Bóng đêm bao phủ lấy nhà gỗ, Đào Kỳ Nhiên cách Triệu Lý thật xa, như là một được nhóc quậy phá bị bắt gặp tại trận bị người ta dạy dỗ.

“Không muốn nói với gì anh sao?” Triệu Lý cuối cùng cũng mở miệng.

Đào Kỳ Nhiên rất muốn giỡn mặt, nhưng lại chẳng có khí thế gì: “Không phải cậu đều nghe cả sao…”

“Em nghĩ rằng một khi em không quay về nữa, thì anh sẽ đi mất sao?” Giọng điệu Triệu Lý hơi cao lên.

Đào Kỳ Nhiên mù mịt trong màn đêm, nghi ngờ mà chớp mắt một cái: “Cậu không giận sao?”

Chắc chắn là không vui vẻ gì, nhưng cảm xúc của Triệu Lý nghe không có vẻ bết bát như anh đã tưởng tượng.

“Có giận rồi.” Triệu Lý nói.

Đào Kỳ Nhiên: “Sau đó thì sao?”

Triệu Lý bước tới: “Chuẩn bị dạy dỗ em.”

Đào Kỳ Nhiên theo bản năng mà lùi về sau, kết quả là vừa lùi thì lưng đã sát tường, nhưng Triệu Lý thì đã bước tới trước mặt, lại còn tiến thêm một bước nữa chứ.

“Ấy…” Đào Kỳ Nhiên cuống quít kêu lên.

Triệu Lý cuối cùng cũng dừng lại, hơi hơi cúi đầu, gần trong gang tấc.

Đào Kỳ Nhiên khẩn trương nuốt nước miếng: “Dạy dỗ có cần gần thế không?”

Triệu Lý: “Xa quá lại sợ em nghe không hiểu.”

Đào Kỳ Nhiên: “Cái này có liên quan gì đến khoảng cách à?”

Triệu Lý: “Năm năm trước dạy dỗ em qua điện thoại đấy, rõ ràng là tới bây giờ em vẫn chưa hiểu.”

Đào Kỳ Nhiên: “…”

Năm năm trước?

Toàn bộ sự chú ý của Đào Kỳ Nhiên đều ở trên người Triệu Lý, não không thể phân ra để nhớ lại được.

Cũng may là Triệu Lý cũng chẳng cần anh nhớ lại.

“Năm năm trước anh đã nói với em rồi, em cứ chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của em, anh sẽ chịu trách nhiệm cho anh, rất đơn giản. Nếu như mà còn không hiểu nữa, thì hôm nay anh sẽ nói rõ cho nghe, anh không can thiệp đến em, em cũng chẳng cần quan tâm anh.”

Đào Kỳ Nhiên rất ghét điểm này của anh ta, nếu như chuyện gì cũng nói rõ, cũng giải thích, thì trên đời này chẳng còn gì để phiền não rồi: “Vì sao tớ không thể quan tâm cậu?”

Triệu Lý: “Vậy nên một bên em giả vờ không quay lại, một bên lại lén chạy về xem anh à?”

Đào Kỳ Nhiên: “Tớ, tớ thấy cậu không đi thôi.”

Triệu Lý: “Anh đi thì em có vui không?”

Đào Kỳ Nhiên nghẹn lời, thật lâu sau đó mới trả lời thật lòng: “Lúc đầu thì có thể sẽ thấy mất mát, nhưng sau một thời gian thì tớ sẽ thấy vui thay cho cậu.”

Triệu Lý: “Quan tâm thay anh, vui thay cho anh, vì sao lại luôn nghĩ thay cho anh? Đó giờ anh chưa bao giờ nghĩ thay cho em cả.”

Đào Kỳ Nhiên: “Cậu không nghĩ thay tớ thì tại sao lại bán nhà bán tiệm lên núi với tớ.”

“Anh không muốn buông tay,” Triệu Lý cúi đầu, giọng nhẹ như nỉ non, mắt lại luôn nhìn thẳng anh, “Bởi vì chỉ cần buông lỏng tay ra thì anh sẽ không bắt được em nữa.”

Chim ưng bay lượn ngàn thước trên trời, nhưng vẫn có thể thấy con mồi ở dưới đất vô cùng rõ, sau khi nhắm đến, nó sẽ lao xuống tựa như một mũi tên nhọn.

Mây che đi ánh trăng, trong phòng không còn một tia sáng.

Trong bóng đêm, Đào Kỳ Nhiên không thấy được Triệu Lý, chỉ còn hơi thở gần gũi ấm áp.

“Anh có thể đi bắt người khác.” Anh nói.

Triệu Lý như đang suy nghĩ gì, sau đó lại nói: “Không được, sợ em đau lòng.”

