Đi xe mất ba tiếng đồng hồ, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ cho Lương Thừa ngồi ở ghế phụ lái chợp mắt một giấc.
Cơ sở vật chất và nơi ở trên đảo đang được xây dựng, hầu như không có du khách nào, xe ô tô rẽ lên đường lớn, có thể thưởng thức bờ cát dài vô tận.
Lương Thừa ngủ không sâu giấc, tốc độ xe chậm một chút là đã tỉnh rồi, anh khàn giọng hỏi: “Đến rồi à?”
Cách kho hàng còn khoảng hai cây số nữa, Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Sắp rồi, phía trước là bến tàu phía đông.”
Trên bến có mấy tàu đánh cá nhỏ qua lại, quản lý rất lơi lỏng, Lương Thừa ghi nhớ vị trí bày bố, nói: “Liễu Nghị tìm tàu nào vậy?”
Ứng Tiểu Quỳnh nhớ lại, nhưng không nhớ ra: “Lão Tứ có nói với anh, nhưng anh quên rồi.”
Lương Thừa nói: “Anh Ứng, anh làm được không đấy?”
“Anh trăm công nghìn việc sao mà nhớ được nhiều như thế chứ.” Ngón tay Ứng Tiểu Quỳnh gõ trên vô lăng, “Thôi, kệ mẹ nó, hôm nay tóm được tàu nào thì cũng có cần ngồi đâu.”
Kho hàng không phá dỡ theo trình tự mà thích đâu dỡ đó, bên phải dỡ một tí, bên trái dỡ một tí, nhìn mà rầu.
Đến được vành đai ngoài cùng, Lương Thừa nhìn quanh “mê cung phế tích” loạn cào cào này, đã hiểu vì sao họ Liễu kia lại trốn ở đây.
Xe van tiến vào một con đường nhỏ giữa các kho hàng, đi loanh quanh mấy phút, không khỏi đánh rắn động cỏ, Ứng Tiểu Quỳnh tắt máy trước, nói: “Chính là kho 492 ở phía sau kìa.”
Lương Thừa hỏi: “Bọn chúng có mấy người?”
Ứng Tiểu Quỳnh trả lời: “Ba người, Liễu Heo, Liễu Cương và còn có một ngư dân bọn chúng tìm được.”
Liễu Nghị gần một trăm ký, tên gọi là Liễu Heo, Liễu Cương là anh em ruột của hắn. Lúc trước Lương Thừa một đêm không về nhà là để theo dõi bọn chúng, trong nội thành nhiều người không dễ ra tay cho nên phải đợi đến hôm nay.
Anh nói: “Liễu Cương cũng to con lắm đấy.”
“Ừ, đầu cũng to.” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Tên ngư dân thì chắc là không cần lo lắng, làm việc vì tiền thôi nên sẽ không liều mạng vì chúng nó đâu. Chỉ cần xử hai anh em nó là được.”
Ứng Tiểu Quỳnh tháo mắt kính đen xuống, móc vào cổ áo sơ mi, một đôi mắt đào hoa giương lên vô cùng phấn khởi. Hắn huýt sáo một tiếng, nói: “Vậy… đi luôn nhé?”
Lương Thừa chân dài duỗi ra bước xuống xe, vai phải đeo balo, sau mấy bước, mặt đường xi măng hiện lên một vệt màu đen, ẩm ướt dính dớp.
Anh mới phát hiện điều kỳ lạ, hồ nghi cọ cọ đế giày, định cúi người xem thử.
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Phải rồi, tắt điện thoại đi.”
Lương Thừa vừa đi vừa móc điện thoại ra. Trước khi tắt máy anh mở WeChat, Kiều Uyển Lâm vẫn chưa trả lời anh, chắc là đang tức tối.
Lúc này, cậu nhóc chắc đang phục vụ cho đám trẻ con ở nhà trẻ rồi.
Nhưng anh không biết rằng, nửa tiếng trước, một chiếc ca nô hai tầng đã cập bến.
Vì lượng du khách ít nên tàu từ nội thành đến đảo chỉ có hai chuyến một ngày. Khách trên tàu vắng hoe, sau khi thả neo, Kiều Uyển Lâm là người đầu tiên bước xuống tàu.
Mặt cậu nhỏ xíu, đè mũ lưỡi trai xuống là che được hết hai phần ba khuôn mặt. Trên vai đeo chéo một cái túi bao tử bằng vải bố, cơ quan của Lâm Thành Bích phát cho, ở trên có thêu hàng chữ “Ban biên tập tin tức”.
Ra khỏi bến, Kiều Uyển Lâm mông lung nhìn quanh quảng trường nhỏ. Lúc nhỏ cậu từng đến đây một lần, chỉ nhớ là sò biển xào ớt rất ngon, còn những chuyện khác chỉ nhớ mơ hồ.
Cậu mở bản đồ lên xem, tìm được kho hàng cách đó hai cây số, đi bộ là không thể nào rồi, thuê taxi thì càng khó hơn.
Kiều Uyển Lâm đang nghĩ cách thì điện thoại rung lên, màn hình hiển thị là “Điền Tiểu Vũ”.
“Uyển thần, sao mày chưa tới nữa?” Điền Vũ ở trong điện thoại hỏi.
Kiều Uyển Lâm nói: “Xin lỗi nha, tao không đến nhà trẻ được rồi.”
“Tại sao?”
“Có chút chuyện gấp.”
Điền Vũ khó tin: “Có chuyện gấp gì cứ phải vào hôm nay?”
Bản thân Kiều Uyển Lâm cũng không rõ, cậu trả lời: “Sau này tao sẽ giải thích với mày.”
“Mày không đến thật à?” Điền Vũ truy hỏi liên hoàn, “Thời gian hoạt động xã hội mày không cần nữa à? Điểm số không cần nữa à? Một đám em trai em gái gào khóc đòi ăn mày vứt lại cho một mình tao à?”
Kiều Uyển Lâm bỏ điện thoại ra xa, nói: “Lần sau tao sẽ đền bù cho mày.”
Điền Vũ: “Mày vô tình với tao thật đấy!”
Kiều Uyển Lâm cũng cảm thấy mình tệ bạc quá, nhưng bình sinh cậu chưa từng dỗ ngọt ai, chỉ biết bàn điều kiện thôi: “Là tao có lỗi với mày, nhật ký hoạt động học kỳ này tao cân hết, thế nào?”
“Thật à?”
“Xạo mày làm chó.”
Kiều Uyển Lâm nhớ lại Lương Thừa ở sau lưng nói cậu là cún con, cậu sửa lại: “Đổi cái khác đi, làm mèo.”
Điền Vũ nói: “Mày chỉ toàn chọn mấy thứ dễ thương vậy.”
Kiều Uyển Lâm sao cũng được: “Vậy mời anh chọn giùm em.”
“Vịt.”
“Tiên sư, mày đang thầm phỉ báng vũ nhục tao đấy hả?” (*)
(*) Ở TQ người ta hay ví trai bao là vịt
Cúp máy, Kiều Uyển Lâm nhìn về phía dù che nắng mới toanh cách đó không xa, trong dù có xe đạp, xe máy điện, và xe điện ngắm cảnh, thuê theo giờ.
Cậu tới thuê một chiếc xe máy điện, xem chỉ đường đi đến kho hàng.
Ở trên đường là một trong những lúc đầu óc con người hoạt động năng nổ nhất, suy nghĩ thì thiên kỳ bách quái, không có điểm dừng, nhưng Kiều Uyển Lâm lại không tưởng tượng ra được Lương Thừa đang làm gì.
Trong tiềm thức cậu không muốn nghĩ đến chuyện xấu, hoặc là nói, cậu không thể nào tưởng tượng Lương Thừa thành một người xấu được.
Không lâu sau, Kiều Uyển Lâm thuận lợi lái được tới khu kho hàng.
Vì để cho an toàn, cậu tiến vào con đường nhỏ mở một lọ kẹo cao su ra, cứ cách mười mét là thả một viên. Lỡ như gặp phải bất trắc thì tỷ lệ được phát hiện sẽ cao hơn một chút.
Lượn được mười lăm phút, đến cả một sinh vật sống cũng không gặp được. cậu hoài nghi địa điểm hẹn có phải đã bị thay đổi rồi không, bỗng nhiên vừa rẽ ra thì nhìn thấy chiếc xe van đậu ở bên đường.
Kiều Uyển Lâm xác nhận xung quanh không có người, sau đó chạy xe tới chụp biển số.
Nếu như Lương Thừa đi xe này tới, thì chắc chắn sẽ xuống xe từ một trong những cái cửa này. Cậu đi tới bên cạnh kiểm tra, quả nhiên phát hiện được vệt màu đen trên mặt đất bên ngoài cửa phụ lái.
Tối qua mất ngủ, cậu đổ một ít dầu xi giày lên tấm thảm ở cửa nhà, đế giày giẫm vào sẽ dính lên.
Có lẽ khi đó cậu đã quyết định theo dõi rồi, nguyên nhân gồm có tò mò, kích động, sáng nay nhắn tin quanh co, chắc là còn có một chút lo lắng nữa.
Kiều Uyển Lâm đi men theo dấu chân của Lương Thừa đến được trước một kho phía sau thì dấu tích đã biến mất. Cậu nghi hoặc dựa vào cửa, nghe thấy bên trong có tiếng người hỗn loạn.
Chẳng lẽ là ở đây?
Trong kho hàng chia làm hai phần, âm thanh truyền tới từ gian bên trong. Kiều Uyển Lâm rẽ sang phía bên cạnh, bám theo bức tường đi đến cửa sổ, âm thanh đột nhiên to hơn.
Cửa sổ kính đã vỡ, cậu dán vào song cửa ngó vào bên trong rồi ngơ ra ngay tức thì.
Kho hàng to lớn trống trải, bốn phía chất phế liệu và thùng gỗ, ở trong có sáu tên đàn ông đang đánh nhau.
Lương Thừa cao nhất cũng trẻ nhất, trông cực kỳ nổi bật, anh nắm cổ áo một gã đô con, giơ tay đấm thật mạnh vào cằm gã.
Gã kia gào thét lảo đảo lùi ra sau, Lương Thừa nhân cơ hội vứt gã nằm phịch xuống đất, anh ngồi lên người gã, dùng đầu gối đè lên lồng ngực đối phương, tẩn liên tiếp mấy cú đấm nữa.
Sau khi ngơ ra, tim Kiều Uyển Lâm rơi xuống đáy, chuyện cậu không muốn tưởng tượng đang xảy ra thật rồi, thậm chí là còn khủng khiếp hơn tưởng tượng.
Ở bên kia lão Tứ bị Liễu Nghị quật ngã, mắng: “Bố tiên sư mày! Không trả tiền thì hai anh em mày đừng ai hòng đi được khỏi đây!”
Liễu Nghị nhổ một búng máu lẫn với nước bọt, kéo cơ thể cao lớn đi về phía Lương Thừa. Liễu Cương vùng vằng ngồi dậy, kéo Lương Thừa lăn xuống hoán đổi vị trí.
Mí mắt Kiều Uyển Lâm giần giật, chú ý đến một bóng dáng gầy yếu.
Ứng Tiểu Quỳnh quật tên ngư dân, xông đến trước mặt Liễu Nghị cản đường, cổ chân bằng xương thịt mang theo khí thế nghìn quân, đá bay cục thịt mỡ một trăm ký.
“Hôm nay tao phải bắt mày làm heo quay!”
Cục diện đã rối loạn, tên ngư dân ngã trên đất, đột nhiên hét lên: “Có dao! Sắp giết người rồi!”
Lương Thừa và Liễu Cương lăn lộn trên mặt đất, không biết ai rút ra một con dao găm, bốn tay cùng siết cán dao, phương hướng mũi dao thay đổi liên tục, chỉ sơ sẩy một chút thôi là hậu quả thế nào không nghĩ cũng biết.
Tim Kiều Uyển Lâm nhảy lên tới vòm họng.
Cậu không rảnh để làm rõ ai thiện ai ác, chỉ biết là không thể để bi kịch xảy ra.
Kiều Uyển Lâm ép bản thân mình bình tĩnh, rời khỏi kho hàng đi ra xa, móc điện thoại lập tức gọi cho 110.
Bắt máy rất nhanh, cậu nói: “Tôi muốn báo án.”
Nhân viên trực đường dây hỏi tin tức cơ bản, giọng Kiều Uyển Lâm run rẩy: “Ở đảo Lĩnh Hải, kho hàng cũ số 492, có sáu người đang đánh nhau, có dao găm… có thể sẽ xảy ra án mạng.”
Lạch cạch, con dao rơi xuống đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Có người bị thương không? Có phải là Lương Thừa không?”
Cậu quay về bên cửa sổ, trong kho hàng, con dao bị hất văng trên đất, Lương Thừa chậm rãi bò dậy, Liễu Cương ôm bắp chân rên rỉ.
Hình như không xảy ra án mạng, Kiều Uyển Lâm thở phào một hơi, cầu nguyện cho cảnh sát tới nhanh.
Cảnh tượng quay về bầu không khí yên lặng, Kiều Uyển Lâm cũng điềm tĩnh trở lại, bắt đầu đoán xem đám người này đang làm gì, Lương Thừa đảm nhiệm “nhân vật” như thế nào?
Cậu quan sát không thấy có camera nên móc ra một cái gậy chống rung từ trong cặp, đặt điện thoại cố định lên trên rồi mở chế độ chụp ảnh.
Trước tiên chụp lại toàn cảnh, rồi phóng lớn ống kính, đặc tả mỗi một đương sự, cuối cùng chụp lại công cụ gây án trên mặt đất.
Lương Thừa giẫm đè lên mắt cá chân của Liễu Cương, miết qua miết lại lau sạch vết bẩn dưới đế giày, hỏi: “Đứng dậy được không?”
Liễu Cương giãy dụa một lát.
Lương Thừa nói: “Nếu được thì tao sẽ đạp gãy chân mày.”
Liễu Cương tạm thời chọn cách nằm yên.
Bụi bẩn bốc lên từ từ đáp xuống, Ứng Tiểu Quỳnh mệt rồi, ngồi xuống một cái thùng gỗ, vắt chéo chân vỗ nếp gấp ở ống quần.
Hắn nói: “Trói tụi nó lại.”
Trong balo có hai cái thắt lưng, Lương Thừa vứt cho lão Tứ, còn mình thì ngồi một bên cong lưng lại nhưng không động tay.
“Lấy tiền.” Lương Thừa trả lời, “Giá bán thân bây giờ của mày đắt phết đấy, rất được người ta ưa thích.”
Liễu Nghị mắng: “Tao đ** con mẹ mày!”
Lương Thừa vậy mà lại cười: “Độ khó này hơi cao đấy, tao không có mẹ.”
Liễu Nghị nhất thời sững người, quên mất câu mắng tiếp theo. Lão Tứ đá một phát lên cái mông tròn đầy của gã, nói: “Đừng có đ** hết đứa này đến đứa kia nữa, còn nói nữa tao cho hai anh em chúng mày ôm nhau chụp ảnh khỏa thân đấy.”
Ứng Tiểu Quỳnh kiềm nén ý xấu, nói: “Ý kiến hay đấy.”
Kiều Uyển Lâm chứng kiến tất cả, lòng bàn tay cầm gậy đổ đầy mồ hôi, tập hợp đủ lo lắng, sợ hãi và chán ghét.
Đám người này đang bắt cóc sao? Muốn tống tiền sao?
Lương Thừa là trẻ mồ côi ư? Bình thường đều ở chung với đám người này sao?
Bất tri bất giác trong kho hàng rơi vào thinh lặng ngắn ngủi, chỉ còn lại mấy tiếng hít thở mệt lử.
Lúc này, một loạt tiếng chuông nhắc nhở vui tai vang lên bên ngoài cửa sổ, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ——
“Lớp số học của thầy giáo Tom sắp bắt đầu rồi!”
“Lớp số học của thầy giáo Tom sắp bắt đầu rồi!”
“Lớp số học của thầy giáo Tom sắp bắt đầu rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT