Trong khoảng thời gian gần đây, vào mỗi buổi chiều trong sân trường lại liên tiếp vang lên các khẩu lệnh trường quyền hay mấy bài ca cổ kính, ở trong sân vận động này, ở trước sau sảnh đường này, ở dưới khu ký túc xá này, nói chung là ở mọi nơi trống mà học sinh có thể tập được.

Từng ngành, từng học sinh, hoặc là trường quyền thức tỉnh, mỗi quyền đều đánh ra gió, hoặc là Ngũ Cầm Hí, chiêu nào cũng phóng khoáng.

Thời gian luyện là lúc hoàng hôn như thế này giúp tập hợp đầy đủ các loài vật đi đêm chung, giúp mọi người có thể tập luyện tập thể.

Ngành Lâm Vụ tập Ngũ Cầm Hí, do là có phát động kế hoạch tập luyện sớm nên may mắn chiếm được một góc nhỏ ở sân vận động.

Nhưng có rất nhiều ngành tập trung ở sân vận động, rất là đông đúc, tệ hơn là giọng của ngành này cứ chen vào ngành kia.

“Điều tức lại khí thế….”

“Chiêu thứ ba, hươu chặn….”

“Chiêu thứ nhất, hổ giơ….”

Khúc đàn tranh của Ngũ Cầm Hí vô cùng nhẹ nhàng, Lâm Vụ lúc nào cũng vừa nghe vừa xuất chiêu, sau đó linh hồn lại chìm đắm trong mờ mịt với ba câu hỏi — Chiêu thứ mấy? Tôi phải nghe khúc Ngũ Cầm Hí nào đây?? Tôi là người ngành nào vậy???

Cuối cùng là được thoát nạn đi đến lớp buổi tối, Lâm Vụ đến lớp trước ba mươi phút, một bên chờ đi học, một bên ngồi hâm mộ Vương Dã.

Lâm Vụ: Sao cậu lại có thể không tham gia thi đấu biểu diễn tập thể chứ!

Vương Dã: [cậu không hiểu được niềm vui của người bên máy móc đâu.jpg]

Do là ngành máy móc cần phải chế tạo ra một chiếc xe diễu hành để khai mạc, cho nên là không có biểu diễn tập thể, thời gian người ta luyện tập thì phải tập hợp cả ngành lại để chế tạo xe diễu hành.

Nhưng mà xe thì chỉ có một chiếc, sao mà tất cả học sinh đều ngồi làm được, nên là chỉ lấy vài người có kỹ thuật tốt mà làm, kiểu như Vương Dã thì cứ như thế mà được bỏ qua.

Lâm Vụ nằm lên bàn, cả người đều toát mùi chanh chua.

Vương Dã: Tập xong rồi?

Lâm Vụ: Ừm.

Vương Dã: Đang ở đâu?

Lâm Vụ: Trong phòng học.

Vương Dã: Sớm thế?

Lâm Vụ: [Lên núi (gạch bỏ) đi học mà không hăng hái thì đầu có vấn đề.jpg]

Vương Dã đang từ từ bước ra khỏi ký túc xa, chợt thấy icon mà Lâm Vụ gửi tới, ngơ ngác một chút, sau đó lại vui vẻ.

Cái hình này hồi đó hắn có gửi cho Lâm Vụ rồi, không ngờ nó lại được lưu lại, lại còn chế thêm lần thứ hai nữa.

Lâm Vụ: Đúng rồi, đại hội thể dục thể theo lần này cậu có đăng ký không?

Ba cái chuyện đại hội thể dục thể thao này Vương Dã hoàn toàn chẳng có hứng thú: Không, cậu đăng ký à?

Lâm Vụ: 400 mét, 1500 mét, với 4×400 tiếp sức nữa [kính đen ngầu chưa.jpg]

Vương Dã: ……

Lâm Vụ: Sáu dấu chấm của cậu ý là sao đây!

Vương Dã: Cậu chỉ tập có Ngũ Cầm Hí đã gào khóc thảm thiết rồi mà còn thi mấy cái đó hả?

……Cậu gào khóc thảm thiết hồi nào!

Nhiều lắm là tỏ vẻ đáng thương với mỗi Vương Dã thôi, chứ có với người khác đâu.

Lâm Vụ bĩu môi, vừa oán thầm vừa dỗi.

