Người thì không thấy, điện thoại không gọi được, mấy cái này nhìn thế nào cũng thấy không ổn.

Giang Đàm nhấn tắt điện thoại.

Giọng nói lạnh như băng ấy vang lên rồi lại im lặng đi, xung quanh rõ ràng đang rất náo nhiệt nhưng bầu không khí giữa bốn người lại trở nên cứng lại.

Cát Lượng: “Anh Dã rốt cuộc là bị ai tìm tới cơ!”

Giang Đàm nhàn nhạt lắc đầu: “Nếu thật sự là bị tìm đi thì sẽ không tắt máy đâu.”

“Mà khi nãy cậu ấy còn bảo hẹn gặp tớ sau khi mà tiệc đêm này kết thúc nữa.” Lâm Vụ nhớ lại khi nói giỡn trong WeChat, tuy là giỡn, nhưng như thấy cũng là thầm đồng ý hai người sẽ gặp nhau sau bữa tiệc hôm nay, cho nên là cậu mới đứng ở đây đợi.

“Chẳng lẽ là… Bắt cóc hả?” Cát Lượng nói đến ba chữ cuối thì run lên, bắt đầu nhìn về bốn phía như tìm gì đó, nhưng lại không có vết vật lộn.

Nguyên Tư Tiệp không chịu nổi mà đấy đầu cậu ta một cái, cuối cùng cũng hiểu vì sao Vương Dã lại hay đá bạn học Husky nhiều nhất rồi: “Ý của cậu là, Vương Dã nghĩ thấy có người xấu đến tìm nên chủ động đi ra bị bắt?”

“Chắc chắc là người quen rồi,” Cát Lượng không nghĩ ngợi nói, “Anh Dã vừa nghe xong liền đi ra, sau đó chẳng thèm phòng bị gì mà bị người ta trùm bao tải lên bắt đi, chắc chắn luôn!” Cát Lượng càng nói càng nghĩ rằng mình đã phá án xong, “Chứ với giá trị vũ lực của anh Dã thì người ta làm gì được chứ?”

“Cậu ấy trốn từ nhà mà ra,” Lâm Vụ lẩm bẩm, “Trốn nhà xong thì đi đến núi Trường Bạch, rồi lại quay về trường…” Đột nhiên ngẩng đầu lên, “Cậu ấy chưa xử lý xong chuyện trong nhà nữa.”

“Ý của cậu là, anh Dã bị người nhà…” Cát Lượng kinh ngạc, “Nhưng mà anh Dã nói mình ‘bỏ nhà’ rồi mà.”

Nguyên Tư Tiệp nói: “Gia đình cậu ấy ra sao chứ, muốn bỏ là bỏ à?”

“Đừng vội kết luận,” Giang Đàm tỉnh táo nói, “Bây giờ vẫn chưa có chứng cứ nào cho thấy Vương Dã bị bắt về nhà cả, những điều này cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ thôi.”

“Anh Dã rốt cuộc sao vậy!” Cát Lượng nóng nảy đá một cước vào thân cây.

Một giáo viên ngành phụ đạo mới từ hội trường đi, liếc mắt thấy học sinh ngành mình đang “bắt nạt” cái cây vô tội của trường, lập tức quát: “Cát Lượng, cậu—”

Cát Lượng còn chưa kịp rút chân lại hẳn bị dọa đến giật mình, suýt nữa là đúng không vững: “Thầy, thầy Lưu…”

“Đừng có hễ một tí là gọi tôi là thầy, tôi không quản được cậu,” Giáo viên liếc về cửa hội trường nơi mà các lãnh đạo trường đang đi ra ngoài, tức đến mức nhức cả đầu, “Cậu không về ký túc xá mà ở đây luyện vô ảnh cước làm gì? Luyện ở đâu thì cứ luyện chứ sao mà phải chọn ngay trước cửa hội trường hả… Không,” Giáo viên cắt ngang, “Cũng do cậu mà tôi tức đến điên người đây. Bình thường giáo viên dạy cậu thế nào, có dạy cậu là phải bảo vệ cây xanh trường học không hả, có câu nói, mười năm trồng cây, trăm năm trông người cơ mà…”

Cát Lượng cúi đầu, bị bắt quả tang thì phải nghe ăn mắng thôi.

