Lâm Vụ và Vương Dã đi về nhà gỗ, còn chưa tới cửa sân mà trong sân đã tuôn ra một hai ba bốn năm sáu vị anh em rồi.
Người địa phương đã về thôn, Triệu Lý dĩ nhiên là không chen lại với sáu bạn học này, đành đứng ở sau cùng.
Lúc trước khi rời khỏi hang để đi về, Lâm Vụ dùng bộ đàm của Chu Man và Hứa Sóc để liên lạc với phía bên nhà gỗ, kết quả là một đám anh em nghĩ rằng hai bọn họ dữ nhiều lành ít khóc bù lu bù loa lên, khiến cho mắt Lâm Vụ cũng ê ẩm, cổ họng nghẹn lại, phải hít sâu liên tiếp mấy lần mới tiếp tục nói được.
Vương Dã rất chướng mắt với đám người ồn ào này, kết quả là tự tay cầm bộ đàm xong một câu phải nghe ba lần, cuối cùng chỉ có thể nói “Được rồi được rồi” một cách chật vật.
“Hai cậu đã về rồi—” Cát Lượng xông lên đầu tiên, cậu ta không kịp mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo T-Shirt màu quýt huỳnh quang, trong bóng đêm nhìn như một quả cam đang lăn đến vậy.
Phía sau cậu ta là Nguyên Tư Tiệp đang mỉm cười, Giang Đàm đang đội mũ thật dày che đi nửa khuôn mặt, Hạ Dương với đôi mắt đỏ ngầu, Nhâm Phi Vũ sưng cả hai mắt lên, Lý Tuấn Trì đang ôm ngực thở phào…
Theo như Lâm Vụ thì đội hình chào mừng này khá là ấn tượng.
Gặp mặt nhau rồi Vương Dã mới phát hiện ra, việc gặp mặt chào mừng này có khó khăn hơn khi nói chuyện qua bộ đàm nữa.
Đến đây làm gì hả? Sao không ở trường chăm chỉ nghe giảng mỗi ngày hướng về phía trước đi!
Vừa mới dừng cước bộ lại, Cát Lượng đã nhào tới, giang tay lên muốn ôm ai người họ.
Trong lòng thấy hơi nổi nóng, Vương Dã không chút lưu tình nào mà ngăn người lại: “Chú ý một chút đi.”
Cát Lượng lúc này mới thấy băng bó trên tay Lâm Vụ, vội vàng tiến lên: “Bị thương à? Nghiêm trọng không đấy?”
“Không có sao không có sao,” Lâm Vụ giơ tay lên, nhờ vào cách băng bó linh hoạt của Chu Mạn mà di chuyển các ngón tay, “Cậu nhìn nè, thoải mái.”
Vương Dã vỗ một cái lên đầu cậu: “Đừng có cử động như thế.”
Lâm Vụ bĩu môi, không cam lòng mà buông đôi tay nhỏ bé xuống.
Cát Lượng thua luôn.
Không cho người ngoài ôm, nhưng mình thì lại vỗ đầu người ta được, cái đồ tiêu chuẩn kép!
Nhưng mà cũng biết được là vết thương của Lâm Vụ cũng không quá nặng gì mấy.
Còn Vương Dã thì… Cát Lượng nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn từ dưới lên trên, địu mé, anh hai này lên núi ngồi hai ngày hai đêm mà chẳng bị thương tí nào, sắc mặt hồng hào khỏe mạnh, nhìn còn tràn đầy sức sống hơn bọn họ lên núi tìm một ngày rưỡi.
Ông trời ơi còn công bằng không vậy!
“Bên cứu viện đâu?” Nguyên Tư Tiệp nhìn về phía sau hai người.
Bọn họ chuẩn bị sẵn lý do để thoái tác cho Cục Thú khống rồi, Lâm Vụ vội nói: “Đưa hai bọn tớ về xong là đi rồi.”
“Đi rồi?” Dưới lớp nón thật dày, giọng của Giang Đàm vừa lạnh lùng vừa không nể tình gì: “Tự mình chạy lung tung mà còn phải có đội cứu viện tới giúp như vậy thì tự chịu tổn thất đi.”
Vương Dã tự nhiên bị oán giận: “….”
