*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đêm, phòng học đèn đuốc sáng trưng, một cảnh tượng học tập thịnh vượng phồn vinh hiện lên.

“Này,” Trong giờ học, người ngồi cạnh khẽ đụng vào Lâm Vụ ở dưới bàn, nhỏ giọng nhắc nhở, “Thầy nhìn cậu nãy giờ đấy.”

Lâm Vụ nãy giờ không biết vì sao mà lại ngẩn người ra, giật bắn mình lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn bục giảng.

Ngay lúc đó vị giáo sư kia vẻ mặt không được đẹp cho lắm lại nhìn sang, ánh mắt hai người chính thức chạm nhau.

Đây là một trong những vị giáo sư nghiêm khắc nhất cả ngành, chẳng ai dám ngơ ra trong lớp ông cả, tim Lâm Vụ bắt đầu đập nhanh.

Vị giáo sư không có điểm mặt gọi tên, có lẽ là do thành tích xuất sắc và biểu hiện ổn trong lớp nên ông đành quay lại nhìn về PPT, giọng điệu không được vui lắm nói: “Chú ý nghe giảng đi…”

Lớp cũng dần dần yên lặng trở lại.

Người mà ngồi bên cạnh nhắc nhở Lâm Vụ là người bên ngành Sinh thái, nhưng lúc này lại vô cùng tò mò lén liếc về Lâm Vụ, không biết vì sao mà cái bạn tích cực, chuyên chú đi học nhất cả cái ngành Môi trường này hôm nay lại có vẻ không có tâm tình cho lắm. Đó đó, vừa mới chăm chú nghe giảng được mấy phút mà đã lơ tơ mơ đi mất rồi.

Người khác không biết vì sao, nhưng Lâm Vụ lại biết rất rõ.

Do Vương Dã cả đấy!

Từ hồi về trường lúc hoàng hôn, hai bên ký túc xá tách nhau ra đi đến phòng làm việc đến bây giờ, cậu với Vương Dã đã xa nhau năm tiếng đồng hồ rồi.

Với những người vừa xuống núi Trường Bạch bọn họ, năm tiếng rất ngắn ngủi, ngắn ngủi đến mức mà khi có một ngọn gió đêm thổi vào từ cánh cửa sổ, cậu vô thức mà nghĩ đây chắc hẳn là gió lạnh của núi, nhưng khi gió ập vào mặt thì mới phát hiện ra đây là gió hè ấm áp.

Nhưng mà đối với cái tên Vương Dã chưa hoàn lương thì năm tiếng đã đủ đến hắn chạy thêm một lần nữa.

Ban tối khi nãy lúc nhắn tin, người nọ còn đang muốn đăng ký weibo, trước khi đi học còn hẹn trên WeChat là cùng đi căn tin ăn lúc 0 giờ, nhưng Lâm Vụ lại sợ Vương Dã đổi ý, sợ hắn sẽ thấy bực mình khi nhớ lại mấy chuyện cũ, cậu vừa nhìn sách vừa thấy căng thẳng, cậu sợ khi chuông tan học reo lên, cậu bước ra khỏi tòa dạy học lại không thấy cái người bô trai ấy.

Một lần bị hổ cắn, mười năm sợ hổ rượt.

Cậu bị Vương Dã hành ra bệnh PTSD (1) mất rồi!

Chuông tan học reo lên, chỉ còn một tiết cuối cùng là đến nửa đêm 0 giờ.

Trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Vụ cuối cùng cũng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Tan học rồi, đừng ngủ nữa.jpg]

Ở trong một phòng học tại một tòa dạy học khác, Vương Dã lười biếng gục xuống bàn đọc tin nhắn mới nhận được, nghi ngờ Lâm Vụ đang ở trong phòng học này giám sát hắn.

Tớ là loài vật đi đêm, buổi tối ngủ cái gì mà ngủ. — Vương Dã trả lời với vẻ cây ngay không sợ chết đứng, cho dù là hắn đang lười biếng nằm trên bàn học như một con mèo lớn cuộn thành “Bánh mèo”. (2)

Bên kia lập tức trả lời lại: Buổi tối thì cậu không ngủ, trừ khi là đang đi học.

“…” Thật sự là không phản bác nổi, Vương Dã nhanh chóng tìm kiếm một cái meme, chuẩn bị “Dùng meme đè người”.

Lướt rồi lại lướt, hắn bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng mới thấy hơi kỳ quái.

Vương Dã: Cậu thì sao, sao đêm đêm nhắn tin cho tớ?

Lâm Vụ: Ai mà thèm nhắn tin cho cậu

Lâm Vụ: Tan học rồi nên chán

Lâm Vụ: Giết thời gian

Lâm Vụ: [Trăng tròn lúc khuyết lúc dư, làm người đừng có tự mình đa tình.jpg]

Vương Dã ngơ ngẩn cả ra, những tin nhắn này, với tần suất như này, rồi lại cái meme như này, chắc chắn là đang giấu chuyện gì đó.

Vương Dã: Rốt cuộc là cậu sao đấy? Bị ai bắt nạt à?

Vương Dã: Cậu ở tòa nào, bây giờ tớ qua tìm cậu.

Vương Dã:??

Vương Dã: Người đâu?

Lâm Vụ muốn gõ mấy lần nhưng toàn bị tin nhắn dồn dập của Vương Dã cắt ngang, cuối cùng khó khăn lắm cũng trả lời được: Cậu cho tớ thời gian gõ chữ nữa chứ!

WeChat cuối cùng cũng yên lặng lại, Lâm Vụ thở phào, bắt đầu nhanh chóng tìm một lí do hợp lý để cho qua chuyện, không khéo thì có khi Vương Dã lại nhớ tới chuyện cũ gì đó.

Ai ngờ điện thoại lại vang lên: Chưa gõ xong nữa à?

Lâm Vụ: “…” Cậu quên mất cái tính kiên nhẫn của Vương Dã là thứ không có thật!

Không tìm lý do nữa, Lâm Vụ bỏ cuộc, thành thật khai báo: Xem cậu còn có ở đây không.

Vương Dã: Hoạt bát vui vẻ, sinh long hoạt hổ.

Lâm Vụ: …

Vương Dã: [Câu hỏi của cậu gây hoang mang lắm tôi không biết là cậu đang quan tâm hay đang mắng chửi nữa.jpg]

Lâm Vụ: Tớ hỏi là ‘Còn có ở đây không’ chứ không phải là ‘Có sống tốt không’!

Vương Dã cuối cùng cũng hiểu ra: Sợ tớ chạy nữa à?

Lâm Vụ nửa ngày vẫn chưa trả lời lại.

Vương Dã không hiểu vì sao mình lại vui: Tớ mà chạy nữa thì cậu sẽ làm sao?

Lâm Vụ nghiến răng, nhưng vẫn suy nghĩ về vấn đề này: Block luôn không nói nhiều.

Vương Dã: Cậu không được làm thế.

Lâm Vụ: Mắc gì mà tớ không được chứ?

Vương Dã: Block tớ rồi thì không ai che chở cậu nữa.

Cái chữ quen thuộc kia làm lòng Lâm Vụ thấy chua xót, cảm giác giống như là mình đang quay lại thời khắc Vương Dã gửi thư tạm biệt vậy.

Lâm Vụ: Có người nói từ nay về sau sẽ không che chở cho tớ nữa, tớ phải tự lo cho chính mình.

Vương Dã: Thằng khốn nào nói đấy?

Lâm Vụ: …

Lâm Vụ: Quên rồi, dù sao thì tên đó tính tình tệ lắm, rất là bốc đồng, đầu cũng dễ nóng lên lắm.

Vương Dã: [Người ưu tú như vậy chắc chắn không phải là tôi rồi.jpg]

Lâm Vụ: Đừng có giả ngu!

Vương Dã: Bây giờ cậu đang dùng điện thoại của ai?

Lâm Vụ ngẩn ra, cái tốc độ bẻ lái này kinh quá không hold nổi.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, cậu đi ngay tới một tiệm mở bán 24/7 ở gần trường để mua số mới, rồi mua thêm một chiếc điện thoại không có nhiều tính năng lắm.

Lâm Vụ: Mới mua đó, sao đấy?

Vương Dã: Mấy cái tin nhắn WeChat trước kia còn không?

Lâm Vụ: Không…

Ảnh thì lấy lại được từ CloudSpace, nhưng WeChat thì không được.

Vương Dã: Vậy thì không tính.

Lâm Vụ: Không tính cái gì?

Vương Dã: Cái tên tính tình tệ, bốc đồng, đầu dễ nóng lên đó nói nhảm cả đấy.

Chuông vào học vang lên.

Bạn ngồi cùng bàn quay về thấy Lâm Vụ vẫn còn đang cười ngu đần.

Rồi xong, cậu ta nghĩ rằng hạng nhất toàn ngành Môi trường sắp phải đổi chủ rồi.

Đi học thì thất thần, tan học thì đờ ra, điều gì sẽ khiến cho con người không chịu học tập nữa? Yêu đương đó.

Nửa đêm, Vương Dã đúng giờ đứng chờ ngay cửa tòa nhà dạy học của Lâm Vụ, đứng xen lẫn giữa một đám bạn trai chờ bạn gái mình tan học, ngoại trừ người cao và giá trị nhan sắc cũng cao thì hắn chả làm gì sai cả.

Lần nào Lâm Vụ cũng nghi ngờ hắn chuồn ra khỏi lớp trước khi tan học, chứ hai tòa nhà cách xa nhau như thế mà sao Vương Dã lúc nào cũng tới bên cậu trước được?

“Chân dài, bước nhanh.” Lần nào Vương Dã cũng chỉ có lý do này.

Lâm Vụ: “Bạn ơi, cậu cao hơn tớ có một chút thôi đó.”

Vương Dã: “Năm cm.”

Lâm Vụ: “…”

Vương Dã: “Nè, cậu chạy làm gì?”

Lâm Vụ: “Chân không dài bằng thì phải tăng tốc!”

Đường xá rợp bóng cây, hai người một trước một sau, dưới ánh trăng, cành cây đu đưa.

Lại được ngồi ăn với Vương Dã ở căn tin một lần nữa, Lâm Vụ mới an tâm, cuối cùng thì mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo vốn có rồi.

Nhưng tâm trạng của Vương Dã lại hoàn toàn khác với khi trước.

Trước khi đi, hắn xem Lâm Vụ là bạn, là một người mà hắn rất để ý, rất tiếc nuối, nhưng cũng không nghĩ tới lý do.

Bây giờ thì khác, chỉ riêng việc mặt đối mặt ăn cơm thôi mà ánh mắt của hắn không rời khỏi người Lâm Vụ được, ngắm kiểu gì cũng thấy khác với hồi trước, cái gì cũng đẹp hơn hồi trước, ngắm sao mà cho đủ được.

Bị hổ Đông Bắc nhìn chằm chằm, Lâm Vụ không sao mà nuốt trôi được, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Cậu nhìn tớ làm gì, tớ ăn cơm được không vậy?”

Vương Dã bày ra vẻ mặt vô tội: “Cậu cứ ăn đi, không cần lo đến tớ.”

Lâm Vụ: “Cậu cứ nhìn chằm chằm tớ như thế thì sao mà ăn?” Thật sự là cứ nhìn chằm chằm hoài luôn.

Vương Dã vui vẻ, rất hài lòng với sức ảnh hưởng của mình với sói con.

Nguyên Tư Tiệp có nói: Khi ta không thể bỏ qua được nữa tình yêu nở rộ.

Sau đó Lâm Vụ cũng có thể an lành mà ăn cơm, lúc ăn sắp xong thì lại phát hiện Vương Dã lấy điện thoại ra lướt mấy cái.

Vương Dã khi ăn ít khi nào chơi điện thoại lắm, nhưng tối hôm nay, Lâm Vụ đã mấy lần nhìn hắn mân mê điện thoại rồi.

“Cậu nhìn gì thế?” Lâm Vụ hỏi.

Vương Dã: “Weibo.”

“À,” Hèn chi, mới đăng ký mà chắc, vẫn còn thấy lạ lẫm lắm, “Có tin tức gì không?”

“Tin tức hả?” Vương Dã nói, “Không để ý lắm.”

Lâm Vụ bỏ một cục thịt viên vào miệng, một bên mặt phồng lên như một chú sóc nhỏ: “Vậy cậu xem gì thế?”

Vương Dã: “Xem tăng được bao nhiêu follower rồi.”

Lâm Vụ trong lòng thầm nói tài khoản gì lại cần follower vậy, lại phát hiện Vương Dã đang lướt điện thoại rất chăm chú mà nhíu mày.

Vội vàng nuốt xuống cục thịt viên, Lâm Vụ cảm giác như mình đã nghĩ sai rồi: “….Cậu đăng ký tài khoản để lướt tin tức nhiều chuyện mà đúng không?”

Follower của Vương gia – 509, sau vài giờ được lập, từ 0 biến thành 3, nhìn kiểu gì cũng giống như là một tài khoản ảo của hệ thống.

“Gì mà nhiều chuyện,” Vương Dã cất điện thoại, “Kiếm tiền.”

Kiếm tiền?

Lâm Vụ còn đang mượn hỏi mượn điện thoại Vương Dã xem, lại thấy người nọ đã đóng cặp lại rồi, nên lấy điện thoại mình ra, vào weibo tìm “Vương gia – 509”.

Ảnh đại diện là một bức tranh, bio ghi: Vẽ tay, nhận job. Follow: 0, follower: 3. Cho tới bây giờ có tổng cộng 5 bài đăng, tất cả đều là tranh, bốn bức phác họa, một bức đã tô màu.

“Mấy bức này là do cậu vẽ à?” Đây là lần thứ hai Lâm Vụ thấy tranh vẽ của Vương Dã, nhưng lần này khác với lúc ở tiệm cà phê, lần đó Vương Dã chỉ cầm bút chì lên vẽ vài cái mà thôi, nhưng vẫn chưa vẽ xong hết, còn mấy bức tranh trong weibo đều đã được vẽ xong cả rồi.

Nhìn qua hết năm bức tranh này, Lâm Vụ phảng phất thấy một thế giới vừa hùng vĩ lại vừa tinh tế, vừa cứng cỏi lại vừa tráng lệ.

Thế giới của Vương Dã.

Lâm Vụ lại bỗng phát hiện ở góc phải bên dưới mỗi bức tranh đều có chữ kí, nhưng nó lại trùng với dấu ấn của weibo nên hầu như là bị che hết, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy đó là chữ viết tay, rồng bay phượng múa, chắc là ký tay trực tiếp lên bức tranh.

Lâm Vụ nỗ lực không nhìn mấy dấu ấn, nhìn cả nửa ngày, thấy được một chữ Vương, một số 5, một số 9.

…Vương gia – 509.

Lâm Vụ lập tức thấy phức tạp: “Cậu hỏi tớ tên ID là để làm tên tác giả à?”

Vương Dã ung dung nhìn cậu: “Có gì sai à?”

Lâm Vụ: “Sao lại dùng như thế này chứ!”

Cậu mà biết Vương Dã sử dụng cái tên đó như thế này thì cũng sẽ chẳng thuận miệng nói 509 gì gì đó đâu.

“Tớ thấy được mà,” Vương Dã lấy đũa gắp đi cục thịt viên cuối cùng trong khây của Lâm Sói con bỏ vào miệng mình, “Vừa ngầu mà vừa đặc biệt.”

Vương Dã nửa tin nửa ngờ liếc hắn: “Thật không?”

Vương Dã vừa nhai thịt vừa gật đầu.

Lâm Vụ: “…” Nhìn chả có đáng tin tí nào!

Ăn cơm xong, thấy Lâm Vụ còn đang lướt weibo, Vương Dã rảnh đến phát chán, lại lấy điện thoại ra lướt thêm vài cái, không ngờ rằng follower của mình tăng từ 3 lên 4, còn có thêm 5 bài share.

Nhấn vào, follower mới của mình có hình đại diện là một bài thi đạt điểm tối đó, tên tài khoản là: Học tập thật vui vẻ, follow: 79, follower: 12485.

Lại nhất vào weibo của “Học tập thật vui vẻ”, năm bài đăng mới nhất đều là share lại—

Vẽ giỏi quá đi [kinh ngạc]//@Vương gia – 509 [hình ảnh 1]

Đẹp quá luôn!//@Vương gia – 509 [hình ảnh 2]

[Ngầu]//@Vương gia – 509 [hình ảnh 3]

Học tập xong thì trau dồi nghệ thuật [Trái tim]//@Vương gia – 509 [hình ảnh 4]

[Ngón cái]//@Vương gia – 509 [hình ảnh 5]

Vương Dã nhìn ngón cái quen thuộc kia: “…”

“Giúp cậu tăng follower đó,” Lâm Vụ kiêu ngạo tựa như một con sói hoang chơi đùa trong rừng, “Tớ có nhiều follower hơn cậu nhiều.”

Hơn mười ngàn follower, đối với mấy ngôi sao thì chẳng có bao nhiêu cả, nhưng mà với người thường thì đây là một con số lớn.

Vương Dã tò mò kéo xuống, muốn biết xem Lâm Vụ tăng follower bằng cách nào…

Học tập thật vui vẻ: Hình này có chỉ cách học từ đơn, hình này là do tôi tự tổng kết lại, có thể sẽ không phù hợp với mọi người, nhưng nếu có thể giúp mọi người được một ít thì tốt quá [hình ảnh]

Học tập thật vui vẻ: Có rất nhiều người nói rằng không học được toán cao cấp, kinh nghiệm của tôi là, nếu như không thể nào học được, nghe không hiểu, thì hãy chịu khó và áp dụng “Học bằng cách nhớ”, nhớ công thức, học các phương pháp giải để thi, lấy các đề thi những lần thi trước ra làm, bởi vì có rất nhiều bài chỉ đổi số chứ không đổi đề, chỉ cần bạn thuộc cách giải đề thì sẽ không sao đâu, dù sao mục đích chính của chúng ta là không rớt môn thôi…

Chỉ mới đọc hai cái thôi mà Vương Dã đã không chịu nổi, lúc đầu còn ráng tập trung đọc, đọc xong rồi thì chỉ còn lại một linh hồn trống rỗng.

Với ý chí cuối cùng, hắn nhấn vào phần bình luận.

Bình luận hot nhất: Hu hu hu, học hành thật sự là rất vui [Nước mắt đầy mặt]

Bình luận hot nhì: Thờ học thần thì sẽ không rớt môn, linh lắm luôn! [Thành kính][Thành kính]

Vương Dã: “…”

Lâm Vụ bên đây share xong thì trở lại trang chủ của Vương Dã, rồi lại đọc dòng bio “Nhận job”, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi ngờ.

Đang yên đang lành sao Vương Dã đột nhiên lại vẽ kiếm tiền?

Bỗng nhiên cả weibo của Vương gia – 509 và Học tập thật vui vẻ đều có thêm một bài share.

Hai người đang lướt điện thoại không hẹn mà cùng nhấn vào xem.

Thần tượng của tui là học thần: Á á á lần đầu tiên thấy thần tượng share một bài mà không liên quan đến học hành, mà thần tượng lại còn trái tim nữa chứ [Khiếp sợ] Trong vòng ba phút, tui phải biết toàn bộ tư liệu của Vương gia này!//@Học tập thật vui vẻ: Học tập xong thì trau dồi nghệ thuật [Trái tim]//@Vương gia – 509 [hình ảnh 4]

==

(1) PTSD

Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder– PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn, chẳng hạn như tấn công tình dục, chiến tranh, va chạm giao thông, lạm dụng trẻ em hoặc các mối đe dọa khác đối với cuộc sống.

(2) Bánh mèo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play