tay sờ cái đầu tròn vo xù lông của con hổ lớn, dưới cái xúc cảm kì dị lại hiểu được cảm giác vui sướng của hội cuồng mèo.
Thạch Lãng chờ Lâm Vụ mặc quần áo, kết quả là Lâm Vụ ngồi ôm hổ trước; chờ con hổ kia biến lại thành người, kết quả hổ lại cọ cọ Lâm Vụ không ngừng.
Bên tai còn đang văng vẳng lời của Hứa Sóc.
[Cậu đi mau đi, thằng nhóc tên Lâm Vụ ngoan lắm luôn, rất là hợp tác, chưa bao giờ quấy rối cả, chắc chắn là gặp nguy hiểm gì lắm mới vội liên lạc với chúng ta như thế, cậu ở gần đó thì mau đi xem coi ở đó có chuyện gì… Nhớ là dắt theo nhiều người nhé, Lâm Vụ nói bên kia đông người lắm…]
Thạch Lãng hỏi, bên kia là bên nào?
Hứa Sóc nói, không biết nữa, Lâm Vụ chưa nói xong đã cúp máy rồi, sau đó gọi kiểu gì cũng không bắt nữa, chắc chắn là rơi vào tay của những kẻ vi phạm pháp luật rồi!
Thế nên anh ta thông qua thủ tục của Cục Thú khống, dùng tốc độ nhanh nhất để xác định vị trí thông qua điện thoại của Lâm Vụ, sau đó phát hiện rằng nơi này vốn là trụ sở của một xí nghiệp nổi tiếng, lúc anh ta dẫn người tới lại phát hiện sói đồng cỏ mà Hứa Sóc nói đang rơi vào tay của những kẻ vi phạm pháp luật thì đang đại náo cả cái biệt thự, sau đó là thành công kích hoạt được một con hổ Đông Bắc.
Ngoan lắm luôn?
Thạch Lãng quyết định khi về cục sẽ bàn bạc với Hứa Sóc về vấn đề này.
Mặc quần áo xong, Lâm Vụ thúc giục mà cọ con mèo lớn: “Cậu mau mau biến về đi.”
Tuy là hổ Đông Bắc dễ thương lắm, nhưng cậu rất muốn dược thấy Vương Dã.
Hổ Đông Bắc: “Grào (Cái quỷ này sao mà biến về)”
Lâm Vụ: “Cậu nghe tớ này, nằm xuống, nhắm mắt lại… Đúng thế, cứ như vậy, thả lỏng cả người…”
Một phút.
Hai phút.
Ba phút.
Hổ Đông Bắc vẫn là hổ Đông Bắc, vẫn uy phong lừng lẫy nhắm mắt nằm úp sấp.
Lâm Vụ bỗng nhiên thấy căng thẳng, rồi lại nghĩ đến sự cứng đầu của Vương Dã với việc lên núi, với việc thú hóa, sợ hãi hẳn lên.
Mặc dù là mình và Đào Kỳ Nhiên có thể tự do biến đổi dạng người và dạng thú, nhưng mà Vương Dã có thể không…
Cơ thể dày dặn của hổ Đông Bắc bắt đầu bất ngờ gầy đi, các bắp thịt của dã thú lại biến về thành đường nét con người, tứ chi và thân thể cũng bắt đầu biến hình.
Lâm Vụ thấy thế cũng không lo lắng nữa, đúng là tự mình dọa mình kia, nhưng nhìn Vương Dã đang từ từ biến đổi lại, cậu lại có một nỗi sợ và may mắn khi suýt nữa mất đi người.
Cuối cùng, các đầu đinh vừa dữ vừa ngu ngốc vừa đẹp trai cũng quay về.
Lâm Vụ nhào qua dùng hết sức lực để ôm chặt Vương Dã. Không hề giống với lúc ôm mèo lớn tí nào, bây giờ cậu rất gần với trái tim của Vương Dã, cậu có thể nghe được từng nhịp tim của Vương Dã, từng nhịp một, nhịp nào cũng mạnh mẽ, cũng rõ ràng.
Vương Dã ngẩn ra, sau đó lại ôm lấy hông của Lâm Vụ, né tránh những vết thương, khóa chặt người lại trong lồng ngực mình.
Lâm Vụ cảm giác như mình có rất nhiều thứ để nói, nhưng đến miệng thì chỉ còn lại chuyện vui vẻ nhất: “Cậu cũng có thể thú hóa rồi!”
