Lâm Vụ cảm giác mình ngủ cũng khá là lâu, may là Vương Dã sử dụng kiên nhẫn trước này chưa từng có để ngồi trông chừng, nhưng mà sắp đến hoàng hôn thì lại đứng ngồi không yên.
Sói con còn bị thương, mà hắn lại muốn đem về làm của riêng, thì đầu tiên cũng phải trả Lâm Vụ về chỗ Triệu Lý đã.
“Dậy đi nào.” Hai tay mỗi tay nắm lấy một tai của sói con, Vương Dã luyến tiếc lên tiếng.
Sói con ngủ tới mơ màng, cúi đầu à ú một tiếng, rất không tình nguyện mở mắt, tai cũng theo bản năng mà run lên.
“Đừng có làm nũng.” Vương Dã lẩm bẩm một câu. Nghe thì hung dữ nhưng thật ra lại rất cưng chiều.
Lâm Vụ: “À ú (Ai mà làm nũng)… Ú ú ú ú (Cái này là kháng nghị)…”
Vương Dã: “Móng vuốt còn đau hả?”
Lâm Vụ: “À ú ú ù (Ai nói móng vuốt với cậu đâu)…”
Vương Dã: “Biết cậu vội nên tớ dọn đồ hết rồi, chỉ cần xách cậu đi thôi.”
Lâm Vụ: “À ú (Thôi đi)… Ú ú (Hết mưa rồi à)—”
Vương Dã: “Cậu thử biến trở lại thành người xem?”
Lâm Vụ: “À ú ú á ú à ú ú (Cậu nghe không hiểu tiếng sói thì thôi, đừng có mà tự đoán mò)!”
Nhìn sói con gấp gáp gào khóc, anh Dã tay sờ cằm nghiêm túc trầm tư.
Quả nhiên là cần phải học tốt môn ngoại ngữ rồi.
Lâm Vụ gào tới mệt, bốn móng duỗi ra co quắp lại trên mặt đất.
Một người, một sói, cậu có gào ra tiếng Đông Bắc cũng chẳng được gì.
“Vậy thì,” Cũng không phải là không còn cách, Vương Dã đặt ba lô đã dọn đồ xong xuống đất, ngồi xổm trước mặt sói con, “Tớ nói, cậu nghe, nếu không đồng ý thì kêu lên.”
Lâm Vụ: “….”
Vương Dã: “Trả lời.”
Lâm Vụ: “Ú ú (Không kêu là đồng ý đó)—”
“Bây giờ tớ dắt cậu tìm đường về, trời sắp tối rồi, tụi mình phải tiết kiệm thời gian,” Vương Dã nghiêm nghị đứng dậy, “Tìm đường về chỗ Triệu Lý là tốt nhất, đến lúc đó thì sẽ liên hệ tới người bên cục Thú Khống, để xem có cách nào để biến cậu về không. Nhưng mà trời tối rồi mà vẫn chưa tìm ra đường về thì cậu phải quay về ở đây với tớ…”
Nếu như tìm đường về được rồi, cậu sẽ xuống núi với tớ chứ?
Sói con không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn nhìn Vương Dã, ánh mắt như đang chứa một hồ nước tĩnh lặng.
Một cục thịt hun khói bỗng nhiên được đưa qua.
Lâm Vụ đói bụng cả một ngày theo bản năng mà há mồm, “À ú” một phát ăn tươi.
Vương Dã hài lòng sờ sờ đầu cậu: “Mấy chuyện khác thì nói sau.”
Sói con nuốt hết cả cục thịt xuống, Vương Dã đeo ba lô lên lưng, đang định xoay người lại ôm Lâm Vụ lên thì đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
“Hình như là một cái hang.”
“Vào xem thử…”
Lâm Vụ cảnh giác vểnh tai lên, nhanh chóng đứng dậy, nhưng lại quên bốn chân của mình đã bị Vương Dã bọc lại thành bánh bao nên mất thăng bằng “Oạch” một phát té xuống.
Nhưng kế tiếp trước mắt lại bỗng tối sầm lại, cơ thể bị nhấc lên.
Hóa ra là do Vương Dã dùng cái áo khoác lông lót sàn gói cậu vào, che chắn thật kĩ ôm vào trong ngực, không vén áo ra thì sẽ không thấy rõ bên trong có một con sói.
Tiếng nói chuyện dừng lại, nhưng tiếng bước chân thì ngày càng gần.
Vương Dã đứng yên, nhưng cơ thể thì lại đang dồn lực, giống như là một con hổ Đông Bắc dữ dăn chuẩn bị tấn công trí mạng tới những vị khách không mời mà đến chui vào lãnh địa này.
