Lâm Khinh nghe thấy giọng nói này cả cơ thể lập tức căng thẳng.

Tiêu rồi!

Dạ Huyền nhìn biểu tình của chuột nhỏ hiện hết lên trên mặt, tâm trạng tự dưng thấy vui vẻ. Hắn cố tình giả giọng hung ác:

"Ngươi là ai? Tới nơi này có mục đích gì?"

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Lâm Khinh trong lòng thật ra đã cực kỳ run sợ nhưng vẫn cố gắng giả vờ.

"Chuột nhỏ. Bản lĩnh của ngươi khá tốt nhưng không lừa được ta. Ngoan ngoãn khai thật ta còn cho ngươi được chết một cách tử tế." Dạ Huyền nói xong thì ngừng lại, đầu hơi cúi xuống thì thầm vào tai Lâm Khinh:

"Nếu không thì đừng trách ta độc ác..."

Lâm Khinh rùng mình. Quyết định ngậm miệng. Càng nói thì càng sai, tốt nhất là không nói gì.

Y đã sẵn sàng bỏ trốn vào không gian bất cứ lúc nào.

Thấy Lâm Khinh mềm cứng không ăn. Dạ Huyền chợt nói vu vơ:

"Ngươi còn một bằng hữu nữa đúng không nhỉ?"

"Ngươi muốn gì?" Tim đập thình thịch. Lâm Khinh không ngờ nhất cử nhất động của mình bị người ta biết đến rành rẽ, y hoảng hốt hỏi.

Dạ Huyền nheo mắt lại.

Doạ chết thì không sợ, mà vừa nhắc đến bằng hữu thì đã giãy nảy lên rồi...

Bằng hữu này có vẻ không đơn giản.

Bàn tay của hắn hờ hững vuốt ve từ cổ lên má Lâm Khinh rồi đột ngột nắm lấy cằm y xoay lại.

Hai người mặt đối mặt với nhau.

Càng nhìn gần Lâm Khinh càng cảm thấy nam nhân này thật yêu mị. Không giống Lam Túc lạnh lùng cao ngạo, người này có gương mặt khá giống nữ nhân. Đôi mắt nhạt màu hơi xếch lên trông cực kỳ lẳng lơ.

Bộ đồ màu đỏ được cài hờ hững trên người, cổ và ngực còn khá nhiều dấu vết bầm tím. Nhìn hắn giống như vừa từ trên giường bước xuống.

Dạ Huyền khẽ cong môi, nhưng trong mắt lại không chứa bất kỳ ý cười nào. Hắn dí sát vào mặt Lâm Khinh mà nói:

"Ta muốn gì liệu ngươi có cho được không?"

Không biết người này tu luyện công pháp gì mà hơi thở cực kỳ lạnh lẽo. Lâm Khinh vô thức mà rụt người lại, trưng ra ánh mắt đề phòng.

"Ta chỉ là một thị vệ nhỏ bé. Có gì để cho ngươi chứ!"

"Thị vệ... Thị vệ mà ban đêm dám lẻn vào nhà của ta. Gan ngươi cũng to bằng trời rồi đấy?"

"Ta không hiểu ngươi nói gì!"

Bàn tay của Dạ Huyền từ từ siết chặt lại, Lâm Khinh cảm thấy đau nhói dưới cằm nhưng vẫn kiên trì không phát ra tiếng nào.

"Nói đi! Ai phái ngươi đến đây?"

Uy áp của Dạ Huyền vô tình phát ra làm Lâm Khinh cực kỳ khó chịu, khoé miệng y đã bắt đầu rỉ máu, mảnh Phù sinh trong nguyên thần bắt đầu toả ra khí tức dịu nhẹ để làm giảm bớt áp lực nhưng không ăn thua.

Người này quá mạnh!

Ánh mắt Dạ Huyền chăm chú nhìn thẳng vào Lâm Khinh, như muốn lột bỏ lớp mặt nạ này ra xem kẻ cứng đầu như vậy có hình dáng như thế nào.

Còn Lâm Khinh cũng không kém cạnh, dù có đang ở thế yếu vẫn cố trợn mắt nhìn lại.

"Chuột nhỏ cũng khí phách lắm!" Cuối cùng Dạ Huyền thu lại uy áp, cũng nới lỏng tay ra.

"Đừng gọi ta là chuột nhỏ." Lâm Khinh nói với giọng điệu ghét bỏ rồi lợi dụng sơ hở thoát khỏi tay hắn.

Dạ Huyền nhìn dáng vẻ đề phòng của thiếu niên mà bật cười:

"Ta có cảm giác ngươi không hề sợ hãi?"

"Hừ. Ngươi nếu muốn giết thì đã giết từ lâu. Ai chẳng biết ma tu am hiểu nhất là sưu hồn thuật. Còn ở đó nói nhảm với ta làm gì? Hơn nữa..." Lâm Khinh nói lấp lửng.

"Hơn nữa làm sao?"

"Hơn nữa ta không cảm nhận được sát khí trên người ngươi." Lâm Khinh vừa lau máu bên khoé miệng vừa nói.

"Chuột nhỏ thông minh lắm. Nhưng đáng tiếc ngươi đoán sai một việc." Dạ Huyền cười nói.

"Việc gì?"

"Ta vốn đến đây là để giết ngươi!"

Lâm Khinh: "..."

Dạ Huyền liếc ra ngoài cửa sổ rồi nói:

"Chơi với ngươi rất vui nhưng ta phải đi rồi. Hẹn gặp lại nhé chuột nhỏ..." Lâm Khinh còn chưa kịp phản ứng thì nam nhân trước mắt đã biến mất. Chỉ còn một câu nói vang vọng bên tai:

"Nhớ kỹ. Tên ta là Dạ Huyền!"

Không đợi Lâm Khinh thắc mắc, cánh cửa trước mặt y đã mở ra.

Lam Túc mang theo một thân khí lạnh xông vào, gương mặt tràn đầy sợ hãi.

Hắn nhìn thiếu niên vẫn còn yên ổn trước mắt mới thở hắt ra, vội vàng chạy đến ôm y vào lòng.

Từ lúc mảnh nguyên thần trong thức hải của Lâm Khinh hoạt động, Lam Túc đã biết thiếu niên gặp nguy.

Giờ đây thấy người không sao là tốt rồi.

Lâm Khinh rúc trong lòng nam nhân một chút rồi mới thở hắt ra:

"Hù chết ta rồi."

"Đừng sợ, từ mai ta sẽ không rời xa đệ nữa." Lam Túc an ủi.

Vừa mới tới Ma Linh giới có vài ngày mà đã bị phát hiện, tâm tình Lâm Khinh không thể nói là tốt được. Nhưng mỹ nam nhân kia quá khó đoán.

Thôi thì cứ đi bước nào hay bước đó.

"Ta cảm giác người này không có ác ý."

Lam Túc hơi cau mày, nói: "Lòng người hiểm ác, đệ lúc nào cũng phải đề phòng. Nhớ chưa?"

"Ta biết rồi."

Kỳ thực Lam Túc đang phiền não vô cùng. Lâm Khinh lần trước bị doạ sợ đến đứng không vững, vậy mà bây giờ lại bình tĩnh như không. Hắn chưa rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà thái độ của thiếu niên lại thay đổi đến thế.

"Đệ có bị thương chỗ nào không?"

"Ta..." Lâm Khinh do dự nhưng cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: "Thức hải của ta hình như hơi bị tổn thương."

Lam Túc lúc này mới giật mình đi kiểm tra. Quả thật. Dù có mảnh Phù sinh bảo vệ, thức hải của Lâm Khinh đã rạn nứt không ít.

Người này mạnh hơn hắn hiện tại!

Cằm của thiếu niên bị vết tay bóp đến thâm tím. Lam Túc đau lòng không thôi. Bảo bối mà hắn nâng trong tay bị người ta khi dễ, mà hắn lại không thể đánh trả.

Tư vị này không mấy dễ chịu.

Bỗng nhiên Lâm Khinh hỏi:

"Huynh có biết tên của vị thiếu chủ kia không?"

"Có. Hắn tên là Dạ Huyền."

Lúc này Lâm Khinh cảm giác sắp tiêu rồi.

"Ơ mà ta tưởng vị thiếu chủ này đang hôn mê bất tỉnh chứ?"

Sáng hôm sau, thắc mắc của Lâm Khinh đã có câu trả lời. Y vừa ra khỏi nhà đã nghe thấy người ta bàn tán:

"Thiếu chủ tỉnh lại rồi. Ma Linh giới được cứu rồi."

"Trời không muốn tuyệt Ma Linh giới chúng ta."

Khắp nơi đang bàn tán về vị kia, chắc không ai biết tối hôm qua hắn còn đến tận nhà một thị vệ.

Thật lòng Lâm Khinh nghĩ vị thiếu chủ kia đang giả vờ. Hắn ta mạnh như vậy, đâu có dấu hiệu nào không khoẻ chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play