Giáo viên dạy dỗ xong mới phát hiện Giang Đàm và Nguyên Tư Tiệp cũng ở đây, đương nhiên là cũng nhìn thấy Lâm Vụ, nhưng giáo viên với những học sinh không thuộc ngành mình sẽ tự động tung một cái skill bị động [Chỉ cần cậu không khác người thì cậu là người qua đường].

“Ba đứa sao đây, sao mà không về ký túc xá mà ở đây làm gì?”

Nguyên Tư Tiệp phản ứng cực nhanh, nói thẳng: “Tìm Vương Dã ạ, thầy Lưu, thầy có thấy cậu ấy không?”

Không tìm thấy Vương Dã là sự thật, nếu như có thể mượn quan hệ với các giáo viên thì sẽ thuận lợi hơn so với việc bọn họ xem camera trường hoặc là đi hỏi bảo vệ nhiều.

“Vương Dã hả?” Giáo viên ra vẻ “Tụi bây không biết à”: “Về nhà rồi, mới vừa xin nghỉ với tôi xong.”

“Cậu ấy xin nghỉ với thầy ạ?” Lâm Vụ sốt ruột, trực tiếp mở miệng.

“Người nhà của nó cơ,” Giáo viên mặc dù không biết Lâm Vụ, nhưng nhìn cũng biết là học sinh trường mình nên dịu dàng nói, “Lúc tiệc đêm sắp kết thúc nó có bảo người nhà tìm đến nên ra ngoài một chút, sau đó cha nó gọi điện thoại cho tôi, nói là trong nhà có việc, nên mấy ngày nay sẽ xin nghỉ.”

Suy đoán tệ nhất trở thành sự thật.

Giữa bầu không khí nóng nực, bốn người đều không lên tiếng.

Các giáo viên ngành máy móc lục tục đi ra từ hội trường, người giáo viên này dặn bốn người một câu “Được rồi, mau về ký túc xá đi”, sau đó liền xoay người hội hợp với đồng nghiệp.

Nguyên Tư Tiệp chậm rãi nhìn về phía Giang Đàm vừa mới nói “Không có chứng cứ xác thực thì đây chỉ là suy đoán vô căn cứ”.

Giang Đàm hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ: “Vậy là Vương Dã bị đem về nhà thật rồi.”

“Đây là bắt cóc,” Cát Lượng nổi lửa, “Anh Dã mà tự nguyện trở về thì sẽ không tắt máy đâu!”

“Nói mấy cái điều này làm gì chứ,” Nguyên Tư Tiệp nói, “Quan trọng là làm sao bây giờ?”

Cát Lượng nói: “Đi qua nhà anh Dã, có người đem cậu ấy đi thì tụi mình phải đem cậu ấy về!”

Sau sự kiện ở núi Trường Bạch, điều đầu tiên cậu ta muốn là địa chỉ nhà anh Dã, để rồi người có mà mất liên lạc thì còn biết chỗ mà tìm.

“Đi thì là chuyện nhỏ, nhưng làm sao mà đem người về được?” Nguyên Tư Tiệp hết đường xoay sở, nghĩ thế nào cũng không xong, “Vương Dã đã trốn ra khỏi nhà một lần rồi, lần này cha cậu ấy chắc chắn là chuẩn bị kĩ hơn lần trước nhiều.”

Lâm Vụ xoay người hướng ra ngoài trường: “Kĩ hay không kĩ thì đi thử mới biết.”

Bên bờ sông về đêm, quang cảnh đèn đường dọc bờ còn rực rỡ hơn mùa đông.

Bốn người dưới ngọn đèn sáng như ban ngày, đi xuyên qua bụi cây rậm rạp, đến gần tới biệt thự gần sông kia.

Mới đến phía bên ngoài mà đã thấy cả căn biệt thự sáng trưng, trong sân ngoài sân còn có mười mấy bóng đen đang đi tuần tra.

Cát Lượng xung phong đi đầu suýt nữa là bị phát hiện, nhanh chóng lùi lại vào trong bóng cây.

“*** mẹ, canh giữ nghiêm ngặt thật đấy…” Cát Lượng không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể nói be bé, “Bây giờ thì sao đây?”

Nguyên Tư Tiệp và Giang Đàm trầm mặc.

Không có cách nào cả. Bọn họ cũng chẳng phải là đặc công chuyên nghiệp, không có khả năng len lén né tránh sự canh giác mà xâm nhập vào được. Nếu như liều mạng thì thà làm đặc công còn có phần thắng hơn nhiều.

Tin tốt duy nhất là, nhìn như thế là biết rõ 99% Vương Dã đang ở trong biệt thự.

Lâm Vụ một mực suy ngẫm.

Cuối cùng, cậu chậm rãi mở miệng: “Những cách bình thường thì chắc chắn là không thực hiện được rồi…”

Ánh sáng rực rỡ chiếu qua những kẽ hở len lỏi giữa bóng cây.

Ánh trăng đêm hè, nhưng lại phản chiếu ra một màu sắc trang nhã từ mắt Lâm Vụ, như một con sói thực thụ vậy.

Giang Đàm: “Cậu muốn làm gì?”

“Tớ muốn đấu thử,” Lâm Vụ bình tĩnh nhìn về ba người, “Nếu như các cậu tin tưởng tớ thì ở đây đi.”

Cát Lượng trợn to mắt: “Cậu muốn đi một mình à?”

“Đúng vậy,” Lâm Vụ gằn từng chữ, “Tớ nhất định sẽ đem Vương Dã về.”

Nếu như bị bụi gai quấn lấy, vậy thì cắn đứt đám bụi gai ấy.

Trong phòng khách lầu một trong nhà họ Vương, tất cả đèn được bật lên. Ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn pha lê, màu trắng lạnh lẽo của đèn LED và hơi vàng của ánh sáng xung quanh hòa quyện vào nhau thành một thứ ánh sáng mạnh và đục, dưới ngọn đèn ấy, dường như tất cả đồ dùng, mặt người đều trở nên vặn vẹo đi, giống như là một cảnh hoang đường trong mơ.

Đây chính xác là một chuyện rất hoang đường.

Vương Dã đứng trong phòng khách, phía sau còn có hai người đàn ông lực lưỡng, tựa như đang áp giải tù nhân vậy.

Ngay tại cửa chính còn có thêm 4 5 người như thế, mà tại bốn phía biệt thự vẫn có bóng người không ngừng qua lại tuần tra, Vương Dã tóm tắt ngắn gọn một tí, chỉ vì để đem hắn trở về, rồi lại canh chừng nghiêm ngặt không cho hắn chạy trốn, Vương Hải Từ đã huy động ít nhất là hai mươi người.

Đầu vẫn còn thấy đau vì mới hôn mê, nhưng Vương Dã vui lắm.

Hắn vui vẻ lắm.

Giữa phòng khách vắng lặng lại đột nhiên vang lên một tiếng cười buồn bực, vừa đột ngột, vừa chói tai, vừa buồn cười, nhưng hắn thì lại không thấy vậy, vì người khó chịu là ba người đang ngồi trên ghế sofa.

“Anh cười cục cứt ấy…” Vương Cẩm Thành tức giận nói một câu. Tuy là việc bị đánh vẫn làm cho cậu ta sợ, nhưng nghĩ tới cha mẹ đều ở đây cả, Vương Dã chắc là chẳng dám làm gì nên cũng can đảm lên.

Điền Nhụy không đồng tình nhíu mày với cậu ta.

Vương Dã không biết là Vương Cẩm Thành có hiểu hay không, nhưng hắn lại hiểu, ý là ba mày còn chưa lên tiếng đâu, mày ngồi đó ngoan ngoãn xem chuyện được rồi, đừng có mà xía vào.