Con diều bay trên bầu trời, dù có bay cao đến đâu, bay đến những lớp mây trắng thì luôn có một sợi dây dắt nó.

Nếu như có một ngày nào đó dây bị đứt.

Mọi người chỉ thấy được con diều tự do bay xa, nhưng lại không thấy được, ở nơi gió ngừng nó sẽ rơi xuống đất, lọt vào nơi cỏ dại, lọt xuống vũng bùn, không có sợi dây dắt nó về nhà.



Sáng sớm hôm sau.

Bởi vì lo lắng cho cậu nhỏ nhà mình và Triệu Lý nên Lâm Vụ trằn trọc suốt cả đêm, nhưng Vương Dã bên cạnh lại ngủ ngon lành, chẳng còn tí tôn nghiêm của mèo lớn đi đêm tí nào, lúc trời sắp sáng không biết mơ tới gì mà đạp cậu hai phát, suýt chút nữa là đạp Lâm Vụ xuống giường sưởi.

Bình minh sắp lên, Lâm Vụ là người đầu tiên rời giường, tự tay kéo chăn của Vương Dã qua đầu hắn để trả thù, thấy hãnh diện rồi mới rón rén đi vòng qua cái anh em đang ngủ, rời phòng.

Không ngờ rằng Đào Kỳ Nhiên đã ở ngoài phòng rồi, trong tay lại đang cầm một cây chổi không biết ở đâu ra mà quét sân.

Lâm Vụ trợn tròn mắt như thấy một châu lục mới. Cậu nhỏ nhà mình từ trước tới giờ là toàn ở trong phòng vẽ tranh rồi biến mất dạng mà chẳng thấy tội lỗi tẹo nào, lao động hằng ngày chắc chắn là không động tới, từ khi nào mà lại chăm chỉ thế?

Chẳng lẽ là…

Đêm qua bị anh Triệu Lý dạy dỗ xong là bị phạt lao động?

“Thức rồi à?” Ngẩng đầu thấy Lâm Vụ, Đào Kỳ Nhiên lập tức vứt ngay cây chổi, mau chóng đi qua đây.

Lâm Vụ: “….” Hóa ra là dùng để giết thời gian.

Cơ mà nhìn Đào Kỳ Nhiên hôm nay có vẻ xán lạn, chắc là hôm qua thảo luận với Triệu Lý… Thuận lợi nhỉ?

“Anh Triệu Lý đâu rồi?”

“Đang trong bếp làm cơm,” Đào Kỳ Nhiên liếc về phòng cho khách, “Nếu không thì sao đút cho một đống miệng ăn tụi bây được.”

Lâm Vụ: “Nói như là tụi con thiếu ăn vậy.”

Đào Kỳ Nhiên: “Mới nóng đầu đã chạy lên núi, mấy đứa nghĩ mấy đứa trưởng thành lắm à.”

Lâm Vụ: “Đầu cậu nhỏ cũng nóng lên rồi đi lui về ở ẩn đó.”

Đào Kỳ Nhiên: “Cậu nhỏ là nghĩ sâu tính kĩ.”

Lâm Vụ: “Ồ.”

Đào Kỳ Nhiên: “Con cũng qua quít quá rồi đấy…”

Lúc đầu Lâm Vụ còn định nói cậu nhỏ mà nghĩ sâu tính kĩ thì bây giờ cũng không phải chịu thua anh Triệu Lý rồi. Nhưng nghĩ lại thì Vương Dã có nói, chuyện này là chuyện của cậu nhỏ với Triệu Lý, bọn họ không cần phải xía vào, mà cũng chẳng xía vào nổi đâu.

Mà thôi, chỉ cần cậu nhỏ với anh Triệu Lý đều ổn là được.

Nghĩ nghĩ, Lâm Vụ nuốt xuống những lời vô dụng kia, muốn nói với Đào Kỳ Nhiên chuyện mình thú hóa, nhưng còn chưa mở miệng thì Đào Kỳ Nhiên đã kéo cậu ra khỏi sân.

Đi đến rừng cây thông phía ngoài sân, đừng nói là xung quanh, ngay cả ở phía xa xa cũng chẳng có người nào, Đào Kỳ Nhiên nghiêm nghị hỏi: “Con cũng thức tỉnh thú hóa rồi à?”

Chắc là anh Triệu Lý đã nói tất cả ra rồi.

Lâm Vụ gật đầu: “Lúc tìm Vương Dã thì con đột nhiên té xuống sườn núi, đang lúc sợ muốn chết thì lại thức tỉnh.”

Đào Kỳ Nhiên: “Gặp Chu Mạn và Hứa Sóc luôn rồi?”

