Mấy người này đều là phục dịch ở Huyền Phong Môn. Cứ có linh thạch thì việc gì cũng làm. Nghe thấy vậy. Ngay lập tức năm người liền quây Lâm Khinh vào giữa.

Lâm Khinh thật ra đến lúc này vẫn chưa hiểu lý do vì sao tên này gây sự với mình. Nhưng mà kệ đi. Mắt híp lại, y nhìn tu vi tất cả rồi bắt đầu tính toán: "Hì, mạnh nhất chỉ có tu vi Ngưng Mạch đại viên mãn, tưởng ta sợ à? Đến đây, ta cũng đang cần người thử kiếm!" Rồi y cúi đầu xuống, cố nặn ra vẻ mặt hoảng sợ, lúc ngẩng lên thì run run nói:

"Ngươi... Các ngươi muốn làm gì? Nội quy Môn Phái cấm đệ tử tranh đấu? Các ngươi muốn bị đuổi khỏi sơn môn sao?"

"Nội quy cái con khỉ. Đừng nói nhảm nữa. Động thủ!" Lưu Đình Quân hét lên rồi vung tay lên, phi kiếm của hắn bay ra, đồng thời ngay lúc đó hai tên đồng bọn của gã cũng vung ra hoả nhận cuồn cuộn. Một tên ở bên trái thì lôi ra trong túi trữ vật một thanh truỳ, hắn ta giơ lên đập thẳng vào lưng Lâm Khinh.

Rất tiếc Lâm Khinh bây giờ đâu có dễ bắt nạt, y khỏi cần giả vờ nữa. Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ phát ra, nếu bỏ qua thân hình còi cọc thì nhìn trông cũng khá có khí thế. Y mắng to:

"Lũ vô sỉ, đừng trách ta không khách khí. Hắc Vụ, lên!"

Tức thì Hắc Vụ từ mi tâm của y bay ra xoay một vòng, tất cả pháp bảo và đấu pháp của mấy tên kia đều bị chặn đứng. Bây giờ có Thần thức, Lâm Khinh có thể quan sát cực rõ ràng trong vòng bốn mươi trượng, tất cả từng gốc cây, ngọn cỏ đều in hết trong đầu y. Những chiêu trò đánh lén là vô nghĩa, y vừa sử dụng Hắc Vụ cản lại một tên lén lút đến gần từ đằng sau rồi điều khiển dây leo từ dưới đất chui ra quấn chặt lấy Lưu Đình Quân, chiêu này khi y luyện Xạ mộc lục nguyên công đến tầng thứ hai thì phát hiện ra có thể điều khiển dây leo trong phạm vi của Thần thức.

Trói chặt được tên đầu xỏ, y cố ý dùng phi kiếm đánh mấy tên kia ngã ra đất, tiện thể chém cho mỗi người mười mấy vết thương rồi mới đi đến trước mặt Lưu Đình Quân.

Lúc này y cố tình trưng ra vẻ mặt hung ác nhưng có vẻ không có hiệu quả nên đành mặc kệ, y hỏi thẳng:

"Sao ngươi lại nhắm vào ta?"

Lưu Đình Quân trợn mắt lên nhìn Lâm Khinh. Nhìn thảm trạng của đồng bọn gã hơi hãi nhưng vẫn cố chấp không nói gì cả, chỉ hừ một tiếng. Y thấy thế thì nhếch mép cười, nói bâng quơ: "Được, ngươi không muốn trả lời chứ gì?" Vừa nói tay y lấy ra thanh Chuỷ thủ, y dùng góc nhọn lia từ dưới bụng gã lên đến trên mặt, chuỷ thủ sắc bén nhưng y khống chế lực đạo chỉ để xước một lớp da của gã. Lên gần đến mắt thì đột nhiên y ấn mạnh, một dòng máu phun ra.

Lưu Đình Quân nổi hết da gà, dù sao hắn mới chỉ có mười mấy tuổi, thấy đau chút là mặt tái mét, không giữ được bình tĩnh nữa, nhưng chưa đợi hắn nói gì thì Lâm Khinh đã nói tiếp: "Hửm, vẫn không nói? Để ta thử chọc mù mắt ngươi xem có đan dược nào cứu chữa được không nhé!"

Nói rồi y nhích tay lên một chút. Lưu Đình Quân sợ quá liền gào lên: "Ta sai rồi, ta sai rồi, tha cho ta!"

Nói rồi gã ta bắt đầu kể hết vì sao bị đuổi khỏi sư môn, sư phụ lại ném gã sang bên này rồi không thèm để ý nữa, Lâm Khinh nghe một lúc liền bắt được trọng tâm. Họ Lưu kể là sư phụ bảo gã đắc tội với người không nên đắc tội nên mới bị tống cổ đi.

"Ai là người không nên đắc tội? Chắc chắn không phải ta. Sư phụ? Càng không phải... Vậy chỉ có thể là người kia! Cái lúc hàng kia bảo là có thể đi cửa sau là ta biết ngay bối cảnh hắn không bình thường mà. Giờ hắn còn tính làm gì đây?" Nghĩ đến mà đau đầu, thật ra Lâm Khinh thấy Lưu Đình Quân này số quá đen, nhưng y cũng không thương xót gì cho gã. Tự làm tự chịu thôi! Nếu hôm nay người thua là y, chưa chắc y đã được yên lành mà rời khỏi đây!

Lâm Khinh tiện tay rạch vài đường lên người gã ta rồi thả cả bọn ra, trước khi đi y còn dùng vẻ mặt vô hại thường ngày mà uy hiếp:

"Chuyện ngày hôm nay chấm dứt, từ sau mà làm phiền ta thì không chỉ ăn mấy vết thương nho nhỏ này đâu. Cút đi!" Vừa dứt lời mấy tên đều gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa. Cảm thấy khá hài lòng Lâm Khinh mới thong thả chắp tay sau đít rời đi!

Trông thì có vẻ cao lãnh nhưng thật ra nội tâm Lâm Khinh đang phun tào: "Có lực lượng thật tốt! Ít nhất thì cũng có thể thẳng lưng mà đi, thảo nào mà nhiều người lại truy cầu sức mạnh như vậy. Đúng là một thế giới mạnh được yếu thua mà!" Ngẫm đến một năm trước đây thôi, y làm gì có tư cách động thủ với ai đâu...

Trải qua một trận chiến khá không cân sức. Lâm Khinh không có tâm trạng đi đâu nữa mà về luôn động phủ. Về đến nơi y không vội vào không gian mà dọn dẹp từ trong ra ngoài một lần, nhìn mảnh Linh điền trồng Linh cốc gần như bị bỏ hoang, trái lại Linh thảo lại phát triển khá tốt, y chọn những gốc đã thành thục mà thu hoạch hết rồi bỏ tạm vào nhẫn trữ vật, dùng Vân vũ quyết tưới nước một lượt. Lại dùng Linh lực thúc dục chúng sinh trưởng. Sau khi nhìn lại một lượt cảm thấy thật ổn rồi y mới vào trong động phủ, tạo một kết giới đơn giản, rồi cấp tốc tiến vào không gian.

Trong Huyền Phong Môn mấy ngày hôm nay truyền ra một lời đồn đại, đó là một đệ tử mới Ngưng Mạch kỳ tên là Lâm Khinh đã vượt mặt các sư huynh Trúc Cơ mà dành được một suất vào Bí cảnh. Tin tức này không biết xuất hiện từ đâu nhưng đã được đảm bảo khiến cho khắp nơi trong Môn phái rộ lên tiếng tranh cãi và thảo luận.

Còn nhân vật chính trong câu chuyện đang yên ổn tu luyện.

Trong khi đó, trên đỉnh Linh Sương Phong cũng đang xảy ra tranh luận ầm ĩ.

"Lần này Môn phái của chúng ta chỉ chiếm được có hai mươi lăm suất vào bí cảnh. Không thể tin nổi!"

Một người vừa cất lời. Trưởng lão họ Vân liền theo đó mở miệng oán hận:

"Lần này Cực Lạc Tông thật quá đáng, còn dám chen một chân vào bí cảnh. Chỉ tại tông chủ mất tích, bọn chúng nghĩ tông môn không còn ai nên muốn trèo cả lên đầu chúng ta mà ngồi!

Một người kéo kéo tay áo của Vân trưởng lão, chỉ chỉ lên ghế chính giữa, thầm nghĩ: "Trưởng môn còn đang ngồi đó, lão có oán hận cũng đừng lôi chúng ta vào chứ!"

"Thật ra chúng ta chỉ là môn phái phụ thuộc, bị chen một chân vào cũng đâu có đứng ra giải quyết được. Tất cả phải xem ý trên như thế nào!"

"Hai mươi lăm suất vào bí cảnh quá ít! Ngày xưa còn được năm mươi người. Mấy năm nay chất lượng đệ tử càng ngày càng kém. Xem ra chúng ta phải nghĩ cách khác?"

Nhìn những trưởng lão hàng ngày cao cao tại thượng bây giờ vì đệ tử của mình mà tranh cãi kịch liệt, Phí Hằng lắc đầu ngao ngán. Hắn gõ gõ bàn rồi chờ mọi người im lặng hết rồi mới cất lời:

"Xưa khác nay khác, thôi không bàn đến vấn đề này nữa. Giải tán đi!"

"Trưởng môn, ta nghe nói lần này còn có một đệ tử Ngưng Mạch kỳ tên Lâm Khinh vừa trở thành đệ tử nội môn cũng nằm trong danh sách. Ta thấy không công bằng cho các đệ tử khác!" Một trưởng lão đứng ra nói.

Phùng trưởng lão đang gà gật ngủ nghe thấy tên đệ tử nhà mình thì bừng tỉnh, lão chưa biết đầu đuôi ra sao liền mắng: "Ai, ai kêu không công bằng? Ai thấy không công bằng cứ nói với ta!"

"Ta thấy không công bằng đấy, đệ tử của ngươi đã Trúc Cơ đâu? Còn chẳng đứng đầu đại bỉ, cớ gì lại được đặc cách!"

Mắt thấy Phùng trưởng lão sắp nhào lên người ta. Phí Hằng thật phiền lòng, ném sang cho người đang đứng bên cạnh hắn một ánh mắt dò hỏi, người kia gật gật đầu một chút rồi lại trưng ra cái bản mặt lạnh nhạt. Hắn lúc đấy mới hắng giọng rồi quát lớn:

"Đủ rồi. Lần này vào bí cảnh không có đệ tử nào dưới Trúc Cơ cả, đừng thắc mắc gì nữa. Bây giờ thì đi hết đi!"

Lúc này tất cả mới nhớ ra đây là đâu. Liền xin phép rồi ra về. Khi mọi người đi hết rồi, Phí Hằng duỗi chân tay cho thoải mái rồi mới nhếch mép cợt nhả nói: "Đại ca, huynh nhìn trúng người ta thật à?"

Lúc này người đứng bên cạnh mới hờ hững kiếm một cái ghế ngồi xuống, hắn nghĩ nghĩ tới gì đó, khẽ cong môi rồi đáp: "Ừ!"

Phí Hằng nhìn lão đại nhà mình cười mà nổi hết da gà. Thật không hiểu nổi, một thằng nhóc chưa đến mười lăm tuổi còn vắt mũi chưa sạch, sao lại biến lão đại anh minh thần võ nhà mình thành một tên si tình thế này, chuyện này mà truyền ra khắp Tu Chân giới thì còn ra thể thống gì nữa. Hắn cân nhắc một chút nhưng rồi vẫn hỏi:

"Đệ vẫn rất tò mò, huynh không sợ người ta lợi dụng mình à?"

Lần này thì nam nhân nở một nụ cười thật tươi, hắn nói:

"Ta tình nguyện để đệ ấy lợi dụng!"

Rùng mình một cái, cái này là cảm giác gì đây, thật không thể hiểu nổi tư duy của mấy người đang yêu. Phí Hằng quyết tâm không nói đến người kia của lão đại nữa mà lại hỏi:

"Vậy còn Hàn Nguyệt thì đại ca định giải quyết thế nào?"

Nam nhân nghe đến cái tên này liền cau mày, một chút sát khí loé lên nhưng rất nhanh lại thu liễm lại. Hắn ngửa đầu ra đằng sau nhắm mắt suy nghĩ một chút rồi mới lạnh lùng mở miệng:

Thi Âm à? Nàng mà đụng đến người của ta thì ta cũng không để yên đâu! Đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta!

Thấy nam nhân tâm trạng xấu đi, phí Hằng liền thu lại vẻ cợt nhả. Vội vàng đổi chủ đề, hắn hỏi:

"Chuyện của Cực Lạc tông, huynh cứ để yên sao?"

"Ừm, cứ để chúng nhảy nhót chán đi! Phải vài năm nữa thực lực của ta mới hoàn toàn khôi phục, tốt nhất ngươi nên giữ cái mồm mình lại, Môn phái cũng thu liễm lại đi. Ngươi đừng quên cha ngươi chết thế nào!

Nam nhân nhắc tới cha làm hắn không cười nổi nữa. Hắn đáp khẽ:

"Đệ biết rồi!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play