Vương Dã lại nhắn thêm: Hay là tớ nhờ mấy bạn bên ngành khác cũng tham gia mấy hạng mục đó giúp cậu nhé?

Lâm Vụ: [Hãy dừng ngay suy nghĩ nham hiểm của cậu lại.jpg]

Vương Dã: Chọc cậu thôi.

Lâm Vụ: Tớ biết.

Vương Dã: Mà nếu như cậu thật sự cần….

Lâm Vụ: Không có nếu!

Đèn đường được bật lên.

Vương Dã cầm điện thoại đi đến lầu dạy học, khóe miệng giương lên, đôi mày hiếm khi mà giãn ra.

Lâm Vụ ngồi trong lớp do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định gõ chữ: Hôm đại hội thể dục thể thao không được xin nghỉ, phải ở trên khán đài cổ vũ cho tớ nghe chưa.

Điện thoại rung lên.

Vương Dã trả lời: Cho cậu một lá cờ chiến thắng luôn.

Lâm Vụ: ….Cậu nói thật à.

Vương Dã: [ảnh chụp màn hình][ảnh chụp màn hình][ảnh chụp màn hình]…

Lâm Vụ một lần nhận được bảy tấm chụp màn hình của bạn học Vương, tất cả đều là hình chụp màn hình bảy cây cờ, mỗi lá cờ là có một màu khác nhau với dòng chữ “uy vũ tất thắng”, có màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, cộng lại đủ thành cầu vồng luôn.

Bạn học Vương dùng hành động để nói cho bạn biết, cậu ấy nói thật đó.

Vương Dã: Mau lên, chọn một màu đi.

Lâm Vụ: ……

Hôm nay cả nửa đầu buổi học Lâm Vụ chẳng làm gì ngoài việc ngồi khuyên nhủ Vương Dã, cuối cùng các ý tưởng “phất cờ hò reo” trong lòng bạn học Vương cũng được thay đổi thành “yên lặng chúc phúc”.

Lâm Vụ do vậy đã học được một bài học nhớ đời: Không được vòi vĩnh gì Vương Dã, cho dù là bạn chỉ muốn ôm, bay lên cao tí thôi thì hắn dùng hết sức lực nhấc bạn lên xoay mấy vòng trên trời luôn.

Trong một tuần tiếp theo, trường học chiêng trống rùm beng tập luyện và chuẩn bị.

Trong ký túc xá 333 trừ Lâm Vụ ra, Lý Tuấn Trì và Hạ Dương cũng đăng ký thi và cũng được thông qua để thi đấu chính thức.

Lý Tuấn Trì thi chạy cự li dài mười ngàn mét, với tư thế của chiến mã, cậu ta đã đánh bại lạc đà, đà điểu và các loài vật chạy bên khác. Hạ Dương đăng kí nhảy cao và nhảy xa, và cũng chắc chắn giành được hai chức quán quân trong cuộc thi.

Người duy nhất rảnh rỗi là Nhâm Phi Vũ, vì vậy cậu ta thường hay đảm đương công việc hậu cần, trừ việc vệ sinh ký túc xá, còn đi đến sân vận động nhìn bạn cùng phòng tập luyện, giữ đồ cho nè, mua nước cho nè, là nguồn trợ lực lớn nhất cho anh em nhà mình.

Thoáng một cái đã đến cuối tuần, chỉ còn ba ngày nữa là đại hội thể dục thể thao được tổ chức.

Do luyện tập nên lịch sinh hoạt của Lâm Vụ hơi bị hỗn loạn, chủ nhật hôm nay năm giờ sáng mới đi ngủ, nhưng sáng tám giờ đã dậy, theo thói quen mà sờ điện thoại nhìn giờ, rồi lại thấy một lịch nhắc nhở nho nhỏ trên điện thoại.

Cậu lẳng lặng trong chốc lát, rồi thu lại hết cảm xúc trong mắt, quay đầu nhẹ nhàng nói với đám bạn cùng phòng: “Hôm nay là ngày của mẹ.”

Lý Tuấn Trì đang rửa mặt với sữa rửa mặt than hoạt tính ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, hôm nay là chủ nhật thứ hai của tháng Năm.”

Hạ Dương nghe thế trợn mặt, giật cả mình, hoàn toàn tỉnh giấc, mồ hôi lạnh còn chảy ròng ròng ra: “May là cậu nhắc, tớ phải mau mau nhắn tin cho mẹ, bằng không là tới năm tư tớ vẫn phải dính cái danh thằng con bất hiếu.”

Nhâm Phi Vũ đã tỉnh giấc ôm điện thoại lăn qua lăn lại do dự, cuối cùng không biết làm sao nên ngẩng đầu hỏi: “Chỉ nhắn một câu ngày của mẹ vui vẻ có lệ quá không? Mình có cần gửi thêm lì xì hay gì không?”

Hạ Dương cạn lời: “Tiền lì xì đó là tiền của ai? Là tiền của ba mẹ chứ ai, lúc cậu không còn tiền thì toàn xin tiền ba mẹ còn gì, tin tớ đi đừng phí sức làm gì, chỉ cần nhắn một câu ngày của mẹ vui vẻ rồi thêm một đóa hoa hồng, chỉ một từ vậy thôi là hoàn hảo rồi!”

Nhâm Phi Vũ: “Cái này là năm chữ luôn rồi….”

Lâm Vụ nhìn tin nhắn mình vừa mới gửi đi: Mẹ ơi, ngày của mẹ vui vẻ ạ [hoa hồng]

…..Thằng Hạ Dương chắc chắn là rình xem mình!

“À úuuuu—”

Mẹ còn trả lời nhanh hơn so với Lâm Vụ dự đoán.

Mẹ: Cảm ơn.

Đúng như mong đợi, nhưng ngón tay vẫn không tự chủ được, không khống chế được mà nhấn vào vòng bạn bè của mẹ

[Sáng sớm ra đã nhận được thiệp chúc mừng của con gái yêu [vui vẻ][vui vẻ]]

Lâm Vụ lẳng lặng nhìn một lúc, giống như là đang nhìn vào một thế giới song song nào đó.

Ba tin nhắn liên tiếp của Vương Dã gửi tới mới kéo Lâm Vụ trở về thực tại.

Vương Dã: Dậy rồi?

Vương Dã:?

Vương Dã: Người đâu?

Lâm Vụ phát hiện, mười lần Vương Dã nhắn tin WeChat tìm cậu thì có chín lần chắc chắc là nhắn “Người đâu”.

Theo như phương ngữ ở Đông Bắc, nếu như bạn thấy ai đó đang tìm thứ gì thì hãy hỏi người đó “Cậu đang làm gì thế, tìm mèo à”, bởi vì mèo rất thích trốn đi.

Lâm Vụ là một loài Chó hàng thật giá thật, nhưng mà tên Vương Dã này cứ đối xử như một “loài Mèo” vậy.

Lâm Vụ: Đến đây.

Lâm Vụ: Bây giờ mới tám giờ sáng thôi, sao cậu biết tớ tỉnh?

Vương Dã: WeChat của cậu có tính số bước chân.

Lâm Vụ: Bạn này, cái thứ này bắt đầu tính lúc 0 giờ, mà lúc 0 giờ thì tụi mình đang đi ăn cơm ở căn tin đó.

Vương Dã: Lúc bảy giờ sáng WeChat cậu hiện 5349. Truyện Phương Tây

Vương Dã: Bây giờ là 5353.

7:00 – 8:00, đi bốn bước, bình thường kiểu này là đang chơi điện thoại thôi — Gần đèn thì sáng, bạn học Vương Dã bắt đầu học hỏi logic theo.

Nếu là bình thường thì Lâm Vụ nhất định sẽ trêu ghẹo, nhưng mà mãi cảm xúc giống như là bị chìm trong cát lún, không vui vẻ được, cũng không giãy ra nổi.

Vương Dã đang chờ Lâm Vụ mắng bảy giờ sáng cậu không đi ngủ mà đếm số bước làm gì hả.

Hắn thậm chí đã suy nghĩ sẵn câu trả lời luôn — Rảnh á.

Chọc Lâm Vụ là chuyện dạo này làm Vương Dã cảm thấy rất vui.

Nhưng chờ mãi bên kia vẫn lặng im.

Vương Dã hơi nhíu mày, mắt không còn ý cười nữa, trực tiếp hỏi: Sao thế?

Lâm Vụ vội tỉnh lại, nhắn:?

Sau đó lại nhắn thêm một câu: Không có gì đâu.

Vương Dã bình tĩnh nhìn hai câu trả lời đó, ánh mắt như là một loài động vật họ Mèo đang rình mò con mồi.

Bỗng dưng hắn tắt WeChat nhìn lịch ngày hôm nay.

Hiểu ra rồi.

Vương Dã: Nhắn tin với mẹ cậu đi.

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, rất hoài nghi Vương Dã bắt chước Hạ Dương nhìn lén điện thoại cậu.

Vương Dã: Không lên tiếng tớ tới 333 tìm cậu.

….Người này bị sao vậy!

Lâm Vụ: Rồi.

Vương Dã: Nói sao?

Lâm Vụ: Tớ nhắn bà ấy ngày của mẹ vui vẻ, bà ấy cảm ơn.

Mấy chuyện này Lâm Vụ chưa bao giờ kể cho người khác cả.

Ngoại trừ Vương Dã.

Bắt đầu từ ngày đi hóng gió lần đó, Vương Dã nói rằng nếu cậu không vui thì sẽ dắt cậu đi hóng gió rồi ngắm trăng.

Vương Dã: Vậy là tốt rồi, có đến có đi, khách khách khí khí.

…..Mặc dù là người này hơi bị thiếu đánh, nhưng mà cậu thì đánh không nổi.

Lâm Vụ: Tớ không muốn khách khí.

Vương Dã: Cái chuyện này không phải là cậu muốn gì là cho cậu cái đó được, chỉ có thể cho cậu mượn mà thôi.

Lâm Vụ: Tớ hiểu cả mà.

Nhưng mà, khó chịu lắm.

Vương Dã: Càng nghĩ càng thấy khó chịu hả?

Vương Dã: Cậu muốn quá nhiều, nên tự làm chính mình khó chịu đấy.

Lâm Vụ mím môi, không muốn nói chuyện.

Vương Dã nắm bắt được cảm xúc của đối phương: Giận à?

Lâm Vụ nằm trên giường, trùm chăn lên đầu, tức giận nhìn chằm chằm điện thoại nhưng không trả lời.

Cậu bây giờ rất nhớ lại lúc đi việt dã lên núi tuyết đó, không hỏi nhiều, không nói nhiều, chỉ có bạn học Vương cởi áo khoác cho cậu sưởi ấm thôi.

Màn hình vừa tối dần lại bỗng sáng lên.

Vương Dã: Cho dù mẹ cậu có khách khi tới đâu, cũng không bao giờ nghi ngờ cậu có phải là con ruột của bà ấy.

Trong chăn đã vốn yên lặng nay còn yên tĩnh hơn.

Lâm Vụ mờ mịt nhìn câu này, đọc không hiểu ý.

Đã nói tới đây rồi, Vương Dã cũng sẽ không nói một nửa rồi thôi —

Vương Dã: Xét nghiệm con ruột, hai người bọn họ đã đem tớ đi thử.

Lâm Vụ đọc lại mấy lần, không thể tin được hỏi: Vì sao chứ?

Vương Dã: Vì bọn họ cảm thấy tớ trông không giống hai bọn họ.

Lâm Vụ: Chỉ vậy thôi hả?

Vương Dã: Còn do Vương Cẩm Thành cổ vũ nữa.

Lâm Vụ: Em cậu?

Vương Dã: Ừ, nó ngày nào cũng nói tớ không phải anh ruột nó, sau đó ba mẹ tớ thấy cũng có lý nên đem tớ đi thử.

Lâm Vụ: “…..”

Cái gì thế này?

Làm gì có cha mẹ nào như thế, bọn họ không nghĩ tới việc sẽ tổn thương con nhỏ mình sao?

Cùng lúc đó, Vương Cẩm Thành đang nằm ngủ trong một căn hộ xa hoa ở ngoài trường lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vương Cẩm Thành sờ sờ giường, sờ cả nửa ngày mới thấy điện thoại, vừa bắt điện thoại đã rống lên: “Cái đéo gì!”

Bên kia điện thoại là một trong những tên người hầu bám theo đít cậu ta: “Tớ đã tra được tư liệu của thằng nhóc kia rồi.”

Vương Cẩm Thành mơ mơ màng màng: “Thằng nhóc nào?”

“Người mà anh cậu…. khụ, Vương Dã bảo vệ đó.”

Vương Cẩm Thành vốn đang buồn ngủ mắt mở không lên, sau khi nghe thấy tên Vương Dã lại giống như được đả thông mạch, bỗng nhiên tỉnh táo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play