Vương Hải Từ mặc một chiếc áo sơ mi màu tối, dưới nhiệt độ điều hòa thích hợp của nhà mình mà đã chuẩn bị kĩ từ đầu đến chân, chẳng giống như một ông bố chuẩn bị dạy dỗ con cái tí nào, mà lại giống như một ông tổng đang chuẩn bị nói chuyện với thuộc hạ hơn.

Vương Dã mệt mỏi cười, tựa như là đang khiêu khích nhìn ông ta.

Vương Hải Từ không giấu thất vọng trên mặt tí nào: “Cha cho con nhiều ngày như thế, hy vọng con có thể tỉnh ra, chủ động về nhà nhận sai, xem ra là không được rồi.”

“Nhận sai?” Vương Dã suýt nữa lại vui vẻ tiếp, “Là do tôi không nói với chú Tương rõ ràng, hay là chú Tương không nói với ông rõ ràng, hay là ông chưa lấy được đống thẻ đó?”

“Chú Tương đã đưa thẻ cho cha rồi, cả những lời vô liêm sỉ con nói nữa.” Giọng Vương Hải Từ trầm xuống.

“Nếu nói hết rồi thì vì sao ông lại còn nghĩ tôi về nhận sai,” Vương Dã vô cùng tò mò, “Sao ông lại tin tưởng trái đất này xoay quanh người ông được chứ?”

“Thái độ của mày là thế nào đấy!” Vương Dã hết hỗn láo rồi lại khiêu khích tới Vương Hải Từ, ông ta không nhịn được mà lớn tiếng la.

“Vương Dã,” Điền Nhụy gọi họ tên con trai mình ra, nhưng giọng nói vẫn dịu đi, nửa bình luận nửa khuyên nhủ, “Sao con lại nói với ba con như thế.”

“Mày sao lại trở thành như thế,” Vương Hải Từ vừa tức giận vừa muốn đau tim, “Trước đây mày chẳng bao giờ tỏ thái độ này nói chuyện với tao cả!”

“Chắc là do dạo gần đây tôi kể với người ta mình nghèo rồi ấy,” Vương Dã cợt giễu, bỗng nhiên nhịn lại, hơi lạnh lùng nói với Vương Hải Từ, “Hồi trước đây tôi cũng không phải là thái độ tốt gì đâu, mà là do các người chẳng thèm nói nhiều với tôi, tôi cũng lười phải nói nhảm với các người.”

“Giỏi lắm, giỏi lắm,” Vương Hải Từ giận quá cười, “Mày trưởng thành rồi, có bản lĩnh rồi, nhà này không chứa nổi mày nữa,” Cười khẩy, “Mày có biết một đứa học đại học không tốt thì sẽ sinh tồn trong đại học này khó khăn ra sao không, mày nghĩ là mày tự có thể lo cho mày được? Tao thấy là tao và mẹ mày bảo bọc mày quá nên mày chẳng biết trời cao đất rộng gì cả.”

Vương Dã cũng cười, nét chế nhạo càng nhiều hơn cả Vương Hải Từ, “Ông chỉ muốn tôi cảm thấy mình vô dụng rồi quay về xin ông, nhưng mà ông lại ngồi nhàn nhã đợi trong nhà không nổi nên mới bắt tôi về đúng không?”

Vương Hải Từ nghẹn lời.

Điền Nhụy cũng cả kinh không nói nên lời, bởi vì từ trước đến giờ Vương Dã có mà đánh lộn với Vương Cẩm Thành như thế nào thì vẫn đối xử với bà ta và Vương Hải Từ vẫn giống như một người con trai, chắc chắn là không có bất hiếu như bây giờ.

Vương Cẩm Thành cũng bị dọa, ngay cả cậu ta còn chẳng dám nói như thế với Vương Hải Từ, hôm nay Vương Dã bị điên rồi sao?

Vương Dã không hề bị điên, đó giờ chỉ lười nói mà thôi, mọi người đều hiểu rõ chuyện này, giả bộ hiếu thảo và tử tế thì chán lắm, nhưng hôm nay hắn mới phát hiện, hình như là nói chuyện với nhau cũng không nổi nữa rồi, hắn đã đánh giá cao sự ăn ý quá rồi.

Vậy thì nói rõ lại cho hiểu vậy.

“Công ty nhà, tài sản, động sản bất động tài chính gì đó, tôi không muốn cái gì cả. Đương nhiên là quyền chia là của các người, nhưng ngay từ đầu thì các người đã chẳng muốn cho tôi,” Vương Dã nói, liếc mắt nhìn Vương Cẩm Thành, “Mà hôm nay tôi đã nói rõ ở đây thì cũng để cho cái đứa nào đó tiết kiệm được một chút trí thông minh cho mấy trò vô bổ.”

Vương Cẩm Thành tức giận: “Anh nói ai hả!”

Vương Dã bình tĩnh: “Nói thằng ngu.”

Vương Cẩm Thành trực tiếp vọt lên: “Con mẹ nó—”

“Tiểu Thành!” Điền Nhụy nhanh tay nắm lấy tay con trai mình.

Vương Hải Từ đầu đau sắp nứt ta, chợt vỗ một cái lên tay vịn gỗ: “Đủ rồi!”

Vương Cẩm Thành và Điền Nhụy lập tức im lặng.

Vương Hải Từ đứng lên, tức giận đến hô hấp dồn dập, cố gắng bình tĩnh mới ổn định lại, trầm giọng nói: “Cha và mẹ con hôm nay mới biết con giận cha mẹ đến thế, cha e rằng đó giờ cha và mẹ không quan tâm đến con cho đủ..”

Sâu trong mắt Vương Dã hiện lên một sự hào hứng cực nhỏ.

“Nhưng mặc kệ là cha và mẹ con có đối xử với con như thế nào, cũng chẳng quan tâm con có bất mãn hay hiểu lầm gì với em con,” Vương Hải Từ đổi chủ đề, “Chuyện con đánh em con đến nhập viện là sự thật, cha nghĩ rằng con nên xin lỗi em con đi.”

Vương Dã ngu ra vài giây, nở nụ cười, cười vào Vương Hải Từ, cũng cười vào chính mình.

Vương Cẩm Thành thì cười không nổi, nếu không phải là do Điền Nhụy giữ lại thì cậu ta đã có thể nhào lên: “Ai mà đcm muốn anh ta xin lỗi, con muốn đánh lại…”

Vương Hải Từ nhíu chặt mày liếc cậu ta.

Vương Cẩm Thành cứng đờ người, từ phản đối biến thành nhỏ giọng lầm bầm.

Thu hồi ánh mắt lại, Vương Hải Từ nói với Vương Dã: “Con nói xin lỗi với em con, thì cha sẽ coi như chưa từng nghe những lời nói kia của con, từ nay về sau con sẽ là con trưởng nhà họ Vương, khi cha và mẹ con già rồi thì nhà họ Vương này sẽ dựa vào hai anh em con.”

Vương Hải Từ bày ra vẻ mặt trịnh trọng, tựa như là đang nhượng bộ chuyện quan trọng lắm.

“Thì ra là xin lỗi Vương Cẩm Thành lại được nhiều thế ư…” Vương Dã bẫn ung dung nhìn về cha ruột, sau đó nói rõ, “Tôi không làm.”

Lời tác giả: Sương Mù đã tiến vào giai đoạn cuối cùng, hôm qua có nhiều người cảm giác rằng chuyện cũ chưa được giải quyết xong, thật ra thì truyện này là viết về tuổi thành xuân của hai bé hổ sói, dưới sự thức tỉnh không thể nắm bắt được xảy ra trước mặt, bọn họ phải đổi mặt với gia đình, tình yêu, tình bạn bè, ngay tại khoảng thời gian đẹp đẽ nhất này sẽ trưởng thành thành một chính mình tốt nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play