*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì còn một năm rưỡi nữa tháp Vấn Thiên mới mở ra nên Lâm Khinh muốn tập trung tu luyện cho đàng hoàng. Nghĩ đến những lời sư phụ từng răn dạy, y lại thở dài thườn thượt.

Lâm Khinh thật sự cảm thấy có lỗi với lão nhân gia rất nhiều. Sư phụ luôn lo lắng cho y, một lòng hướng y đi vào đan đạo, nhưng dường như y càng đi lại càng lệch đường.

Sở học thì hỗn tạp.

Nhớ đến Huyền Minh khải lục mà Tiếu Mặc để lại còn chưa đụng đến tí nào. Lâm Khinh hận không thể biến ra một ngày có hai mươi tư canh giờ, một nửa để tu luyện, còn một nửa để dành học tập.

Tâm thì nghĩ vậy nhưng hiện giờ Lâm Khinh vẫn chỉ có thể thành thành thật thật làm thị vệ cho Dạ Huyền, cố gắng chống đỡ nốt một tháng này.

Nhưng y sắp không chịu nổi rồi.

Cái tên thiếu chủ khốn nạn từ khi cạn kiệt ma lực được người ta ôm về đến giờ không lúc nào là không quấy rầy Lâm Khinh. Từ ngắm cảnh đến thưởng hoa, từ uống trà đến phẩm rượu. Nhiều lúc y hoang mang không rõ hắn mang mình đến đây làm gì?

Làm thị vệ hay tri kỉ? Hay hắn chỉ coi y như một món đồ chơi mới để giải buồn?

Mới chục hôm mà kỹ thuật pha trà tiếp rượu của y đã lên hẳn một tầm cao mới.

Thật ra trong lúc tiếp xúc, Lâm Khinh nhận ra con người này thật ra rất được, tính tình thì ngoài cứng trong mềm.

Hắn ta chỉ là quá cô độc mà thôi.

Cả một biệt phủ rộng lớn, gia nhân đông đúc, nam sủng người đến người đi liên tục, nhưng trong mắt Dạ Huyền chẳng bao giờ xuất hiện một tia vui vẻ nào.

Có lẽ trọng trách quá lớn, cho nên lớp mặt nạ mà hắn ta tự tạo ra cho mình cũng quá cứng rắn. Không có một ai có thể chọc thủng được...

Ngày hôm nay sau khi ăn tối. Dạ Huyền nằm bò ra một chiếc bàn ngoài đình, vừa nhìn Lâm Khinh pha trà vừa buồn chán nghịch tóc. Đột nhiên hắn nói không đầu không đuôi:

"Mai cùng ta tới một nơi."

Vì Dạ Huyền hay kéo Lâm Khinh đi khắp nơi. Lâm Khinh ngày nào cũng nghe thấy một câu tương tự như vậy nên không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau. Dạ Huyền mặc y phục dạ hành, tóc cũng được búi gọn trên đầu, đứng gõ cửa phòng Lâm Khinh:

"Đi thôi."

Lâm Khinh định mặc nguyên quần áo thị vệ ra ngoài, không ngờ Dạ Huyền mất hứng nói:

"Thay y phục đi, nơi chúng ta đến cần kín đáo một chút."

Lâm Khinh hơi giật mình, nhưng cuối cùng cũng nghe lời đóng cửa vào để thay y phục khác, Dạ Huyền còn không đứng đắn đứng ở ngoài trêu chọc:

"Là nam nhân với nhau, ngươi có cái gì ta cũng có cái đó, việc gì phải đóng cửa."

Lâm Khinh nghe thấy càng căm tức, y bố trí thêm hai tầng cấm chế lên cửa rồi mới yên tâm thay y phục.

Thật ra y phục dạ hành Lâm Khinh có mỗi một bộ. Chính là bộ mà Lam Túc đưa cho đợt trước. Y phục đen, áo choàng kín đến không thể kín hơn. Đến thần thức muốn xem xét cũng không thể.

Tất nhiên với tu vi của Dạ Huyền thì mấy cái áo này chỉ là trò mèo. Hắn ta nhìn thấy vậy thì không nói gì, chỉ lấy ra một chiếc phi hành pháp bảo hình chiếc thuyền, trông khá gọn ghẽ và đặc biệt là có màu xám xịt.

Hắn cẩn thận khảm mười viên ma thạch vào thân thuyền rồi mới thả xuống đất.

Hành động thần thần bí bí như vậy có gợi lên một chút tò mò, nhưng Lâm Khinh cũng không ngu đến mức mở miệng ra hỏi.

"Đi thôi!"

Hai người leo lên phi hành pháp bảo rồi nhẹ nhàng đi cửa sau ra khỏi động phủ, chiếc thuyền cứ bay mãi, ra khỏi địa bàn Sa Lý tộc.

Thân thuyền ẩn vào mây nên không ai chú ý đến, mãi một canh giờ sau Lâm Khinh không nhịn được mới hỏi:

"Bao nhiêu lâu nữa mới đến nơi."

Dạ Huyền đưa mắt nhìn Lâm Khinh, tính toán một chút rồi nói:

"Năm canh giờ nữa cơ."

"Vậy ta tu luyện được không?" Đùa chứ ngồi không năm canh giờ chắc Lâm Khinh điên mất.

Lần này Dạ Huyền trả lời rất dứt khoát:

"Được!"

Thế là Lâm Khinh mặc kệ Dạ Huyền mà kiếm một chỗ khoanh chân nhắm mắt vào.

Hấp thu ma khí trong vòng hai canh giờ. Lâm Khinh không còn việc gì làm bèn ngồi im minh tưởng. Dù sao y cũng không buồn mở mắt ra để phải đối mặt với tên thiếu chủ khốn kiếp này.

Trải qua năm canh giờ vật vã, cuối cùng Dạ Huyền cũng lên tiếng: "Đến rồi."

Lâm Khinh mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh âm khí cuồn cuộn thì ngạc nhiên, hỏi: "Đây là đâu?"

"Cái này ngươi phải rõ hơn ta chứ." Dạ Huyền dùng ánh mắt thâm sâu nhìn Lâm Khinh làm y cực kỳ khó hiểu. Y nhíu mày hỏi lại:

"Ngươi nói gì? Ta không hiểu."

"Huyền âm chi khí trên người ngươi. Ngươi đừng nói không biết thứ này là gì nhé!"

Lâm Khinh chỉ hơi giật mình nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại. Huyền âm chi khí cũng chẳng nói nên điều gì, ma tu bọn họ còn giỏi mấy trò âm u quỷ dị hơn nhiều, y bình tĩnh đáp lại:

"Huyền âm chi khí thì sao? Bộ ngươi chưa nhìn thấy bao giờ à?"

Dạ Huyền bật cười. Chuột nhỏ này càng lúc càng gan lớn, mà hắn cảm giác người trước mặt này chưa bao giờ sợ hãi trước mình.

Đúng là kỳ lạ!

Dạ Huyền giữ Lâm Khinh bên người thật ra là có tư tâm. Thị vệ bình thường làm gì có gan mò vào biệt phủ của hắn chơi. Hắn nghi ngờ thân phận của y nhưng lại không tìm thấy chứng cứ gì.

Theo lý thuyết thì thân phận của Tạp Phỉ rất trong sạch. Họ Tạp cũng là một dòng họ rất lớn, tuy Tạp Phỉ cũng chẳng phải nhân vật có tiếng tăm gì, bản thân y cũng chỉ là một tên ăn chơi trác táng, người người ghét bỏ.

Nhưng Dạ Huyền không thể đụng vào y bởi vì cha y chính là trưởng lão của Phi Linh giáo, một giáo phái lớn nằm ở địa bàn Phi Đằng tộc.

Dù khí tức, tu vi, khuôn mặt của Tạp Phỉ này không hề có điểm gì giả dối nhưng Dạ Huyền vẫn không tin. Giả trang thế nào đi chăng nữa thì ánh mắt sẽ không bao giờ làm giả được.

Người kia ánh mắt trong trẻo, khí tức thanh lãnh, dù đặt vào khuôn mặt tầm thường đến đâu cũng không thể che lấp một cỗ ngạo khí vốn có.

Dạ Huyền không thể đụng nên cũng chỉ đành kéo người về bên cạnh.

Nhưng mấy hôm trước tình cờ thấy trên người y còn mang theo huyền âm chi khí.

Mà công pháp để hấp thu huyền âm chi khí hắn đang rất cần.

Tiện nghi này không chiếm thì hơi phí!

Hắn quay sang cười nói với Lâm Khinh: "Ta tưởng ngươi cần nên mới đưa ngươi đến chỗ này. Nếu ngươi không cần thì thôi vậy!"

"Vô sự hiến ân cần. Phi gian tức đạo." Lâm Khinh cảnh giác nhìn Dạ Huyền, nhưng nhìn mãi mà chẳng nhìn ra thứ gì trên mặt hắn cả.

Thật ra cái trò nhìn mặt đoán tâm tình này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết thôi đúng không?

Lâm Khinh tính đi tính lại, cuối cùng cắn răng nói: "Cần!"

Dạ Huyền nhìn Lâm Khinh bằng ánh mắt đắc ý. Hắn ta nói: "Muốn ta đưa ngươi vào trong, còn đảm bảo tuyệt đối cho sự an toàn của ngươi thì phải đáp ứng ta một điều kiện. Đồng ý không?"

Biết ngay mà. Tên này mà tự dưng tốt bụng vậy mới là chuyện lạ, Lâm Khinh dò hỏi:

"Điều kiện gì?"

"Dễ thôi. Ngươi phải dạy ta cách hấp thu Huyền âm chi khí, dù sao thứ ấy ở đây vô cùng nhiều. Thêm một người hấp thu cũng không ảnh hưởng gì. Đúng không?"

Nghe hắn nói cũng thấy đúng.

Mà y có một bộ công pháp địa giai lấy được trong mật địa nằm dưới quan tài. Nó quá độc ác, y không có ý định sử dụng, thôi thì cho hắn cũng được.

Nhưng mà để tên này chiếm lợi như vậy thì tiện nghi cho hắn quá.

Lâm Khinh nghĩ thầm rồi mặc cả:

"Được thôi. Nhưng mà từ mai trở đi cá cược của chúng ta vô hiệu hoá. Ta không cần phải phục vụ trong phủ của ngươi nữa."

Dạ Huyền liếc nhìn Lâm Khinh, khuôn mặt khó coi cực kỳ, cuối cũng vẫn thoả hiệp:

"Được."

Lời tác giả: Qua k ra chương vì mải vẽ cái này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play