Bữa sáng là cháo gạo kê nhạt nhẽo, nhưng Kiều Uyển Lâm lại không kén chọn, ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn, thỉnh thoảng gắp một miếng dưa muối.

Thật ra cậu rất mông lung, cũng rất thẹn thùng, không dám liếc mắt về phía góc bàn, khóe mắt chỉ nhìn thấy ngón tay Lương Thừa  lướt trên màn hình điện thoại.

Lúc giặt quần cậu đã nghĩ, tại sao lại mơ giấc mộng này?

Chẳng lẽ trong vô thức cậu đang nghĩ bậy chuyện gì ư?

Kiều Uyển Lâm cũng không dám nhìn đến ngón tay đó nữa, cúi gằm xuống, vuốt mấy sợi tóc sau ra phía trước, vuốt từ từ đến khi che đi toàn bộ tầm nhìn.

Lương Thừa kiểm tra xong hết email, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiều Uyển Lâm biến hình thành HKT, kiểu tóc giống như bò liếm. Anh gập ngón tay gõ lên mặt bàn, nói: “Kiều Uyển Lâm?”

Mặt Kiều Uyển Lâm bị cháo nóng xông đỏ ửng, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra vén phần tóc trước tóc cậu, cậu trốn ra sau, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì vậy anh?”

“Đang gọi cậu đó.” Lương Thừa nói, “Tôi muốn dùng laptop của cậu xem báo cáo thí nghiệm.”

Kiều Uyển Lâm lại vén tóc thành hai mái, nói: “Đang sạc pin ở trên bàn đó, anh dùng đi.”

Lương Thừa thấy cậu quái quái, hỏi: “Hôm nay cậu có làm bài tập không?”

Kiều Uyển Lâm ngậm cháo lầm rầm một tiếng, tuy rằng cậu lười, nhưng trước giờ gặp chuyện thì không bao giờ trốn tránh, còn tình huống bây giờ thì hơi đặc biệt. Cậu đang do dự thì Kiều Văn Uyên gửi tin nhắn tới bảo cậu về nhà một chuyến.

Ăn sáng xong, Kiều Uyển Lâm dọn gối và chăn về phòng ngủ của mình rồi thu dọn đồ đạc về nhà ở mấy ngày. Lương Thừa đã quen điềm nhiên, chỉ bảo cậu nhớ làm đề môn Sinh.

Bởi vì Kiều Uyển Lâm thi cuối kỳ toàn điểm cao, hơn nữa vừa gọi đã ngoan ngoãn quay về, tâm trạng Kiều Văn Uyên rất tốt, lần đầu tiên bảo cậu cùng xem tivi.

Hai ba con chia ra chiếm hai đầu sô pha, Kiều Uyển Lâm ôm gối tựa lưng, nói: “Ba, con sẽ ở nhà vài ngày.”

“Đây là nhà con, không ai quản con ở bao lâu đâu.” Kiều Văn Uyên càng hài lòng, “Nếu không muốn về nhà bà ngoại thì để ba gọi báo một tiếng.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Cũng không đến mức đó.”

Tivi trong nhà chỉ có vài kênh tin tức, Kiều Văn Uyên đổi sang kênh thể thao, đang phát sóng một trận thi đấu bóng rổ.

Kiều Uyển Lâm khều hoa văn trên bao gối, nhưng thứ cậu hồi tưởng lại là xúc cảm khi chơi bóng rổ, đội viên trên sân, khán giả trên khán đài, những lời thuyết minh dạt dào cảm xúc, cậu đều không quan tâm, trong đầu toàn là hình ảnh cậu và Lương Thừa ở trên sân bóng rộng thênh thang.

Xương cốt Lương Thừa rất cứng, khi cậu ngồi lên vai anh cộm rất đau. Sức tay Lương Thừa rất mạnh, buổi tối đi tắm cậu thấy bắp đùi cậu bị bóp đỏ lừ.

Lương Thừa che giấu cái trán đầy mồ hôi, lòng bàn tay đầy vết chai, và cả vết sẹo từng chịu đau từng ngứa ngáy sau tai.

Kiều Uyển Lâm sắp bị những suy nghĩ sóng cuộn biển gào nuốt chửng rồi, dùng gối tựa đập lên đầu hai cái, cậu tỉnh táo lại, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiều Văn Uyên mà lặng lẽ đi vào phòng ngủ.

Kiều Uyển Lâm nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm đèn bàn màu trắng, lại không kiềm được mà nghĩ về tối qua, cơ thể áp sau lưng cậu, ôm cánh tay cậu, cả câu nói “Đừng bắt mất em” không rõ nghĩa kia.

“Chết tiệt.” Có phải cậu sắp bị ma ám rồi không.

Cái cảm giác khi vừa tỉnh giấc, nóng ấm rả rích, giống như mất đi trọng lượng, Kiều Uyển Lâm cúi đầu nhìn khu vực nhạy cảm kia, kéo chăn điều hòa đắp lên người.

Kiều Văn Uyên vặn mở cửa, hỏi: “Con thấy khó chịu à?”

Kiều Uyển Lâm như bị bắt thóp: “Sao ba không gõ cửa?”

“Gõ hai lần rồi.” Tâm trạng tốt của Kiều Văn Uyên đã tổn hao hết tám mươi phần trăm, “Ba đã định để con nghỉ ngơi hai ngày, nhưng ba thấy không cần nữa, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra luôn.”

Kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm cậu đều làm kiểm tra sức khỏe một lần. Sáng hôm sau, Kiều Văn Uyên điều chỉnh ca làm dẫn cậu đến bệnh viện số Một, các bác sĩ trong các khoa cậu đều quen hết, thân thuộc như là đang đi thăm họ hàng.

Kiểm tra xong xuôi, Kiều Uyển Lâm cầm một tờ điện não đồ nghiên cứu, muốn xem thử sóng điện não hai ngày nay có gì bất thường không.

Kiều Văn Uyên xách một tập X quang tới, nói: “Đừng có ra vẻ nữa, xem cũng có hiểu đâu.”

“Con mà hiểu thì bác sĩ thất nghiệp hết rồi.” Kiều Uyển Lâm nói, “Ba, con muốn xem kết quả kiểm tra huyết quản tim mạch.”

Kiều Văn Uyên nói: “Đâu mà nhanh thế, ngày mai mới có, về nhà trước đi.”

Trên đường hơi kẹt xe, Kiều Uyển Lâm được đai an toàn cố định trên ghế phụ lái, khuỷu tay chống lên cửa xe. Cậu biết rõ Kiều Văn Uyên có điều giấu cậu, nhưng lần này lại rất muốn biết.

Trên loa đang bật bản hòa tấu vĩ cầm, cậu cũng nhẹ giọng nói: “Ba, bệnh tim của con có phải nặng lắm không? Trước giờ ba chưa từng nói với con những chuyện này, chẳng lẽ không thể trị được sao?”

“Nói vớ vẩn gì thế.” Kiều Văn Uyên trả lời, “Nói với con thì con cũng không hiểu.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Vậy chí ít con cũng có quyền được biết mà.” Cậu làm thinh một lúc, “Hay là ba cứ nói với con, con còn có thể sống bao nhiêu năm nữa?”

Kiều Văn Uyên hơi tức giận: “Đang yên đang lành, đừng có kiếm chuyện.”

Kiều Uyển Lâm bắt đầu bướng bỉnh, nhưng lại hơi lo sợ, đè thấp giọng nói: “Trong lòng con biết rõ thì con mới dự tính được chứ, lỡ như con phải lòng ai, muốn hẹn hò với người ta mà chỉ có thể sống đến hơn hai mươi tuổi thì con sẽ tự biết từ bỏ, nếu như có thể sống đến năm mươi sáu mươi…”

Đèn đỏ rồi, Kiều Văn Uyên phanh gấp ở ngã tư, Kiều Uyển Lâm bổ nhào về phía trước, nửa câu sau dừng trong cổ họng.

Kiều Văn Uyên tắt nhạc, không vui nói: “Càng nói càng xa, mới mười sáu tuổi mà hẹn hò cái gì? Kỷ luật trường con lơi lỏng không có nghĩa là con được yêu sớm.”

Bình thường Kiều Uyển Lâm nhất định sẽ cãi nhem nhẻm, hôm nay lại á khẩu, chỉ biết nói: “Con có bệnh này, ai mà thèm thích con chứ.”

Kiều Văn Uyên vẫn đau xót con trai, buông vô lăng xoa đầu cậu: “Con không hề kém hơn người khác, con trai của ba chỉ có thể mạnh hơn người khác. Con vẫn còn nhỏ, phải chuyên tâm học tập.”

Kiều Uyển Lâm không nói gì nữa, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Sau khi đèn xanh, Kiều Văn Uyên mở đài lên, lái đi một đoạn, bắt đầu nói bóng gió: “Bây giờ con đang ở tuổi dậy thì, có vài băn khoăn cũng là bình thường, bị người khác giới thu hút cũng không thể tránh được, nhưng chưa chắc đã là thích.”

Kiều Uyển Lâm kiềm chế biểu cảm, thậm chí còn hơi buồn cười.

Người thu hút cậu là đồng tính, là đàn ông, thích hay không thì chưa chắc chắn, dù sao thì cậu cũng vì đối phương mà trải qua lần mộng tinh đầu tiên trong đời. Nếu như nói cho Kiều Văn Uyên biết, ông cha già của cậu sẽ có phản ứng thế nào đây?

Linh hồn cả người lẫn xe đều bay theo gió?

Cũng chưa chắc, Kiều Uyển Lâm suy tư, dù sao thì sức khỏe cậu không tốt, làm những chuyện mà phụ huynh thấy trái với thông lệ chắc cũng sẽ được bao dung phải không? Huống hồ Lương Thừa còn từng cứu cậu nữa.

Bà ngoại nói thêm mấy câu xoa dịu nữa thì sẽ không có vấn đề gì đâu.

Shit, cậu đang nghĩ lung tung cái gì thế này!

Kiều Uyển Lâm để bản thân mình bận rộn một chút, rúc vào trong nhà làm bài tập, học trực tuyến, cuộc sống giống như về lại rất lâu trước đây.

Những bài tập đem về nhà cậu đã làm gần hết rồi, chỉ còn lại tờ bài tập Sinh học, cậu làm ổ trong thư phòng làm được một nửa cảm thấy mệt mỏi quá. Mấy ngày nay đã quen xin Lương Thừa chỉ bảo rồi, cậu mở điện thoại ra.

Bốn, năm ngày rồi bọn họ không liên lạc gì với nhau, Lương Thừa cũng không đăng trên vòng bạn bè, cứ mãi ẩn thân trong danh sách trò chuyện.

Kiều Uyển Lâm lôi ra mấy bài không biết làm, có nhiều bài lắm, nên cậu gọi điện thoại luôn, vang lên hai tiếng thì bị Lương Thừa ngắt máy.

Lương Thừa gửi tin nhắn: Đang trực ban.

Kiều Uyển Lâm trả lời: Vậy tối nay được không?

Lương Thừa: Có chuyện gì?

Kiều Uyển Lâm dây dưa viết một bài văn: Tiểu khu của nhà em có một ông cụ nuôi một con husky, ngày nào cũng ra vẻ, gần đây husky quen được một con labrador, cứ được thả ra là chạy theo nó.

Lương Thừa: Cho nên?

Kiều Uyển Lâm: Mọi người đùa nói nếu như husky hẹn hò với labrador, sinh ra một con chó con thì sẽ gọi là Sahara rồi, ha ha ha buồn cười không anh?

Lương Thừa: Cậu rất buồn cười.

Kiều Uyển Lâm bị ma ám thật rồi, mặt dày gõ chữ: Anh đoán mọi người nói thế nào không, husky và labrador vậy mà đều là đực đó!

Lương Thừa: Ờ, vậy bài tập sinh thái động vật của cậu đã làm được bao nhiêu rồi?

Kiều Uyển Lâm không thể không rẽ vào chủ đề chính: Có mấy bài không biết làm.

Mấy phút sau, Lương Thừa nói: Cậu về nhà rồi giảng.

Ý anh là bảo cậu quay về đúng không? Kiều Uyển Lâm lý giải như thế, lập tức thu dọn cặp sách.

Gần đến trưa rồi, người giúp việc theo giờ đã mua đồ ăn về làm cơm trưa. Căn tin trường học nghỉ hè thường không mở, Kiều Uyển Lâm vào phòng bếp nói: “Dì ơi, hôm nay nấu nhiều chút nha.”

Đồ ăn nấu xong, Kiều Uyển Lâm dùng hộp cơm gói lại thành phần cơm hai người, bắt xe đến trường. giữa trưa nắng nóng, cậu bảo tài xế dừng ở trước cửa quán giải khát đối diện trường học.

Kiều Uyển Lâm xuống xe đi mua hai cốc trà sữa lạnh. Cậu đeo cặp sách sau lưng, hai tay xách đồ, trước khi băng qua đường đột nhiên dừng bước.

Lần trước bị giáo huấn, vừa vui vừa phiêu lưu, cậu phải báo trước với Lương Thừa một tiếng mới được.

Vừa móc điện thoại, Kiều Uyển Lâm nhìn thấy cổng trường mở ra, Lương Thừa từ bên trong bước ra. Đúng lúc có một chiếc xe hơi lái tới trước cổng, Lexus màu đen, biển số bản địa, cậu nhận ra đó là xe của Trịnh Yến Đông.

Lương Thừa ngồi vào ghế phụ lái, lát sau chiếc xe lái khỏi con đường.

Kiều Uyển Lâm đứng lặng một lúc lâu, một tay hộp cơm nguội ngắt, một tay nước lạnh ấm lên, tất cả đều mất hết hương vị ngon lành.

Tiệm sườn xám hạ cửa cuốn nhưng không khóa, Vương Nhuế Chi đi chơi xì tố rồi, trên bàn có một hộp ghim cài ngực áo phong cách phục cổ, dùng để phối với sườn xám cho khách.

Kiều Uyển Lâm về nhưng không lên lầu, cũng không thay giày, nhấc cửa cuốn lên, cậu ngồi ở phía sau cửa kính thứ hai, trên đùi đặt một khay kim gài ngực.

Những cái này đều là những món lẻ nhặt ra được, phải khử trùng, cậu học theo Vương Nhuế Chi dùng cồn lau từng cái, hạt châu óng ánh lên trần nhà.

Mỗi khi có chiếc xe hơi nào lái vào ngõ, cậu liền ngước mắt lên nhìn.

Không biết qua bao lâu, miếng cồn tẩy trắng hếu đầu ngón tay, Kiều Uyển Lâm nhìn ra đầu ngõ, chiếc Lexus dừng lại dưới ánh hoàng hôn, sau đó Lương Thừa từ trên xe bước xuống.

Đi được một nửa, Lương Thừa liền nhìn thấy Kiều Uyển Lâm đang lẻ loi ngồi xếp bằng với một đống bửu bối đầy màu sắc, tựa như một bức tranh sơn dầu phương tây.

Anh bước lên bậc thềm kéo cửa ra, không cầm lòng được mà xoa đầu Kiều Uyển Lâm cái cái.

Kiều Uyển Lâm lại không ngẩng đầu, nói: “Em mới vừa nhìn thấy xe của Trịnh Yến Đông.”

“Cậu ta đưa tôi về.” Lương Thừa đi đến trước điều hòa hóng gió, nói tiếp, “Hôm nay trực ban nửa ngày, đến trưa cùng cậu ta đến đại học y.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Thú vị không?”

“Bình thường.” Nhưng Lương Thừa đã hiếu kỳ rất nhiều năm nay rồi.

Lương Thừa đi vào nhà rửa tay, trên bàn ăn đặt một hộp cơm và hai cốc trà sữa, anh mở hộp ra, cơm để từ trưa đã ôi mất rồi.

Chẳng lẽ mang đến cho mình ư? Anh quay ra tiệm, Kiều Uyển Lâm vẫn ngồi ở tư thế đó.

Trước khi về thì quái lạ, về rồi cũng vẫn lạ, Lương Thừa tựa vào cạnh tủ trầm ngâm một lát, hỏi: “Phải rồi, Vương Vân Khiết lớp số Hai và Giả Ninh lớp các cậu có quan hệ gì thế?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Bọn họ đang hẹn hò.”

Lương Thừa phát hiện ra báo cáo thí nghiệm của hai đứa kia có hơi giống như, không chỉ một lần, bây giờ đã hiểu nguyên nhân rồi. Không còn chuyện khác, anh nói: “Có đem bài tập về không?”

Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, không đáp mà hỏi: “Trường số Bảy nghiêm ngặt như thế, có ai từng hẹn hò chưa?”

Lương Thừa nói: “Không biết.”

“Vậy anh có từng hẹn hò chưa?”

Lương Thừa thẳng thắn nói: “Chưa.”

Tại sao lại chưa, Kiều Uyển Lâm cảm thấy Lương Thừa chắc chắn không thiếu người thích, nhưng cậu không tưởng tượng ra được với tính cách của Lương Thừa khi yêu đương sẽ ra sao.

Lạnh lùng, hay là dịu dàng?

“Hôm ăn cà ri, trước khi đi anh Ứng nói với em mấy câu.” Kiều Uyển Lâm vẫn luôn giữ trong lòng, “Anh ấy nói chủ nhà không được quan tâm quá nhiều, nhưng người yêu thì được. Ghi chú là người yêu giảm nửa giá cũng là thật. Anh ấy nói với em những chuyện này, có phải đang ám chỉ anh thích con trai không?”

Lương Thừa dừng một lát rồi nói: “Anh ta giỡn cậu thôi.”

“Vậy có tính là phủ nhận không?” Kiều Uyển Lâm lưu loát tiếp lời, “Nếu không tính, vậy có phải anh thích kiểu người như Trịnh Yến Đông không?”

Lương Thừa nhíu mày: “Cậu nói cái gì thế hả?”

“Anh có từng chơi bóng rổ với anh ta chưa, có từng xếp hàng ở căn tin mua đồ ăn cho anh ta chưa, anh có từng chỉ cho anh ta những bài anh ta không biết làm chưa? Anh ta dẫn anh đến đại học y, muốn cùng anh đi học nữa phải không?” Kiều Uyển Lâm nói hết một hơi, “Ngoại trừ anh ta, còn có người khác không?”

Lương Thừa ngăn lại: “Cậu trúng gió đấy hả?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Không có bạn học khác tới tìm anh, chỉ có anh ta, hai người đã từng hẹn hò chưa?”

“Cậu cắn nhầm thuốc à?”

“Anh ta có phải bạn trai cũ của anh không?”

Lương Thừa đi về phía cậu: “Kiều Uyển Lâm, cậu có biết mình đang nói cái gì không?”

Kiều Uyển Lâm đứng dậy khỏi ghế, khay đồng rơi loảng xoảng xuống sàn, mấy chục ghim cài áo rơi xuống chân. Cậu nhìn thẳng vào mắt Lương Thừa: “Vậy anh có biết em đang ghen tị với anh ta không?!”

Lương Thừa nhất thời không cách nào lên tiếng.

Kiều Uyển Lâm giẫm qua một đống ghim cài ngọc lấp lánh, đến bàn may cầm lấy một cây kéo, sau đó xông ra ngoài cửa.

Lương Thừa trố mắt, ngây ra tại chỗ nhìn cậu trai gầy gò bước từng bước xuyên qua ngõ, đi tới trước cây cột điện, kiễng chân lên, cầm kéo liều mạng rạch lên cột.

Chân trời là những rặng mây đỏ, sắc đỏ phủ kín lưng Kiều Uyển Lâm, cậu giống như một tên nhóc điên, mất trí ngay trước ánh mắt và nghị luận của mọi người trong giờ cao điểm.

Lương Thừa phi ra ngoài, túm lấy tay Kiều Uyển Lâm giật lại cây kéo.

Hổ khẩu cậu đỏ bừng, Kiều Uyển Lâm xòe năm ngón tay ra, giữa những kẽ tay còn dính những mảnh vụn xi măng.

Cậu ngẩng đầu lên, biểu cảm chân thành đến mức đáng thương.

Cậu rất thích Lương Thừa mời cậu uống nước ngọt, thích Lương Thừa làm chân sai vặt mua bánh nướng thịt bò cho cậu. Cậu thích Lương Thừa đối xử tốt với cậu, cũng thích Lương Thừa chặn họng cậu không nói nên lời. Ngồi xe mô tô hay bắt xe buýt với Lương Thừa, dùng chung một cái bàn hay chen chúc chung một chiếc giường, cậu đều thích.

Những chuyện vụn vặt trải qua cùng Lương Thừa, là năn nỉ hay nói dối để có, là thật hay là trong mơ, cậu đều thích đến nỗi cả đời này đều không thể nào quên.

Nhưng cậu không thể nói được chữ “thích”, cậu giảo hoạt, hèn hạ, nhát gan muốn chừa cho mình một con đường lui.

Hồi sau, Kiều Uyển Lâm nói: “Em rạch mất mã QR của anh rồi.”

Anh cố gắng kiềm chế: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì.”

Kiều Uyển Lâm van nài anh: “Lương Thừa, anh có thể nào chỉ làm Siêu Nhân của một mình em được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play