Quả nhiên cái tên Giang Đàm khó nén lo lắng trong bộ đàm kia là ảo giác mà.
Hạ Dương cũng muốn oán giận hai câu, nhưng cân nhắc lại, chuyện tìm Vương Dã này là do Lâm Vụ tự nguyện, Lâm Vụ không so đo, thì cậu ta một người ngoài cũng chẳng có lập trường gì để bực bội, không thể bực bội mà chỉ có thể kiềm nén lại, cuối cùng cậu ta lại giận chó đánh mèo trừng mắt liếc Nguyên Tư Tiệp.
Lỗi của Vương Dã là lỗi của cả cái 509, khỏi trốn!
Nguyên Tư Tiệp hoàn toàn hiểu tâm tình của Hạ Dương, thản nhiên tự mình nhận lấy, cũng đáp trả bằng một nụ cười mùa xuân.
Để hơi ấm của tôi hòa tan cơn giận trong lòng em, tại những nơi lửa giận đốt qua lại nở rộ những bông hoa xanh đẹp. — <100 câu cảm nhận nhân sinh của Nguyên Tư Tiệp>
Hạ Dương: “….”
Sao mà cậu ta thấy nụ cười của tên này có gì đó quái quái nhỉ??
“Không sao là tốt rồi,” Triệu Lý cuối cùng cũng có cơ hội để mở lời, “Mau vào nhà nghỉ ngơi đi. Hôm nay muộn quá rồi, sáng mai lại xuống núi tiếp.”
“Xuống núi thì dễ rồi, mà về thì sao đây?” Hạ Dương phát hiện ra vấn đề, “Xe tụi mình có bảy chỗ, mà bây giờ có tận tám người,” Cậu ta liếc nhiều Vương Dã, “Cậu định ngồi lên người ai về?”
Bạn học Vương tự động được xem là “Người dư thừa”: “….”
“Không muốn chật xe thì,” Giang Đàm có cách khác, buồn bã nói, “Trên trần xe có giá để hành lý.”
Bạn học Vương từ “Người dư thừa” lại trở thành “Hành lý xách tay”: “….”
Lâm Vụ nhịn cười, suýt nữa là nội thương luôn.
Hồi đó, Vương Dã làm gì lại tốt tính đến thế, bị giận một câu là giơ chân ra đạp luôn rồi. Nhưng các anh em ở đây bây giờ đều có buff “Trốn học đi tìm người”, đúng là một vầng sáng phòng thủ mà.
“Chuyện đi về thì không cần lo,” Triệu Lý nói, “Qua ngồi xe anh này.”
Lý Tuấn Trì gần với anh ta nhất sửng sốt: “Bọn em về Thẩm Dương cơ.”
Triệu Lý gật đầu: “Anh chở bọn em về Thẩm Dương.”
Mọi người đều ngẩn cả ra, cũng không phải là một chuyến hai ba tiếng. Núi Trường Bạch, Thẩm Dương đi đi về về cũng mất mười bốn tiếng đấy, chỉ để tiễn bọn họ thôi hả?
Cả đám đồng bọn nhao nhao nhìn về phía Lâm Vụ, anh Triệu Lý của cậu chí cốt quá đi mất!!
“Anh Triệu Lý, không cần đâu,” Cũng làm khổ người ta quá đi, Lâm Vụ vội vàng từ chối, “Bọn em chia ra hai người đi xe lửa là được…”
“Không sao đâu, dù sao thì anh cũng cần về Thẩm Dương lấy đồ.” Triệu Lý nói, sau đó liền lập tức bảo mọi người vào nhà, ý nói chuyện này quyết định như thế là được.
Lâm Vụ có thể xác định các việc lấy đồ gì đó chỉ là một cái cớ thôi, Triệu Lý chỉ muốn tìm cái cớ để giải quyết vấn đề nào đó. Nhưng Lâm Vụ cũng hiểu rõ, Triệu Lý cũng không phải tốt với cậu đến mức như thế, chỉ là do cậu nhỏ mình mà thôi.
Hồi nhỏ, khi mà vẫn còn ở nhà ba ngoại, anh Triệu Lý bảo vệ cho cậu nhỏ, cũng bảo vệ cho người chơi với cậu nhỏ là cậu đây.
Gió đêm hơi lạnh, mọi người đi vào trong nhà gỗ, thư giãn sau hai ngày căng thẳng—
Nhâm Phi Vũ: “Cậu còn thay đồ hả?”
Cát Lượng: “Ủa? Bộ này là của anh Dã mà.”
Hạ Dương: “Vương Dã? Hèn chi sao mà trông lớn thế…”
Nguyên Tư Tiệp: “Kiểu của bạn trai đều là như thế.”
Hạ Dương: “Hả?”
Nguyên Tư Tiệp: “Không có gì?”
Lý Tuấn Trì: “Lâm Vụ, điện thoại cậu thật sự là không tìm về được à?”
Lâm Vụ: “Tìm được thì cũng không dùng được, bị mưa xối cả rồi.”
Lý Tuấn Trì: “Vậy cậu mau chóng liên hệ với ngân hàng đi, báo mất giấy tờ rồi khóa lại, còn mấy APP dịch vụ nữa, nên khóa luôn.”
Lý Tuấn Trì: “An toàn tài chính là chuyên ngành của tớ.”
Nguyên Tư Tiệp: “Vương Dã, cậu ném điện thoại đi rồi à!?”
Vương Dã: “Không có ném, mà hết pin rồi, sao?”
Nguyên Tư Tiệp: “Ngày mai sạc pin cho đầy, nhớ nhắn tin cho giáo viên.”
Vương Dã: “Nhắn cái gì?”
Cát Lượng: “Lúc bọn tớ xin nghỉ ra ngoài có nói lần này đi xuyên đêm không về là do cậu bày đầu mà ra.”
Vương Dã: “…”
Đây đúng là một buổi tối trong lành.
Chuyện thanh niên gấu chó gặp Đào Kỳ Nhiên, sau nửa đêm Vương Dã mới có cơ hội nói với Lâm Vụ.
Khi đó mọi người đều ngủ cả rồi, một đám người không muốn chiếm lấy phòng của Triệu Lý và phòng vẽ tranh của Đào Kỳ Nhiên nên chen chúc với nhau vào phòng cho khách, ngủ trên giường sưởi trên đất, cũng may là trời không lạnh, đám sinh viên vừa mệt vừa buồn ngủ cũng chẳng kén chỗ ngủ, nằm một phát là ngủ ngay.
Chỉ có duy nhất Lâm Vụ ngủ cả một ngày trong hang, tinh thần rất phơi phới, rất muốn đi đêm, cuối cùng lăn qua lăn lại ngủ không được liền lặng lẽ đứng dậy rời phòng, ra ngoài sân hít thở trời đêm.
Ai ngờ Vương Dã cũng đi ra theo.
Buổi đêm se lạnh.
Ánh trăng lặng im soi lên rừng cây, thỉnh thoảng trong bụi cây lại có bóng đen, ầm ĩ một hồi — đám thú nhỏ đi đêm mới hoạt động.
Núi rừng buổi sáng đi ngủ.
Núi rừng ban đêm cũng lặng yên thức tỉnh, náo nhiệt bằng một cách khác.
“Cậu ta nhìn thấy cậu nhỏ tớ ư?” Đằng sau hàng rào, Lâm Vụ kinh ngạc lên giọng, rồi lại nhanh chóng đè xuống lại, “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó,” Vương Dã nói, “Cậu ta liếc mắt nhìn thấy thôi, ở phía bên kia khu rừng.”
Lâm Vụ khẽ run: “Ở phía bên kia… Là sao chứ?”
“Là anh ấy chạy xa mất rồi.” Vương Dã dứt khoát.
Lâm Vụ trầm mặc, không tự chủ mà nhìn về cửa sổ phòng Triệu Lý.
Vương Dã nhìn sang với cậu, nhún vai một cái: “Có chờ đợi.”
Chờ đợi không đáng sợ.
Nhưng mà.
“Anh Triệu Lý còn chờ được không…” Lâm Vụ lẩm bẩm, giống như là hỏi Vương Dã, cũng giống như là đang hỏi Đào Kỳ Nhiên không biết đã chạy tới nơi nào.
Vương Dã hai tay đút túi: “Ai biết.”
Ở một vùng núi rừng xa xôi, có một tiếng tru thấp, nghe như sói nhưng lại chẳng giống sói, nghe chẳng chân thật.
Lâm Vụ bỗng nhiên thấy hơi khổ sở: “E rằng anh Triệu Lý không nên lên núi…”
Bán cả nhà bán cả tìm, tất cả đường lui của Triệu Lý đều đã bị cắt đứt.
“Điều này là do anh ấy tự quyết định lấy,” Vương Dã kéo Lâm Vụ qua, chà chà cái đầu cậu, như là đang sờ tóc vậy, “Anh ấy mà hối hận thì đã chạy rồi.”
“Nhưng…” Lâm Vụ còn muốn nói nữa nhưng miệng lại bị Vương Dã che lại.
Giây tiếp theo, cậu nhạy bén nghe được tiếng động ở ngoài sân.
Ánh trăng đổ bóng lên hàng rào, hai người đứng dưới chân tường trong bóng tối để che đi sự tồn tại của họ.
Tiếng động đó là hướng tới nhà gỗ, và nó lại càng ngày càng gần.
Mắt Vương Dã nổi lên một sự cảnh giác.
Một con sói Đài Nguyên màu xám lẳng lặng mở khóa hàng rào, yên lặng đi vào trong sân.
Lâm Vụ trợn to hai mắt, muốn lên tiếng, nhưng miệng vẫn bị Vương Dã bịt lại.
Vương Dã cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới được, Đào Kỳ Nhiên khi nãy hắn vừa bảo đã đi sang một phía rừng khác lại cứ như thế quay trở về.
Việc của Đào Kỳ Nhiên và Triệu Lý thì Vương Dã không quan tâm, nhưng Lâm Vụ lại để ý.
Vậy thì sẵn nhân cơ hội này xem xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Vương Dã ra hiệu cho Lâm Vụ đừng lên tiếng, xác nhận Lâm Vụ hiểu được mới chậm rãi buông tay ra.
Lâm Vụ cũng bình tĩnh lại, không chớp mắt nhìn thẳng Đào Kỳ Nhiên.
Chỉ thấy sói Đài Nguyên dưới ánh trăng đi thẳng vào phòng Triệu Lý, có lẽ rằng anh và Triệu Lý ở cùng phòng với nhau.
Nhoáng một cái, sói Đài Nguyên liền biến mất ngay cửa phòng.
Nhưng Lâm Vụ và Vương Dã lại không hề thấy cửa mở ra.
Hai người ngạc nhiên, nhẹ nhàng tiến lên, đứng trước phòng của Triệu Lý, mới phát hiện ở phía dưới cửa của phòng có một ô cửa nhỏ đặc biệt, cửa ra vào đặc biệt như thế được chế tạo dựa theo thân hình của sói Đài Nguyên.
Lâm Vụ không biết cửa này được sửa lại từ khi nào, nói thật thì nếu không phải là do miếng gỗ vẫn còn đong đưa thì cậu và Vương Dã cũng khó mà chú ý tới.
Phòng vẽ tranh cho Đào Kỳ Nhiên, một lối ra vào riêng dành cho Đào Kỳ Nhiên.
Triệu Lý đợi Đào Kỳ Nhiên quay về với một tâm tình như thế nào?
Biết rằng Vương Dã nói đúng, đây là chuyện của anh Triệu Lý và cậu nhỏ mình, không hề liên quan tới bất kỳ người ngoài nào, nhưng lòng Lâm Vụ vẫn cảm thấy chua chát, đau khổ.
Ngước mắt lên nhìn, Lâm Vụ phát hiện ra Vương Dã đang đứng ngay cửa sổ trong suốt cạnh cửa để nhìn vào trong phòng.
Lâm Vụ ngồi dậy, cũng nhìn theo.
Ánh trăng xuyên qua lớp thủy tinh khiến trong phòng như đang có một lớp sương trong suốt.
Triệu Lý nằm trên giường sưởi, lồng ngực phập phòng theo nhịp thở khi ngủ.
Sói Đài Nguyên đặt hai chân trước lên giường sưởi, chống nửa người trước lên, yên lặng nhìn người đang ngủ, như là đang trông chừng bảo vật mà nó yêu quý nhất vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT