*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Bạn có quan hệ cực kì tốt?” Đào Kỳ Nhiên lặp lại lời ghẹo Lâm Vụ, rồi mắt cười nhìn về phía Vương Dã, “Ở lại ăn đi.”
Hình dáng đôi mắt của Đào Kỳ Nhiên hơi giống với Lâm Vụ nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy hoàn toàn khác nhau.
Đôi mắt của Lâm Vụ như đang có một lớp sương mù nhàn nhạt, tất cả những điều không muốn nói ra, những bí mật đều được ẩn giấu trong rừng cây sương mù.
Còn đôi mắt của Đào Kỳ Nhiên lại như một mảng trời bao la trong vắt, giống như là anh nắm được tất cả mọi thứ trong tầm tay, nhưng rồi lại để mọi thứ trôi thuận theo tự nhiên.
Vương Dã không định ở lại, Lâm Vụ đi gặp người thân, hắn cũng không cần phải vào góp vui.
Đang muốn từ chối thì Lâm Vụ xoay người trở lại xe, vui vẻ mời lần thứ hai: “Đúng vậy, vào đi nào.”
Đối với Lâm Vụ mà nói, đây không phải là họp mặt gia đình, mà là một buổi hẹn gặp nhau với tất cả những gì tốt đẹp. Cho nên là người thân quen nhất ngồi ở bên trái, rồi người bạn chơi thân nhất ngồi ở bên phải, trái ôm phải ấp, thật là tuyệt vời.
Vương Dã biết là Lâm Vụ đang chân thành mời mọc chứ không phải là giả vờ khách sáo, nhưng vẫn thấy kì lắm nên liền gọn gàng dứt khoát nói: “Không….”
Đáy mắt Lâm Vụ hiện lên một sự mất mát.
Vương Dã: “Không…. Có chỗ đỗ xe.”
Lâm Vụ còn tưởng rằng Vương Dã sẽ vô tình từ chối mà nói “Không cần đâu”, nghe vậy thì lập tức xốc lại tinh thần: “Có á, đậu ngay trước cửa tiệm cà phê là được,” Nói xong còn không chắc, quay đầu lại hỏi, “Anh Triệu Lý, có thể đậu xe trước cửa tiệm anh được không?”
Triệu Lý: “Không sao cả.”
Lâm Vụ lập tức chạy sang một bên, chừa chỗ trước tiệm ra tiếp đón Vương Dã: “Đến chỗ này nè, dừng lại—”
Vương Dã: “…..”
Đúng là tự lấy đá đập vào xe mình mà.
Sau khi giúp Vương Dã đỗ xe xong, Lâm Vụ lập tức giới thiệu cho hắn: “Đây là cậu nhỏ của tớ, Đào Kỳ Nhiên, đây là Triệu Lý, cậu cũng gọi là anh Triệu Lý như tớ đi, là bạn từ nhỏ, cũng là anh em thân thiết nhất với cậu nhỏ tớ….”
“Vào trong phòng nói đi,” Triệu Lý nói không nhiều, nhưng giọng nói lại trầm ổn, “Ngoài đây lạnh lắm.”
Đào Kỳ Nhiên là người ủng hộ quyết định này nhất, lập tức quấn mình trong áo lông, là người đầu tiên quay vào bên trong.
Triệu Lý xoay người đi theo.
“Tiệm này là do anh Triệu Lý mở,” Lâm Vụ nhỏ giọng nói với Vương Dã, “Mỗi lần cậu nhỏ tớ quay về Thẩm Dương đều tới đây.”
Vương Dã nhìn bóng dáng của Đào Kỳ Nhiên, thấy hơi nghi ngờ: “Loài thức tỉnh của cậu nhỏ cậu không phải là sói à?”
Căn cứ theo thống kê về thức tỉnh, bình thường thì ai có quan hệ huyết thống thì quan hệ giữa các loài thức tỉnh sẽ càng gần.
“Chắc là phải…. đó.” Lâm Vụ còn chưa hỏi loài thức tỉnh của Đào Kỳ Nhiên, nhưng nhìn thấy bóng dáng sợ lạnh của đối phương, thì chẳng còn tự tin gì đối với “Lý luận về thức tỉnh huyết thống”.
Sói tuy là không nằm trong “nhóm động vật Siberia” chịu đông lạnh, nhưng độ chịu rét cũng có thể nói là cũng tạm đấy.
Tiệm cà phê được trang trí theo phong cách nghệ thuật phục cổ, vừa vào cửa đã thấy có một máy phát nhạc cổ.
Vương Dã không có hiểu biết về phong cách như thế này, nhưng những bức tranh treo trên tường khá là thú vị, tranh sơn dầu, tranh ký họa, trường phái ấn tượng, chủ nghĩa trừu tượng, đủ loại như một món thập cẩm, quả thật phá hoại phong cách của cả tiệm đi, làm tách biệt cả trang trí tinh xảo và máy phát nhạc cổ điển đi.
“Anh Triệu Lý, hôm nay anh không mở cửa sao?” Lâm Vụ phát hiện bọn họ mới bước vào thì Triệu Lý lại khóa cửa lại.
Khi trước cho dù là có gặp mặt trong tiệm thì vẫn mở cửa như thường.
“Hôm nay thì không,” Triệu Lý cởi áo khoác ra, treo lên tay, “Từ nay cũng không mở cửa nữa.”
Lâm Vụ kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là: “Để tiệm cho người khác thuê à?”
Tiệm này gồm có hai tầng, tất cả đều thuộc về tài sản của Triệu Lý, nếu như không mở tiệm cà phê thì dùng để cho thuê vẫn được.
Triệu Lý lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Bán.”
“Bán?” Lâm Vụ sửng sốt.
“Thôi được rồi,” Triệu Lý hơi cười, ngũ quan cứng rắn cũng thoáng dịu dàng đi, lộ ra một sự đẹp trai thâm thúy, “Lúc ăn cơm rồi nói chuyện sau.”
Lâm Vụ nghi ngờ vô cùng, nhưng bây giờ Triệu Lý không muốn nói thì cậu cũng sẽ không hỏi, dù sao đó cũng là quyền của anh ấy.
Nhưng mà cậu nhỏ lại rất thích chỗ này, không biết là cậu nhỏ có biết chuyện này không.
Lâm Vụ ngẩng đầu tìm Đào Kỳ Nhiên thì phát hiện đối phương và Vương Dã đang đứng tại cầu thang đi lên lầu hai rồi.
Ngay tại cầu thang bước lên lầu hai, cả một vách tường đều có tranh, đây là nơi mà có nhiều bức tranh được treo nhất trong cả tiệm cà phê này.
Lâm Vụ bước qua mới thấy rõ Vương Dã đang xem tranh, còn cậu nhỏ nhà mình đang ở bên cạnh nói chuyện góp vui.
Thật ra tất cả bức tranh trong tiệm cà phê này, Lâm Vụ có nhắm mắt cũng có thể kể ra từng cái, đừng nói chi là Đào Kỳ Nhiên, thật sự chẳng có gì là mới mẻ cả.
Vương Dã đang xem một bức ký họa, chỉ có vài nét bút ít ỏi thôi, phác họa lên một căn phòng nhỏ trên một ngọn núi, vẽ rất nhạt, thậm chí là có hơi ẩu tả, đứng giữa những bức tranh hoàn thiện thì nó khó mà có thể nổi bật được.
Lâm Vụ rất kinh ngạc, bởi vì trong tất cả bức tranh được treo trong tiệm thì chỉ có bức này là do chính Đào Kỳ Nhiên vẽ, tuy rằng bức tranh này chỉ là vẽ bậy khi đang học trung học thôi, còn mấy bức tranh khác là do Triệu Lý mua ở chỗ khác về.
Bạn học Vương cũng tinh mắt thật đấy.
Lâm Vụ mới vừa nghĩ thế lại chợt nghe Đào Kỳ Nhiên hỏi Vương Dã: “Thích bức này à?”
Vương Dã khoanh tay lại: “Không nói được.”
“…..” Lâm Vụ đau tim chết.
Đào Kỳ Nhiên: “Bức này không đẹp hả?”
Vương Dã: “Bình thường.”
“….” Lâm Vụ muốn vứt hắn vào bao tải ném đi cho xong.
Đào Kỳ Nhiên nhịn cười, ra vẻ đáng thương nói: “Bức này là anh vẽ đó.”
Vương Dã gật đầu, hoàn toàn không bất ngờ: “Vậy nên bức này còn xem được.”
Đào Kỳ Nhiên không đùa nữa, thấy ánh mắt của Vương Dã có chút nghiêm túc: “Cậu biết vẽ tranh không? Trên lầu có phòng vẽ tranh, lên vẽ chứ?”
Lâm Vụ nhanh nhảu mở miệng: “Cậu ấy học ngành máy móc, sao mà biết vẽ tranh chứ, cùng lắm là vẽ kỹ thuật máy móc thôi, không giống như kiểu của cậu nhỏ đâu.”
Vương Dã liếc mắt, không nói lời nào.
Lâm Vụ nhếch mày: Sao nào, tớ mở đường cho cậu đi rồi đấy?
Vì ánh nhìn của người khác mà phải đi chứng minh chính mình, đó là chuyện ngu ngốc nhất trên đời này.
Vương Dã vẫn luôn cho là như thế.
“Phòng vẽ ở đây vậy?” Bạn học Vương vẫn cho là như thế lời ít ý nhiều hỏi.
Phòng vẽ tranh của Đào Kỳ Nhiên nằm ở lầu hai của quán cà phê.
Vương Dã tuy rằng không hiểu vì sao trong một quán cà phê lại có một phòng vẽ tranh, nhưng vừa bước vào phòng thì quên hết tất thảy.
Trong phòng vẽ tranh chỉ có một tác phẩm, hay nói đúng hơn là bán thành phẩm, vẫn còn được đặt trên giá vẽ, màu ở bên cạnh còn chưa khô, quả nhiên là người vẽ mới rời đi không lâu lắm.
Bức tranh vẽ về rừng rậm và dòng suối, có những chú hươu sao mai đang đứng cạnh dòng suối uống núi, trong rừng cứ như vừa có tuyết, màu xanh bạc chưa khô chấm nên một hạt sương.
Chú hươu trong tranh vẫn chưa được vẽ xong, chỉ có một thân hình thản nhiên, nhưng cũng lộ ra sự nhẹ nhàng, sinh động của vật sống.
Vương Dã thấy được sức sống trong đó.
Đây là một bức tranh đẹp, cho dù là nó vẫn chưa được vẽ xong.
“Qua đây này.” Không biết từ khi nào mà Đào Kỳ Nhiên đã đem ra một giá vẽ mới, hỏi Vương Dã, “Cậu vẽ giấy hay là vẽ trên vải canvas?”
Vương Dã: “Giấy được rồi.”
Trải giấy ra, Vương Dã lấy cây bút chì, cũng chẳng lên ý tưởng gì cả, cứ như thế mà tùy tiện vẽ tranh.
Trong một khoảng thời gian sau đó, ở trong phòng chỉ có tiếng bút chì cọ xát lên tranh.
Lâm Vụ thấy có một khu rừng hoàn toàn khác xuất hiện dưới ngòi bút của Vương Dã…. Ấy, là rừng nhỉ?
Tuy là núi rừng có kết cấu giống như máy móc vậy, các loại thú lớn nhỏ thì giống như các loại bánh răng, toàn bộ bức tranh như là một cỗ máy chạy bằng hơi nước, nhưng động lực cùng với muôn thú trên núi lại vô cùng sinh động.
Lâm Vụ chẳng hiểu nghệ thuật lắm, bình thường vào lúc này thì chỉ có thể nói một câu, đm, vẽ đẹp quá đi.
Cậu chưa bao giờ biết Vương Dã có kỹ năng như thế, cho nên bây giờ thấy Vương Dã như thế coi như là mở rộng tầm mắt, hồi trước nếu mà xoay bút, thì cậu sẽ cảm thấy hắn là một tên học tra thất thần, bây giờ Vương Dã chỉ cần xoay bút một chút thì lại cảm thấy đây là một họa sĩ đang lang thang trong hành lang của linh cảm.
Triệu Lý sau khi dọn dẹp tiệm một chút mới đi lên tầng hai, phát hiện mọi người đều ở đây.
Chen chúc ở trong phòng vẽ tranh.
Đứng ngay cửa nhìn là đại khái đã biết đang xảy ra chuyện gì, cho nên liền thấp giọng hỏi người gần cửa nhất: “Anh chuẩn bị cơm trưa đay, em và bạn em thích ăn thịt hay ăn rau?”
Sau khi thức tỉnh dã tính thì phải hỏi lại khẩu vị những người quen của mình.
Lâm Vụ chỉ chỉ vào mình: “Thịt”, rồi lại chỉ chỉ vào Vương Dã bên kia, “Nhiều thịt hơn.”
Triệu Lý cười: “Hiểu rồi.”
Cuối cùng thì Vương Dã cũng không hoàn thành tác phẩm của mình, coi như là chỉ được 70% thôi, rất nhiều chỗ chỉ sơ sài thôi, chưa có vẽ tỉ mỉ vào, nhưng mà hắn thì cũng lười vẽ.
Lâu rồi chưa vẽ tranh, tóm lại là hơi bị ngượng tay.
Nhưng mà Đào Kỳ Nhiên thì thích lắm, Vương Dã bên đây vừa mới đứng dậy thì anh đã ngồi vào trước bức tranh xem trái xem phải, thưởng thức một cách gần gũi.
Lâm Vụ lại để ý đến Vương Dã hơn, cậu bây giờ trừ khiếp sợ, kinh diễm, thì còn có hoang mang đối với hắn nữa: “Sao cậu không học chuyên ngành liên quan đến mỹ thuật?”
Vương Dã chả hiểu ra sao nhìn cậu: “Sao phải học mỹ thuật chứ?”
Này mà còn phải hỏi hả?
Lâm Vụ: “Cậu vẽ đẹp như thế, không học thì lãng phí lắm.”
Đào Kỳ Nhiên ngồi trước giá vẽ nghe bọn họ nói chuyện thì nhìn qua, hỏi: “Vương Dã, cậu có thích vẽ tranh không?”
Vương Dã nhún vai: “Chẳng có cảm giác gì đặc biệt.”
Đào Kỳ Nhiên và Lâm Vụ đều bỏ cuộc, hơi đáng tiếc, nhưng mà cũng nhanh chóng thoải mái lại: “Đúng thế, có đôi khi thiên phú sẽ không đi kèm với niềm yêu thích.”
“Vậy cậu thích máy móc à?” Lâm Vụ lại hỏi Vương Dã.
Vương Dã: “Cũng không có cảm giác gì đặc biệt.”
Lâm Vụ thở dài: “Bạn này, trên thế giới này có thứ gì mà khiến cho cậu cảm thấy thích không?”
Vương Dã chẳng do dự: “Động vật.”
Lâm Vụ: “….”
Đào Kỳ Nhiên bị chọc cười tới ngả nghiêng, cảm giác như nghe hai đứa này nói chuyện là đủ vui cả ngày rồi.
Cho đến lúc ăn cơm mà miệng vẫn còn đang cười vui.
Triệu Lý đem bữa trưa đã được nấu lên, tất cả đều là cơm bình dân của một quán cà phê thôi, chỉ cần chế biến thêm một tí là được— bò nướng sốt tiêu đen, thịt cốt lết rán, gà viên chiên giòn, xúc xích nướng, thịt bò lagu, salad caesar. (1)
Bởi vì mỗi phần không lớn lắm nên là mỗi món có hai dĩa, trừ salad.
Làm món rau duy nhất trong mâm cơm, nó nằm lẻ loi xinh đẹp một mình.
Bốn người an vị.
Lâm Vụ vừa thấy đống đồ ăn này thì biết cả bốn đều là động vật ăn thịt chẳng sai đi được, cuối cùng mới tìm được cơ hội hỏi: “Cậu nhỏ, cậu nhỏ và anh Triệu Lý thức tỉnh loài nào thế ạ?”
Đào Kỳ Nhiên cố ý thừa nước đục thả câu nói với Lâm Vụ: “Hai đứa nói trước đi.”
“Con là sói đồng cỏ,” Lâm Vụ vào thẳng vấn đề, “Cậu ấy là hổ Đông Bắc.”
Đào Kỳ Nhiên nhìn cháu trai ngoại nhà mình, rồi lại nhìn Vương Dã, gật đầu: “Khí chất rất giống.”
Không được, sao mà lại giống chứ.
“Con cả người cao như thế này, đẹp trai thế này, nhìn như vậy là biết phải là sói to hơn rồi!” Lâm Vụ tới bây giờ vẫn chưa hài lòng với hình thể của sói đồng cỏ, tuy là ngầu đấy, nhưng mà vẫn chưa đủ hung mãnh.
Vương Dã vui vẻ ăn gà viên chiên giòn, chẳng nói gì.
“Sói đồng cỏ có khả năng thích ứng tốt, có thể sinh tồn trong thành thị,” Đào Kỳ Nhiên nói, “Tốt lắm.”
Lâm Vụ dở khóc dở cười: “Lời này có vẻ chẳng được tự nhiên lắm, con chỉ thức tỉnh thôi, chứ đâu có biến thành sói được đâu, cho dù thức tỉnh thành gì cũng có thể sinh tồn trong thành thịt mà.”
“Cậu nhỏ là sói Đài Nguyên.” Đào Kỳ Nhiên công bố loài vật của mình.
“Sói Đài Nguyên?” Lâm Vụ thốt lên, “Vậy mà cậu nhỏ còn sợ lạnh thế?”
Sói Đài Nguyên, đa phần sống ở vùng thảo nguyên băng giá, rừng lá kim ở Siberia còn ấm hơn chỗ này nữa.
“Cũng không phải lúc nào cũng sợ.” Đào Kỳ Nhiên lẩm bẩm.
“Anh Triệu Lý thì sao?” Lâm Vụ nhìn về phía người đàn ông chẳng nói chuyện gì cả, “Loài vật của anh thì sao?”
Triệu Lý: “Ưng ngỗng.” (2)
Trong nháy mắt trong đầu Lâm Vụ hiện lên cảnh tượng chim ưng hùng mạnh giương cánh bay lượn: “Ngầu ghê.”
Vương Dã cắn một phát mất cả nửa cây xúc xích.
Còn tưởng rằng nói chuyện về loài vật xong thì trưa nay có thời gian để tám chuyện rồi.
Lâm Vụ còn đang muốn nói chuyện với Đào Kỳ Nhiên về mấy việc ở trường.
Đào Kỳ Nhiên lại thản nhiên mở miệng: “Cậu nhỏ từ chức rồi.”
Từ chức tại một trường đại học nổi danh nhưng mà Đào Kỳ Nhiên nói đơn giản như đang ném bắp cải ra đường.
Lâm Vụ mới vừa cố gắng nhét salad vào trong miệng thì thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi.
Triệu Lý hiển nhiên là đã biết rồi, vẫn đâu vào đấy tiếp tục ăn cơm.
Vương Dã cũng tự giác biết chuyện này chẳng liên quan đến mình nên vẫn chuyên tâm ăn.
Chỉ có một mình Lâm Vụ gian nan tiêu hóa tin tức này: “Từ chức? Khỏi trường đại học?”
Đào Kỳ Nhiên gật đầu: “Ừ.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Vụ cố gắng nghĩ theo chiều hướng tốt, “Cậu nhỏ tìm được một nơi rất tốt để làm việc?”
“Không tìm,” Đào Kỳ Nhiên thoải mái cười, “Lên núi.”
Lâm Vụ: “Lên núi?”
Đào Kỳ Nhiên: “Cậu nhỏ vẫn thích ở trên núi, con biết đó, chỉ có ở đó cậu nhỏ mới tịnh tâm vẽ được.”
Lâm Vụ: “Nhưng mà nghỉ đông và nghỉ hè cậu nhỏ lên núi hoài mà.”
“Không đủ.” Đào Kỳ Nhiên lẳng lặng nói, trong mắt như đang hiện lên một mảnh núi xa, “Cậu nhỏ càng ở lâu trên núi càng không muốn quay về thành phố.”
Lâm Vụ không thể nào hiểu nổi: “Vậy cậu nhỏ cũng đừng nên từ chức chứ, tạm nghỉ thôi, hoặc là xin nghỉ dài hạn, chẳng lẽ cậu nhỏ định ở trên núi tới hết đời ư?”
“Tại sao lại không chứ?” Đào Kỳ Nhiên một tay chống cằm, lại còn nháy mắt mấy cái.
Còn hỏi vì sao nữa chứ
…….
“Để con định hình lại một chút, cậu nhỏ định lên núi giống như là lúc nghỉ đông và nghỉ hè, sống ở một nơi mà không ai tìm được, cứ như sống ở thôn quê vậy, hay là tìm một cái thôn quê rồi sống ở đó với người dân?” Lâm Vụ thấy hai loại này có bản chất khá là khác nhau.
Đào Kỳ Nhiên chẳng hề do dự: “Đương nhiên là lên núi giống như khi trước rồi, tìm đến một chỗ không người, nếu như có người thì cũng chẳng gọi là về với thiên nhiên nữa.”
“Đây mới là vấn đề,” Lâm Vụ sợ muốn chết, sợ rằng đầu cậu nhỏ nóng lên thì chẳng quan tâm gì nữa, “Mọi người đều có tính xã hội, nghỉ đông với nghỉ hè lên núi thì có thể coi như là bế quan, nhưng mà cậu nhỏ không thể nào sống trên núi cả đời được, cậu nhỏ phải quay về chứ.”
Đào Kỳ Nhiên cười, giọng điệu không nhanh không chậm trầm tĩnh như đã hiểu hết: “Khi trước lúc nghỉ hè và nghỉ đông lên núi để vẽ tranh, cậu nhỏ có nghĩ rằng nếu như vẫn được nghỉ thì cậu nhỏ vẫn hoàn toàn có thể sinh hoạt như thế thì tốt rồi. Nhưng như con nói thì mọi người đều có thuộc tính xã hội, rất nhiều thời điểm không phải con muốn thế nào thì sẽ như thế ấy…”
Lâm Vụ: “Đúng thế….”
Đào Kỳ Nhiên: “Về vấn đề thực tế nhất là chỉ với sức lực và khả năng sinh tồn của con người thì khó mà có thể sinh tồn trên rừng rậm như động vật được….”
Lâm Vụ: “Đúng thế đúng thế….”
Nếu như hiểu rõ đạo lý này thì ta sẽ sống cả đời thật tốt.
“Nhưng nếu như cậu nhỏ khác thì sao?” Đột nhiên giọng điệu của Đào Kỳ Nhiên lại nhẹ nhàng đến mờ mịt.
Lâm Vụ kinh ngạc: “Khác là sao?”
Đào Kỳ Nhiên phóng chiếc nĩa trên tay lên mặt bàn.
Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng ma sát.
Không, không phải là từ không khí, mà là từ tay của Đào Kỳ Nhiên.
Bàn tay trắng nõn thon dài đột nhiên nhanh chóng mọc ra lông sói màu xám bạc, rồi biến dạng cả khung xương, cuối cùng biến thành một bộ móng vuốt sói.
Đào Kỳ Nhiên: “Nếu như cuộc đời cho cậu nhỏ một cơ hội thứ hai thì vì sao cậu nhỏ phải lờ nó đi chứ?”
==
(1)
Các món ăn đây
(2) Về loài thức tỉnh của Đào Kỳ Nhiên và Triệu Lý thì có thể coi ở
đây