Lửa trại chập chờn, bên trong hang đá, cỏ dại, cành cây, tất cả cái loại bóng đang đung đưa qua lại.
Ba người bước vào trọng phạm vi ánh lửa, một nữ hai nam, ngoại hình dần dần rõ ràng ra.
Vương Dã có hơi bất ngờ, thả lỏng ra hơn phân nửa.
Hai trong ba người là người quen—
Chu Mạn, nữ, loài vật: Báo tuyết
Hứa Sóc, nam, loài vật: Cáo Bắc cực.
Đơn vị tương ứng: Cục Quản lý Phòng ngừa và Kiểm soát rủi ro phân loại dã tính thức tỉnh thú hóa, tên gọi tắt là Cục Thú khống.
Hai vị này hôm nay không có thú hóa, Chu Mạn thì mặc bộ đồ chống mưa, Hứa Sóc thì mặc áo mưa, cả hai đều có trang bị đi núi.
Đi theo sau lưng hai người là một người đàn ông trẻ tuổi không chuẩn bị kĩ càng, dáng người anh ta cường tráng nhưng lại đang mặc bộ đồ nhỏ hơn cả hai số, mái tóc ướt đẫm thì vẫn đang nhỏ nước.
Tám mắt nhìn nhau, Hứa Sóc thở phào một hơi, khổ tận cam lai nói: “Tìm được các cậu rồi—”
Còn vui vẻ chưa được hai giây thì anh ta cảm thấy sai sai, nhìn quanh hang: “Sao chỉ có mình cậu, Lâm Vụ đâu?”
Vừa dứt lời thì lại nghe một tiếng gào be bé, khó chịu: “À ú…”
Trước mặt mọi người, cái cục trong lòng Vương Dã cào lấy chiếc áo khoác rồi di chuyển, cuối cùng thì lại lộ ra một cái đầu sói đầy lông.
Cái này thành mười mắt nhìn nhau rồi.
Hứa Sóc ngu ngơ nhìn cái đầu sói đồng cỏ kia, trong mắt đầy dấu chấm hỏi.
Chu Mạn nhức đầu: “Lâm Vụ cũng biến đổi à?”
Vương Dã nghe không hiểu: “Sao mà là ‘cũng’?”
Chu Mạn nghe vậy khẽ run, nhìn Vương Dã, rồi lại nhìn sói con, rồi quyết định giải thích: “Triệu Lý nói cho bọn tôi biết cậu và Lâm Vụ đều bị mất tích trong núi, mà cậu có thể đã thú hóa rồi.”
“Tôi cũng muốn,” Vương Dã buồn bực nhếch mép, “Nhưng không được.”
May là không được đấy, nếu không thì núi này cũng náo nhiệt quá đi mất.
Người phật hệ như Hứa Sóc vừa thấy may mắn vừa thấy mệt lòng: “Hai đứa không cố gắng học hành mà chạy lên núi làm gì hả.”
Nắm rõ vấn đề của những người thú hóa và những tình huống liên quan là công việc của anh ta và Chu Mạn, gần đây có rất nhiều thứ để xứ lý, hai người họ quản không nổi Vương Dã và Lâm Vụ bên này, kết quả là hôm nay lại nhận được điện thoại của Triệu Lý bảo hai thằng nhóc đi vào núi Trường Sơn cả rồi, một đứa thì đi mạo hiểm một mình, một đứa thì đem theo một đám bạn sáng sớm đi vào núi tìm người, rồi tự Lâm Vụ mất tích luôn.
Vương Dã không muốn giải thích, cũng chẳng có thời gian để nói gì, cúi đầu liếc mắt nhìn Lâm Vụ trong ngực, nói: “Cậu ấy bị thương, mà cũng không biết làm sao để trở lại thành người, hai người biết cách không?”
“Bị thương hả?” Chu Mạn bước lên, xốc áo khoác ra muốn kiểm tra sói con, kết quả Vương Dã lại ôm chặt thêm, “Cậu thả cậu ấy ra cái đã,” Chu Mạn vô cùng nhẫn nhịn, “Tôi cũng chẳng trộm cậu ấy đi làm gì.”
Vương Dã ôm bọc áo khoác thả xuống đất.
Lâm Vụ hơi ngượng ngùng cong người lại, ngay cả đuôi sói xù lông cũng ngon ngoãn cong xuống.
Vương Dã đứng ở một bên nhướn mày, lúc đối xử với mình thì rõ khác, răng thì nhỏ nhọn, chân linh hoạt, đuôi thì không ngừng quất tới quất lui, bây giờ thì lại giả bộ làm học sinh ngoan.
Chu Mạn nhìn bốn móng được bọc lớp lớp của Lâm Vụ, chẳng cần nghĩ gì nhiều, trong hang chỉ có hai người thôi, kiệt tác này còn là của ai nữa.
“Cậu chưng bánh bao à?” Ngoài miệng thì khinh bỉ nhưng động tác của cô ta lại dịu dàng vô cùng, từng lớp từng lớp tháo băng ra, để lộ bốn cái chân bị thương của sói con lộ ra ngoài.
Hứa Sóc đến gần, nhìn theo ánh lửa, nhíu mày: “Sao mà lại thành ra thế này?”
“Đầu tiên biến đổi đã,” Chu Mạn nói, “Biến lại thành người rồi xử lý.”
Những thứ này chỉ là vết thương bên ngoài thôi, có thể còn có những chỗ không thấy được, mà động vật cũng chẳng có cách nào để nói mình đang đau chỗ nào.
“Cậu ấy bây giờ không biến lại được.” Vương Dã nói.
Chu Mạn gật đầu: “Lần đầu lúc nào cũng thế, không sao đâu, từ từ làm quen là được rồi.”
“Lần đầu lúc nào cũng thế?” Vương Dã nghi hoặc, “Cậu nhỏ của cậu ấy đâu có đâu nhỉ?!” Nhớ Đào Kỳ Nhiên kể có nói tự mình thức tỉnh, rồi tự mình cũng biến đổi trở lại luôn.
“Trừ Đào Kỳ Nhiên ra,” Chu Mạn chậm rãi sờ lưng của sói con, “Không phải ai cũng giống anh ta mà biết rõ mình muốn là gì cả.”
Lâm Vụ được Chu Mạn dỗ dành cũng trở nên bình tĩnh lại.
Sau đó cậu lại nghe Chu Mạn nói: “Bây giờ cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng cậu đang nằm tại một nơi mà cậu cảm thấy an toàn nhất, trên một chiếc giường mà cậu quen thuộc nhất, mỗi ngày cậu đều tỉnh lại trên chiếc giường ấy…”
“Chờ tí.” Giọng của Vương Dã xen ngang qua.
Chu Mạn vừa mới tạo nên một bầu không khí thư giãn thoải mái nháy mắt đã bị phá hỏng, hơi bất mãn nhìn lên.
Lâm Vụ cũng ngẩng đầu mờ mịt nhìn Vương Dã.
Còn chưa đợi nhìn rõ thì đã có một cái áo khoác cực kỳ rộng thả xuống, che đi cả người cậu lại.
Tầm nhìn bỗng trở nên tối sầm lại, cách một lớp áo khoác, Lâm Vụ hiểu ý của Vương Dã lại cảm thấy ngượng ngùng.
Cậu bây giờ cứ như thế trở thành người không thể nào lồ lộ ra hết như thế được… Ủa? Chờ đã.
Lâm Vụ lập tức đen mặt lại, nếu như hắn đã biết khi biến về sẽ trần truồng, thế vì sao Vương Dã lại không ngại mà nói “Vậy cậu biến hình cho tớ coi đi, rồi tớ về với cậu.”??
Chu Mạn cũng chẳng rõ hành trình trước đó của hai bạn học sói hổ lắm, sau khi xác nhận Vương Dã đã hài lòng với kiểu che như thế thì bắt đầu lại: “Lâm Vụ, bây giờ cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng…”
Dưới lớp quần áo che đi cả người, Lâm Vụ lại nằm úp sấp xuống, nhắm mắt lại.
Cậu tưởng tượng đến ký túc xá 333, nơi có chiếc giường mà cậu quen thuộc nhất, nơi có các anh em mà cậu thân quen nhất. Lại có mùi vị của Vương Dã từ áo khoác của hắn, nó giống như một tấm lưới khiến cậu mắc kẹt lại, kẹt vào mùng một đầu năm tại căn hộ, kẹt tại ngôi nhà gỗ trên đỉnh núi Trường Bạch, kẹt tại cái giường mà bọn họ ngủ cùng, trên giường sưởi, kẹt tại bên cạnh Vương Dã.
Lâm Vụ giãn cơ thể sói ra, trong mùi hương của Vương Dã, cậu lại cảm thấy một sự dũng cảm và bình an mà trước giờ chưa từng có.
Xương cốt bắt đầu biến đổi, đau đớn như sóng thần ập đến.
“Ú ú—”
Dưới lớp áo có một tiếng tru dài, đau đớn vang lên.
Vương Dã trầm mặt xuống, không tự chủ được mà tiến lên nửa bước, nhưng lại bị ánh mắt của Chu Mạn cản lại.
Cơ thể được bao trùm dưới lớp áo dần dần hiện lên đường nét của con người. Cuối cùng, sói con biến lại thành Lâm Vụ, thò đầu ra khỏi áo khoác, sắc mặt hơi trắng, miệng thở dóc, trên chóp mũi dính từng hạt mồ hôi.
Vương Dã đã chuẩn bị T-Shirt, quần ném cho cậu, sau đó xoay người lại, nhìn chằm chằm Chu Mạn, Hứa Sóc và người đàn ông cường tráng nãy giờ chưa hề lên tiếng nói chuyện kia.
Ba người yên lặng xoay người lại, để cho bạn học Lâm không gian để thay đồ.
Lâm Vụ nhanh chóng mặc quần áo lên, kết quả là đồ của Vương Dã lớn hơn cậu một size, rộng đến mức gió có thể lùa vào được. Rõ ràng là đâu có cao hơn cậu bao nhiêu đâu, híc.
“Được rồi…” Cuối cùng cũng có thể nói chuyện được, Lâm Vụ nhanh chóng mở miệng nói, lại phát hiện giọng hơi tịt lại.
Vương Dã xoay người lại, nắm lấy tay cậu mà xem.
Cả lòng bàn tay đều bị ma sát đến bị thương, nhiều móng tay bị lật ra, nhìn còn nghiêm trọng hơn cả móng sói khi nãy.
“Không sao cả, hết đau rồi.” Lâm Vụ gấp gáp muốn rủ tay về, nhưng mà Vương Dã dùng sức nắm lấy cổ tay cậu, không chịu thả ra.
Thấy Lâm Vụ đã biến về bình thường, Chu Mạn cuối cùng cũng yên tâm, nói với Hứa Sóc: “Liên hệ với Triệu Lý đi, nói rằng tìm được hai đứa rồi, chúng ta sẽ dắt hai đứa về một cách an toàn.”
“Chắc là anh Triệu Lý lo lắm luôn rồi,” Lâm Vụ quay đầu lại nói với Chu Mạn, “Với đám Hạ Dương Nguyên Tư Tiệp nữa, nhớ nói với bọn họ…”
“Yên tâm đi,” Chu Mạn nói, “Bọn tôi đã bảo bọn họ quay về, bây giờ đang đợi tin tức với Triệu Lý trong nhà gỗ đấy.”
Chuyện thức tỉnh thú hóa này càng ít người biết thì càng tốt, huống chi là lúc đó bọn họ tưởng rằng người thú hóa là Vương Dã, một đám sinh viên sốt sắng thêm ba người địa phương mà tìm ra một con hổ Đông Bắc thì lần này bọn họ trực tiếp đổi cơ sở luôn, có khi là lập nên một cái phân cục Cục Thú khống ngay tại trong thôn luôn.
“Hạ Dương, Nguyên Tư Tiệp?” Hai cái tên từ miệng Lâm Vụ thốt ra làm Vương Dã không kịp trở tay.
“Còn có Cát Lượng, Giang Đàm, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ, một đám 333 và 509 đi tìm cậu cả đấy,” Lâm Vụ tức giận nói, “Đủ đội hình luôn đấy!”
Vương Dã: “…”
Hứa Sóc đem theo hòm y tế đưa cho Chu Mạn, sau đó cầm bộ đàm liên hệ với Triệu Lý.
Chu Mạn mở hòm y tế ra, lại liếc nhìn Vương Dã chậm chạp không muốn buông tay ra, thở dài: “Dạt ra một bên!”
Ánh mắt khi nãy như là muốn ăn thịt người vậy, may là cái này là do thiên nhiên gây nên, chứ nếu mà có đầu sỏ thì có khi Vương Dã tìm tới báo thù luôn đấy.
So với Vương Dã thì trình độ xử lý ngoại thương của Chu Mạn chuyên nghiệp hơn nhiều, nhanh chóng sạch sẽ xử lý xong một tay, băng bó phải tính đến việc chuyển động của các ngón tay, chứ không có tái hiện lại mấy cái “bánh bao” vừa nãy.
“Tay kia.” Chu Mạn nỏi.
Lâm Vụ ngoan ngoãn đưa tay ra, không hiểu sao mà lại cảm giác như mình vẫn đang là một con thú loài Chó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT