Nói chuyện xong từ lâu rồi nhưng Lâm Vụ vẫn đứng yên tại chỗ.
Trên kệ hàng, các loại nước uống tăng lực sặc sỡ sắc màu, có bao bì độc đáo và sáng tạo, tạo nên một thế giới đầy màu sắc lộng lẫy.
Lâm Vụ bỗng nhiên muốn đi vào một thế giới như thế, hoặc là bất kỳ chỗ nào cũng được, chỉ cần náo nhiệt, hoạt bát, chói mắt là được, như thế thì không cần phải nghĩ gì cả.
“À úuuuu”
Tiếng sói kêu lên làm cho vị khách hàng đi ngang qua người Lâm Vụ giật cả mình.
Lâm Vụ vội vàng nhìn người nọ xin lỗi, rồi mới cúi đầu.
Vương Dã: Người đâu, sao không có ở ký túc xá?
Linh hồn đang bay bổng lập tức rơi xuống đất ngay, trở về lại với một thế giới chân thật, dừng ngay tại lời dạo đầu quen thuộc của Vương Dã.
Lâm Vụ áp chế cảm xúc lại, cố gắng trả lời giống như bình thường: Đi ra ngoài mua nước.
Sau khi gửi tin xong, Lâm Vụ lại thất thần, sau đó mới thấy tin nhắn Vương Dã trả lời lại: Mua nước gì mà phải đi ra ngoài mua thế?
Lâm Vụ vội vàng chụp nước tăng lực gửi qua.
Gửi xong mới mờ mịt nhớ tới: Sao cậu biết tớ không ở ký túc xá?
Vương Dã trả lời nhanh hơn Lâm Vụ nhiều.
Vương Dã: Vì bây giờ tớ đang ở ngoài cửa ký túc xá cậu.
Vương Dã: Tìm cậu rủ đi ăn, mà cậu lại chạy mất.
Lâm Vụ thiếu chút nữa lại ngẩn ra, may mà thấy hai chữ “chạy mất”.
Lâm Vụ: Tớ đâu có nợ cậu tiền, sao mà cậu không tìm được tớ là “tớ chạy mất” thế?
Vương Dã: Không tóm được cậu thì coi như là chạy mất.
Lâm Vụ: ….
Trong lãnh thổ của hổ Đông Bắc, ý thức quyết định vật chất hay tồn tại khách quan gì đó đều không quan trọng, anh Dã mà cảm thấy cái nào đúng thì đó mới là chân lý vận hành thế giới này.
“Lâm Vụ.” Không biết tiếng của Hạ Dương gọi ở đâu ra.
Lâm Vụ nhìn bốn phía cũng chẳng tìm được người, nhưng mà tiếng thì lại rất gần đây.
“Đây đây, ở đây” Lại gọi một tiếng.
Lâm Vụ cuối cùng cũng nghe được nơi mà âm thanh này phát ra, nhìn sang kệ hàng, ngay tầm độ cao của đầu người, giữa hai loại nước uống có một khe hở khoảng bằng một gang tay, mà ở phía bên kia, Hạ Dương, Lý Tuấn Trì, Nhâm Phi Vũ đang ba đầu chen chúc nhau, bướng bỉnh nhìn theo cậu.
Tám mắt nhìn nhau, Hạ Dương thúc giục: “Cậu nói chuyện điện thoại xong chưa, mau qua đây này.”
Hít một hơi thật sâu, Lâm Vụ vừa buồn cười vừa tức giận: “Đến đây.”
Lúc đầu ba người Hạ Dương còn cảm giác như sau khi Lâm Vụ nghe điện xong thì tâm trạng không được ổn cho lắm, lúc này thấy cậu vẫn giống bình thường thì yên lòng hơn.
Lý Tuấn Trì: “Còn mua gì không, không thì tính tiền đi.”
Hạ Dương: “Ngày mai môn nhảy cao nhảy xa thì cứ tin tớ, tớ cam đoan sẽ làm rạng danh cho ngành môi trường!”
Nhâm Phi Vũ: “Tớ đã làm xong bảng cổ vũ rồi, mai tớ sẽ phát cho cả lớp, mỗi người cầm một cái, chắc chắn sẽ trở thành hậu thuẫn sáng chói nhất cho khối chúng mình!”
Lâm Vụ đứng ở cuối hàng tính tiền.
Cửa sổ siêu thị cao mà lại nhỏ, ánh hoàng hôn không thể xuyên qua được.
“Ong.”
Điện thoại vừa được chỉnh thành dạng rung đã rung lên một cái.
Vẫn là Vương Dã nhưng chưa quên dự tính ban đầu: Về chưa? Căn tin đang chờ cậu đấy.
Truyện Cổ ĐạiLâm Vụ chần chừ, không biết là nên đi hay là nên viện cớ, nhưng cũng quyết định nhanh chóng, “Tớ ăn rồi, cậu đi ăn một mình đi.”
Tin nhắn thì sẽ không làm lộ tâm tình, nhưng mặt đối mặt thì khó nói lắm.
Nhưng trực giác của Vương Dã quá nhạy đi mất.
Bên kia không trả lời lại.
Bình thường như thế thì được xem như là đã biết.
Lâm Vụ thở phào, bỏ điện thoại lại vào túi, ra khỏi siêu thị với các anh em 333.
Trước cửa siêu thị là một giao lộ, đèn xanh đang bật, chỉ còn bảy giây nữa là chuyển sang đèn đỏ.
Đường thì không dài lắm, chạy nhanh qua là được, nhưng mà người đầu tiên Hạ Dương lại dừng bước, đứng yên một chỗ.
Từ khi biết nhau, Hạ Dương đã trở thành tấm gương an toàn giao thông cho 333.
Ba người 333 cũng đứng lại theo, đợi ngay trước vạch qua đường.
Điện thoại trong túi lúc này lại liên tục rung lên.
Lâm Vụ móc ra kiểm tra, lại là Vương Dã đang gọi điện cho bạn.
Điện thoại vẫn rung do chưa ai bắt máy, lần đầu tiên Lâm Vụ cảm thấy điện thoại nóng đến phỏng tay.
Đèn xanh biến đỏ, đèn đỏ lại hóa xanh.
Lâm Vụ băng qua đường với đám Hạ Dương, hít thật sâu, lại từ từ thở ra, cảm thấy như Vương Dã sẽ không nhận ra điều gì mới chịu gọi lại.
Vương Dã bắt điện thoại ngay lập tức, nhưng không nói gì.
Lâm Vụ cảm thấy áp lực, chỉ có thể kiên trì giả vờ thoải mái nói: “Hồi này tớ băng qua đường, không nghe thấy, sao thế?”
“Cậu hỏi tớ?” Vương Dã rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói trầm xuống không vui, “Tớ hỏi cậu mới phải, làm sao đấy?”
“Tớ,” Lâm Vụ giả ngu, “Tớ có sao đâu.”
Các bạn cùng phòng đồng loạt nhìn qua.
Lâm Vụ nhép miệng nói “Vương Dã”.
Hạ Dương liếc một cái – nữa nữa.
Lý Tuấn Trì cũng hơi khó nói – có cần bám nhau chặt vậy không trời.
Nhâm Phi Vũ mắt long lanh ước ao – giá như mình có một người bạn tốt như thế.
Ba người bước nhanh hơn, kéo dài khoảng cách với Lâm Vụ, để lại không gian riêng tư cho hai bạn sói hổ.
“Có sao đâu?” Vương Dã chẳng tin một lời nào, “Không sao mà cậu trả lời tin nhắn chậm thế, không sao mà cậu như muốn chết thế hả?”
Lâm Vụ bỗng dưng chột dạ, vội liếc mắt nhìn sang điện thoại, xác nhận cuộc gọi này chỉ là nghe nói thôi chứ không phải video: “Cậu nhìn kiểu gì mà tớ muốn chết hả?”
Vương Dã chẳng thèm phí lời với cậu: “Hoặc là cậu tự giác nói, hoặc là bây giờ tớ đi qua tìm cậu, cậu đứng trước mặt tớ nói.”
Lâm Vụ: “….”
Cậu chả thấy ai nóng nảy như Vương Dã bao giờ cả luôn!
Ánh mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, màn đêm buông xuống, từng chiếc đèn đường một sáng lên.
Đám Hạ Dương đã đi xa.
Lâm Vụ rũ mắt xuống, nhìn chiếc bóng dưới đất kéo dài của mình.
“Bố tớ bán căn hộ rồi.”
Vương Dã trầm mặc.
Hắn ít khi nào như thế lắm. Lâm Vụ đợi một hồi, thấy hơi bất an, lại nói thêm: “Việc làm ăn của bố tớ hơi bị lỗ, nên tài chính cũng hơi kẹt, cũng chẳng còn cách nào nữa, dù sao thì căn hộ đó cũng chỉ cho tớ tạm thời ở thôi, tớ ở ký túc xá trường cũng thế thôi…”
“Bán xong chưa?” Vương Dã đột nhiên hỏi.
“Rồi,” Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn trời đêm, “Hôm nay ký hợp đồng rồi, mai sẽ sang tên lấy tiền.”
Trời hôm nay nhiều mây, trăng bị che hơn một nửa, không thấy được vì sao nào cả.
Ngay cửa căn tin trường, Vương Dã gọi cho Lâm Vụ xong thì lập tức gọi điện cho một người khác.
Mới reo lên hai tiếng đầu bên kia đã tiếp, trong giọng nói trầm thấp có chút ngoài ý muốn: “Đại Dã?”
“Chú Tương,” Vương Dã ngoan ngoãn gọi một tiến, “Tra giúp tôi một chuyện được không?”
Vương Dã không dễ nói chuyện, Tương Thiên Văn, cũng là chú Tương, hơi trầm ngâm: “Cậu nói đi.”
“Căn hộ khu nhà Hoa Viên, chủ hộ họ Lâm, sắp bị bán đi,” Vương Dã lời ít ý nhiều, “Hôm nay chắc là ký hợp đồng xong rồi, ngày mai sang tên, tôi muốn biết ai là người mua.”
Tương Thiên Văn lúc này trầm mặc khá lâu, lúc Vương Dã sắp chờ không nổi mới nghe anh ta nói: “Cậu tra làm gì…”
“Tôi muốn căn hộ đó,” Vương Dã gọn gàng dứt khoát, “Nếu như ngăn lại trước khi sang tên thì càng tốt, ngăn không được thì tôi sẽ mua từ tay người mua, nên tôi muốn biết thông tin người mua nữa.”
Tương Thiên Văn mệt mỏi xoa mũi.
Thính giác của động vật họ Mèo rất nhạy, thế nên Vương Dã có thể nghe được mấy tiếng thở dài.
Hắn hỏi: “Ít thông tin quá nên khó tra hay sao?”
“Không cần tra,” Tương Thiên Văn nói, “Người mua là cậu nhỏ, tôi hai ngày nay đang giúp tiểu Thành lo liệu việc này đây.”
Đáp án gây bất ngờ không thể đoán nói, Vương Dã đơ ra vài giây.
Sau đó cũng hiểu được.
Hắn tự giễu cười, mình thì muốn giúp Lâm Vụ giải quyết vấn đề, kết quả là nguồn gốc lại là từ chỗ mình.
“Căn hộ đó là của bạn tôi, Vương Cẩm Thành cố ý đấy.”
Tương Thiên Văn sống hơn nửa đời người rồi, sao mà không hiểu được, mấy hôm trước còn thắc mắc không biết vì sao Vương Cẩm Thành lại muốn đầu tư, hôm nay Vương Dã nói căn hộ khu nhà Hoa Viên là anh ta hiểu liền.
Nhưng mà ván đã đóng thuyền rồi: “Hợp đồng đã được ký rồi.”
Vương Dã: “Nhưng mà chưa sang tên mà?”
“Chưa sang tên đâu, nhưng vụ này là Vương tổng bảo tôi làm,” Tương Thiên Văn nói, “Trừ khi là cậu làm cho Vương tổng đổi ý, nếu không thì ngày mai sẽ sang tên đấy.”
Tương Thiên Văn chỉ trung thành với Vương Hải Từ.
Đã đến nước này rồi, Vương Dã cũng không toi công: “Chú Tương, chú bảo ba tôi nghe điện thoại đi.”
Tương Thiên Văn không nghĩ rằng Vương Dã thật sự sẽ tìm đến Vương Hải Từ.
Từ trước đến giờ chỉ toàn nghe lệnh mà làm theo lời ông ta, khó mà không khỏi tò mò, cái căn hộ chẳng đáng nhắc tới kia rốt cuộc là liên quan đến người nào, mà lại làm cho Vương Cẩm Thành nắm lấy không rời, còn làm cho Vương Dã hằng ngày vẫn vô tâm lại đế ý tới mức này.
Bạn bè?
Anh ta trông coi Vương gia nhiều năm như thế, chỉ thấy Vương Dã từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cô đơn, rất phản nghịch, chưa từng thấy hắn có một người bạn nào.
Tương Thiên Văn: “Tối hôm nay Vương tổng có tiệc rượu, chú không có đi theo, cậu gọi thẳng cho ông ấy đi!”
Vương Dã: “Được.”
Trời đã hoàn toàn tối đen, sân trường khi không có lớp học đêm yên lặng hơn rất nhiều.
Vương Dã tùy ý ngồi vào một bậc thang gần đó, tìm đến số điện thoại mà từ đó đến giờ gần như là chưa từng chủ động gọi tới.
Điện thoại gọi đi.
Kết nối với tổng đài, tiếng nhạc chuông đơn điệu vang lên.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng….
“Xin lỗi, liên lạc quý khách đang gọi hiện không bắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Vương Dã nhíu mày, gọi lần thứ hai.
Vẫn như cũ, vẫn không ai nghe máy.
Một tin nhắn “leng keng” bất ngờ được gửi tới.
Lâm Vụ: Ăn cơm chưa?
Ánh sáng từ điện thoại nhàn nhạt, làm dịu đi nét mặt của Vương Dã: Chưa.
Lâm Vụ: Sao không ăn?
Vương Dã: Đi tới cửa căn tin lại không đói bụng.
Lâm Vụ: ….Vậy nửa đêm cậu đói thì làm sao?
Vương Dã: Thì đi ăn khuya.
Lâm Vụ: Vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Vương Dã: Tối tớ cũng có ngủ được đâu.
Lâm Vụ: Cậu không ngủ thì mai làm sao phấn chấn mà cổ vũ cho tớ chứ?
Vương Dã: ….
Lâm Vụ: [Bị tôi nói trúng rồi đúng hong?! Chột dạ đúng hong?!.jpg]
Vương Dã: [Cả ngày tôi đều tràn đầy năng lượng không cần tới nước tăng lực.jpg]
Lâm Vụ: Sao mà meme của cậu theo thời đại quá vậy!
Vương Dã: [Link] <Chỉ với một nhấp chuột là có meme, mẹ ơi mẹ không cần lo cho con đi war đâu!>
Lâm Vụ: …Biết ngay là cậu có bí kíp mà.
Trong 333, Lâm Vụ nhờ vào đống meme của Vương Dã mà đã tạm không buồn nữa, toàn lực vùi đầu chuẩn bị cho trận chiến ngày mai, nên là mười giờ đã đi ngủ.
Bên ngoài, Vương Dã vẫn ngồi trên bậc thang, gọi tới gọi lui một số điện thoại đến khuya.
Rốt cuộc vào một giờ sáng, đầu bên kia mới bắt máy, giọng Vương Hải Từ uy nghiêm, lại còn có vẻ không vui vẻ gì: “Con gọi điện cả đêm như thế này thì tốt nhất là nên nói chuyện mà đáng giá thời gian cha lãng phí để nghe.”