Lâm Vụ: “Dạ, nhập thông tin hết cả rồi, nhưng mà nguyên nhân thức tỉnh thì hai người họ cũng không rõ.”

Gió thoáng thổi qua, một số lá thông rơi xuống.

Một chiếc lá rơi xuống chóp mũi Đào Kỳ Nhiên, anh lấy xuống ngậm vào trong miệng, như một chú chim non ngậm lá vậy: “Như cậu nhỏ này, con thức tỉnh ra như thế rõ ràng là do có quan hệ huyết thống!”

Lâm Vụ: “Nhưng mà Chu Mạn nói cũng có nhiều người thức tỉnh mà không hề có liên hệ máu mủ gì cả.”

“Mong là thế!” Đào Kỳ Nhiên lẩm bẩm một câu.

Giọng rất nhỏ, nhưng Lâm Vụ vẫn nghe rõ được, chỉ là không hiểu lắm.

Vì sao lại “Mong là thế”? Mong là không hề có liên quan gì đến huyết thống ư? Hay là do không có quan hệ huyết thống thì anh Triệu Lý mới có cơ hội thức tỉnh…

“Con mai mốt định như thế nào?” Đào Kỳ Nhiên hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Vụ.

“Mai mốt?” Lâm Vụ sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, nhức đầu nói, “Về trường trước đã, lui về ở ẩn gì đó thì con không nghĩ tới.”

“Ngốc ghê,” Đào Kỳ Nhiên cưng chiều sờ đầu cậu, “Con là do vào thời khắc sống còn mới thức tỉnh, cũng không thật sự hướng về thiên nhiên, ai nói là phải lui về ở ẩn.”

Lâm Vụ: “Nhưng mà tên Vương Dã kia thì lại muốn lên núi.”

Đào Kỳ Nhiên ngơ hai giây, rồi lại vui vẻ: “Hóa ra ý kiến của cậu ấy lại quan trọng với con đến thế.”

“Cũng không phải…” Lâm Vụ theo bản năng phủ nhận, cảm giác như nếu mà không phủ nhận thì sẽ rớt hố, nhưng mà phủ nhận rồi thì lại chẳng có luận cứ nào để bào chữa cả.

Bởi vì thật sự là cậu rất để ý đến Vương Dã.

Nếu không thì ai lại vì một người bạn không muốn học lại bỏ học đi thật xa để bắt người chứ.

Đào Kỳ Nhiên không nói chuyện, chỉ cười híp mắt nhìn cậu.

Lâm Vụ cảm giác như sự phủ nhận vô ích của mình đã bị nhìn thấu, nhưng khi trong sân truyền đến những tiếng ầm ĩ rời giường của mấy anh em Đào Kỳ Nhiên vẫn không nói toẹt ra, chỉ dịu dàng nói: “Con còn nhỏ, còn nhiều thời gian để nghĩ cho rõ, không cần vội.”

Sau khi các anh em rời giường Triệu Lý cũng đã làm xong bữa sáng, một đám người nhốn nháo cơm nước xong lại hùng hùng hổ hổ thu dọn hành lý lại, Lâm Vụ không tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với Vương Dã rằng mình đã nói với cậu nhỏ chuyện thú hóa rồi.

Cho đến khi Giang Đàm và Triệu Lý đi tìm xe ở gần đó, Lâm Vụ cùng anh em hai ký túc xá xách hành lý đứng chờ, vô tình quay đầu lại phát hiện Vương Dã vẫn còn đứng dưới gốc cây trong sân, dựa vào cây không biết là đang nghĩ gì.

Canh lúc đám đồng bọn không chú ý, Lâm Vụ lặng lẽ trở lại sân.

Thấy cậu quay trở lại, Vương Dã ngẩng đầu, ánh mắt có ý hỏi.

Lâm Vụ đi đến dưới gốc cây, chăm chú nhìn hắn một lát, cuối cùng lại hỏi vấn đề mà mình vẫn lo lắng: “Có phải là cậu không muốn về trường không?”

Hai người, một người tình nguyện đến đây, một người tình nguyện đi tìm, một bên tình nguyện đã tìm được đem người về, nhưng thật ra thì, cho tới bây giờ Vương Dã vẫn chưa nói là mình muốn về.

Lâm Vụ biết chứ, nhưng hôm qua đến giờ vẫn chưa hỏi.

Như là hiểu rõ suy nghĩ của cậu, Vương Dã bất mãn nhướng một bên mày: “Xe ở bên ngoài cả rồi mà bây giờ mới hỏi hả?”

Lâm Vụ thẹn quá hóa giận: “Rốt cuộc là có muốn không, mau nói với tớ đi.”

Vương Dã: “Về.”

“Nếu như cậu không muốn…” Lâm Vụ bỗng dừng lại, không tin được mà nhìn Vương Dã: “Cậu mới nói cái gì?”

Vương Dã hơi nghiêng nửa người trên về phía trước, kề sát với Lâm Vụ: “Tớ nói là đi về,” Gằn từng chữ, “Bắt đầu từ bây giờ, cậu đi đến đâu thì tớ đi đến đó.”

Lâm Vụ không hiểu vì sao lại thấy áp lực quá: “Thật ra cũng không cần đâu…”

Vương Dã: “Đi theo cậu học cách thức tỉnh thú hóa.”

Lâm Vụ: “….Mai mốt cậu nói chuyện đừng có thở mạnh như thế được không.”

“Lâm Vụ, Vương Dã, hai người làm gì thế—” Ở ngoài sân có tiếng Cát Lượng gọi to.

“Tới đây—” Lâm Vụ trả lời, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Có được câu trả lời dứt khoát của Vương Dã, bạn Lâm Sói con nhẹ nhõm hẳn ra.

Vương Dã đi theo phía sau, đi rất chậm, chậm đến mức có thể lấy điện thoại vừa được sạc pin ra khởi động rồi đọc mấy tin nhắn cũ.

Lâm Vụ: Cậu nói rằng vào đại hội thể dục thể thao sẽ phất cờ cổ vũ…



Lâm Vụ: Cậu nói nhà cậu có chuyện, vài ngày nữa sẽ trở lại….



Lâm Vụ: Cậu đếm thử xem, cậu thất hứa với tớ bao nhiêu lần rồi?



Lâm Vụ: Chuyện căn hộ tớ biết rồi.

Lâm Vụ: Cậu có bị ngốc không hả??



Lâm Vụ: Cậu bị ngốc ấy, chẳng có ai ngốc hơn cậu cả, tớ biết sao mà cậu lại đẹp trai đến thế này rồi, đổi với đầu óc chứ gì.



Lâm Vụ: Cậu nói cậu muốn tớ đi với cậu lên nói, vậy tớ nói cho cậu biết, tớ cũng muốn cậu tốt nghiệp với tớ đây.



Lâm Vụ: [Tổ hợp 333 & 509 đi bắt hổ. jpg]

Lâm Vụ: Có giỏi thì đừng để bọn tớ bắt được, không thì…

Vương Dã nhếch mép, gan to quá ha, dám gửi tin nhắn khủng bố cho hắn luôn.

Cơ mà chuyện lên núi này, hắn muốn thì sẽ thật sự làm.

Mấy ngày trước, hắn đã không do dự chút nào mà rời đi, nhưng vào thời khắc thấy Lâm Vụ ở trong rừng, Vương Dã biết rằng, nếu như quay ngược lại thời gian, hắn sẽ không thể nào quyết tâm được như thế nữa.

Bấm tắt khung chat, Vương Dã lại nhấn vào ảnh đại diện của Nguyên Tư Tiệp, nhấp vào vòng bạn bè của vị bạn cùng phòng, trượt đến cái câu trích dẫn tình cảm yêu đương:

Nguyên Tư Tiệp (7 ngày trước): Tình bạn khác với tình yêu ở chỗ: Tình bạn nghĩa là hai người cùng một thế giới, nhưng tình yêu có nghĩa là hai người là cả thế giới. – Tagore

Lâm Vụ lên xe Triệu Lý rồi mới phát hiện Vương Dã chưa đến.

“Cậu đừng có đi xuống,” Cát Lượng ngăn Lâm Vụ đã ngồi trên xe rồi, còn mình thì xuống xe tìm người, “Sao đây…”

Đi vào sân, lại phát hiện Vương Dã đang chậm rãi nhét điện thoại vào túi.

“Anh Dã, chờ cậu cả đấy!” Cát Lượng sốt ruột, chỉ sợ chậm một chút là Vương Dã sẽ đổi ý không muốn về cùng bọn họ.

Ai ngờ Vương Dã bỗng nhiên lại nghiêm túc nhìn cậu ta: “Lượng Tử, hình như tớ yêu mất rồi.”

Sét đánh một cái, một phát chém ngay vào con Husky: “…Gì, gì hả?”

Vương Dã hiếm khi nào mà kiên trì: “Yêu, đương.”

“Không phải,” Cát Lượng điên cuồng lắc đầu, lông tóc run rẩy cả ra mới tỉnh táo lại, “Anh Dã, cậu bình tĩnh lại cái đã, để tớ giải thích cho cậu nghe, hai người mà cùng có tình cảm với nhau thì mới gọi là yêu đương, còn cậu thì chỉ mới thích người ta thôi, còn chưa theo đuổi nữa, cái này được gọi là yêu đơn phương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play