Cậu có thể tưởng tượng được Vương Dã vui sướng đến mức nào, thế nên cậu cũng vui vẻ, còn vui vẻ hơn cả Vương Dã nữa.
Niềm vui khi được thú hóa cũng không phải là không có, nhưng Vương Dã vẫn rất không vui, bắt người xuống, mắt đối mắt, mũi đối mũi, mày nhíu lại thật chặt: “Ai bảo cậu đến đây, cả phòng toàn là người đấy cậu không thấy à, lại còn dám thú hóa nữa, đám người đó thật sự nghĩ cậu là sói đấy!”
Lâm Vụ phồng má, không lên tiếng.
Thạch Lãng xem chuyện vui chậm rãi tới trợ giúp: “Sao không nói chuyện?”
Lâm Vụ giả ngu, thà ngước đầu nhìn đèn cuối xuống nhìn đất chứ không thèm nhìn Cục Thú khống.
“Vậy tôi nói nhé,” Thạch Lãng lạnh lùng nói với Vương Dã, “Cậu cho rằng cậu ta không biết lượng sức, muốn cứu cậu một mình à? Cậu ta kéo bọn tôi xuống nước theo đấy…”
“Nếu như không phải là do cậu đột nhiên thú hóa thì tôi đoán là cậu ta sẽ biến trở lại thành người ngay trước mặt ba mẹ cậu rồi,” Thạch Lãng nhướn mày nhìn Lâm Vụ, “Sao tôi nói đúng không?”
Lâm Vụ ngoan ngoãn nhìn anh ta, cứ như là đang khen ngợi vậy.
“…” Thạch Lãng nhìn về Vương Dã, “Chỉ khi như thế thì bọn tôi mới có thể tham gia, mà bất kể nhà cậu có đang ra sao thì cũng phải nhường chuyện lại cho Cục Thú khống, cậu ta mới có thể thuận lợi đem cậu ra ngoài được.” Thạch Lãng dừng lại nhếch miệng, “Bạn của cậu khôn lỏi đấy.”
“À đúng rồi,” Anh ta lại nhìn sang Lâm Vụ, “Tên gọi tắt ‘Cục Thú khống’ hình như bắt nguồn từ cậu nhỏ cậu, cũng không tệ lắm.”
Lâm Vụ định làm lộ bản thân, nhưng cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ muốn đem Vương Dã về. Mà bây giờ lại còn giúp Vương Dã thú hóa thành công nữa, mai mốt nhà họ Vương có muốn làm gì với Vương Dã thì ít ra cũng không dám giơ đuốc cầm gậy đến.
Nhưng mà…
Cha mẹ thường hay làm khó con cái, nhất là với gia đình Vương Dã nữa, có khi lại thầm lặng gây chuyện thì mệt.
Nhìn ba người nhà họ Vương biến mất ngay tại cầu thang, Lâm Vụ không tự chủ mà nắm chặt tay, cha mẹ sao mà lại bất công như thế chứ, Vương Dã tốt như thế cơ mà.
“Thạch Lãng đúng không?” Vương Dã đột nhiên lên tiếng.
Người đàn ông đối diện hắn cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
“Không có,” Vương Dã một cái, thoải mái nói, “Mà anh đã đến rồi, tiễn Phật thì cũng phải tiễn đến Tây, lên nói với ba người kia mai sau đừng làm mấy trò thế nữa, bọn họ không chọc tôi thì tôi cũng không động vào bọn họ.”
Thạch Lãng chậm rãi xếp ống cổ tay lại: “Chuyện này là chuyện nhà cậu, không liên quan đến Cục Thú khống.”
“Chu Mạn và Hứa Sóc từng nói mỗi người thức tỉnh thú hóa đều là những người cần được bảo hộ kĩ càng,” Vương Dã nhún nhún vai, “Bây giờ tôi cần được bảo hộ.”
Thạch Lãng: “…”
Người thì còn cao hơn mình mấy cm, thú hóa thành vua của chuỗi thức ăn luôn mà còn dữ dằn đòi được bảo hộ. Hay lắm, cẩn thận ghê đấy.
Thạch Lãng: “Tôi không thấy bọn họ làm gì cậu bị thương cả.”
Vương Dã lắc đầu: “Tôi dễ tức giận lắm, hôm nay là ở biệt thự này, mai sau là có khi tại một nơi công cộng náo nhiệt, đến lúc đó mà gây ra các chuyện gì thì cũng không ai biết chắc được đâu, tôi thì không sao cả, chỉ là sợ liên lụy đến mấy người thôi.”
Thạch Lãng liếc hắn, lạnh lùng mà sắc bén: “Cậu đang đe dọa tôi à?”
Vương Dã chân thành nói: “Tôi chỉ đang giúp các anh phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện thôi.”
Lâm Vụ mắt dõi theo hai người nói chuyện, lúc này thấy Vương Dã vô cùng chính trực, tựa như chính mình lúc nói láo vậy.
Thạch Lãng và Vương Dã nhìn nhau một lúc, trong mắt của cái vị mới bị thú hóa này chẳng thấy được sự cầu xin, cũng chẳng thấy thương lượng gì cả, chỉ có thấy một sự bực mình ngày càng rõ, tựa như đang nói, anh xong chưa, không được thì để tôi xử luôn.
Một con hổ dữ nhào tới.
Cuối cùng thì Thạch Lãng cũng đồng ý, muốn để mai sau nhàn nhã thì bây giờ phải diệt họa từ trong trứng nước.
truyện xuyên nhanhAnh ta gọi người đàn ông cao xuống, để người nọ bảo vệ Lâm Vụ và Vương Dã còn Thạch Lãng thì lên lầu.
Khi mới đi đến cầu thang Thạch Lãng đã nghe thấy tiếng trò chuyện của một sói một hổ đằng sau.
Lâm Vụ: “Sao cậu đột nhiên lại thông minh thế?”
Vương Dã: “Nhờ cậu chỉ dẫn đấy.”
Lâm Vụ: “Nhưng anh ta nói tớ khôn lỏi.”
Vương Dã: “Khôn lỏi dễ thương mà.”
Lâm Vụ: “…”
Vương Dã: “Sau lưng còn đau không?”
Lâm Vụ: “Cũng tạm.”
Vương Dã: “Hình như trong phòng đựng đồ có hòm thuốc, để tớ đi tìm…”
Thạch Lãng bước lên lầu.
Ôi tuổi trẻ.
Vương Dã vừa xử lý vết thương cho Lâm Vụ, băng bó đơn giản xong thì Thạch Lãng quay về.
Tốc độ này cũng khá là nhanh, Vương Dã nghi ngờ nhìn anh ta.
Thạch Lãng đi xuống lầu: “Ba cậu muốn nói chuyện với cậu một mình.”
Vương Dã: “Một mình?”
Thạch Lãng: “Nói mấy lời, tốt nhất là hai cha con cậu nói chuyện rõ ràng ra đi.”
Vương Dã còn tưởng hắn đã nói rõ ra rồi, nhưng nếu cha hắn vẫn không hiểu thì lên nữa vậy.
Mới vừa bước lên một bước thì bỗng có một lực kéo lại.
Vương Dã quay đầu, phát hiện ra có một bàn tay đang nắm lấy áo hắn.
Lâm Vụ không nói gì, nhưng ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Đã từ rất lâu rồi, Vương Dã cảm thấy đó là đôi mắt xinh đẹp nhất mà mình từng thấy, nó như rừng rậm giữa lớp sương mù, nhưng bây giờ thì, rừng rậm ấy biến thành một cái hồ trong suốt, chỉ phản chiếu một mình Vương Dã hắn.
Còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, Lâm Vụ đã bị người giữ cái ót lại.
Vương Dã nặng nề hôn một cái.
Nụ hôn của hắn cũng giống người của hắn vậy, lung tung bừa bãi, lại nóng bỏng và mạnh bạo.
Lâm Vụ hoàn toàn rối loạn, không suy nghĩ được gì, thế giới trước mắt ngoài trừ Vương Dã ra thì dường như đều quay cuồng cả rồi.
Đi ngược về những thời khắc cũ.
Từng khoảnh khắc một đều xuất hiện Vương Dã.
Vương Dã ngày đêm chạy deadline.
Vương Dã cưỡi trên tàng cây trong mưa ở núi Trường Bạch.
Vương Dã bị ép phải học cùng với cậu.
Vương Dã lúc ngủ rất thích đá người.
Vương Dã chạy đi hóng gió vào mùa đông.
Vương Dã siêu thích các trò chơi động vật.
Vương Dã đòi các bài hát ru ngủ.
Vương Dã không sờ được mèo.
Vương Dã nói rằng mình không thích con người vào ngày sương mù…
Thì ra, người này đã hoàn toàn chiếm lấy tâm trí cậu từ lâu rồi.
“Chờ tớ quay lại nhé.” Tách khỏi môi Lâm Vụ, Vương Dã thở dốc.
Bàn tay nắm lấy vạt áo cũng đã buông ra rồi.
Lâm Vụ ngơ ngác gật đầu một cái.
Vương Dã nhịn không được lại hôn lên khóe miệng cậu một cái.
Người đàn ông cao rao bị bơ đẹp, yên lặng nhìn về Thạch Lãng: Rồi viết báo cáo hành động sao đấy??
Thạch Lãng nheo mắt lại: Không có liên quan tới nội dung báo cáo, có tình cảm nóng rực thì tôi cho biến hết.
Phòng làm việc của Vương Hải Từ.
Thạch Lãng quan tâm mà đóng cửa lại, để cho hai người một không gian riêng tư.
Vương Dã lần này cũng chẳng có nhu cầu gì, sau khi vào cửa thì đứng yên không thèm bước nữa.
Vương Hải Từ ngồi phía sau bàn.
Khoảng cách của hai người trong phòng làm việc có thể nói là được kéo xa nhất có thể.
Vương Hải Từ đã tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt nhìn Vương Dã vẫn còn ẩn chứa sự sợ hãi và xa lạ, vừa nãy lại được tiếp thu thêm một lượng thông tin lớn, lại còn bị Thạch Lãng cảnh cáo, thậm chí là còn đe dọa nữa, bây giờ ông ta không vui cho lắm.
Nhưng vừa mở miệng ra lại là khen ngợi: “Hay đấy, biết cách lợi dụng quan hệ và tài nguyên.”
Vương Dã chẳng có cảm xúc gì: “Một mình tôi thì cũng được, nhưng mà có bọn họ thì hiệu suất cao hơn.”
Vương Hải Từ: “Con vẫn muốn thoát khỏi bọn cha?”
Vương Dã: “Lúc đầu tôi là sao chổi, còn bây giờ là quái vật, mấy người chắc hẳn nên vui vẻ đưa tiễn tôi đi.”
Vương Hải Từ quan sát hắn một lát, đột nhiên hỏi: “Con thật sự cảm thấy cha và mẹ con có lỗi với con ư?”
Vương Dã nhíu mày, không nói chuyện.
“Xem ra con cũng không phải là không hiểu chuyện,” Vương Hải Từ chậm rãi nói, “Từ nhỏ đến lớn, cơm ăn áo mặc con không thiếu gì, đồ ăn đồ chơi gì cũng là đồ tốt nhất, Tiểu Thành muốn có xe, mẹ con cũng mua cho con một cái, so với mấy đứa nhà bình thường thì con được nhiều hơn chúng nó nhiều lắm,” Vương Hải Từ nghiêm túc hỏi, “Nhưng con vẫn cảm thấy cha và mẹ con không đối xử tốt với con ư?”
Phía đối diện không nói gì.
Vương Hải Từ cười nhạo, đấy là thói quen của ông ta khi nắm quyền chủ động: “Sao không nói chuyện?”
Vương Dã: “Tất cả đều là sự thật, tôi chẳng còn lời nào để nói.”
“Cho nên là,” Vương Hải Từ ung dung, “Con vẫn muốn rời khỏi nhà họ Vương?”
Vương Dã không do dự: “Ừ.”
Vương Hải Từ không cười nữa: “Con như thế là bất hiếu đấy!”
Vương Dã: “Mấy người có tiền như thế thì cần chi thằng con bất hiếu tôi.”
Vương Hải Từ: “Con…”
“Nhưng mà,” Vương Dã đổi đề tài, nhìn thẳng vào Vương Hải Từ, “Nếu mai sau các người có già rồi, tập đoàn thì bị Vương Cẩm Thành làm cho phá sản, hoặc không phá sản mà muốn quay lại đòi nợ tôi thì tôi sẽ quay về thực hiện nghĩa vụ. Các người nuôi tôi hai mươi năm thì tôi sẽ dưỡng lão chăm sóc mấy người cho đến khi mấy người chết.”
Vương Hải Từ nhếch môi, ông ta cả đời này miệng lưỡi lưu loát nay lại không nói được nửa chữ.
Vương Dã nghĩ rõ ràng như thế, thái độ cũng kiên quyết như thế, Vương Hải Từ dường như đang thấy một chính mình khi trẻ.
Nói thì cũng nói xong rồi, Vương Dã xoay người rời khỏi.
Trong tiếng đóng cửa dứt khoát, Vương Hải Từ ngồi xuống ghế mờ mịt.
Có vẻ như là ông ta chưa từng hiểu đứa con trai này, mà bây giờ thì cũng đã vĩnh viễn mất đi cơ hội để hiểu lấy.