Lâm Khinh vẫn cảm thấy hơi bất thường, phụ mẫu bởi vì phải xa nhi tử đã lâu cho nên rất dung túng để y làm loạn, hiện tại y nhạy bén phát hiện tâm trạng hai người toàn là lo lắng. Nhưng mà có gì để lo lắng chứ? Chẳng lẽ bọn họ đã nhìn ra quan hệ của y và Lam Túc?

Những thành viên khác của Lâm gia đang đứng ở cổng thấy bầu không khí hơi ngưng trọng liền biết điều tản đi mỗi người một nơi, Lâm Bắc Hà dẫn đường đi trước, còn Lam Túc kéo Lâm Khinh đi sau cùng.

"Huynh đừng căng thẳng." Lâm Khinh vẫn câu nói cũ. "Phụ mẫu của ta dễ tính lắm."

Lam Túc tỏ ra không có việc gì gật đầu, trong lòng còn đang nhớ lại trong nhẫn trữ vật có thứ gì để ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu không. Huyết tinh thảo một ngàn năm? Yêu đan cấp chín của Hoạt tử thanh đằng? Vạn năm linh tuỷ? Lúc bình thường thì không sao, giờ đây thấy thứ nào cũng thật là tầm thường.

Tự dưng Lam Túc cảm giác mình thật nghèo...

Đi vòng vèo qua mấy cái hành lang, cuối cùng cũng đến tiểu viện của một nhà Lâm Khinh, Lâm Bắc Hà vừa bước vào trong đã quay lại nghiêm mặt quát:

"Lâm Khinh! Con giải thích rõ ràng cho chúng ta đây là ai?"

"Phụ thân..." Lâm Khinh thấy hôm nay phụ thân mình có thái độ hơi lạ, chắc chắn bọn họ biết thứ gì rồi, y thăm dò. "Người đã biết rồi?"

"Hừ." Lâm Bắc Hà tức tối, không biết mới là lạ, nhìn tay hai người vẫn còn dính lấy nhau, thế mà còn giới thiệu là bằng hữu, có bằng hữu nào nắm tay nhau như vậy không? Mà nhi tử của lão ngoan ngoãn biết bao, chắc chắn là bị tên nam nhân kia dụ dỗ.

"Con lại còn hỏi à? Con vừa làm gì có nhớ không? Không phải một mình ta biết mà cả cái Lâm gia này đều biết rõ."

"Phụ thân..." Lâm Khinh lần đầu bị quát, môi mím lại. "Con..."

Y còn chưa kịp nói tiếp thì tay đã bị Lưu Lệ Phương kéo lại, nàng lời ít ý nhiều. "Vừa nãy chúng ta đều đang đứng quan sát Minh Thiên Kính, con đoán xem chúng ta nhìn thấy gì?"

Lâm Khinh ngẩn ra, vô thức nuốt nước bọt, y quên mất ngay lối vào truyền tống trận có lắp Minh Thiên Kính để phòng trộm cướp. Ừm, trộm cướp thì không thấy đâu lại bắt gặp hai người đang yêu đương vụng trộm.

Mà khoan, vụng trộm đâu, y với Lam Túc là công khai đó chứ...

Lam Túc nghe thấy Minh Thiên Kính là biết không ổn rồi, vội vàng đứng ra giải thích.

"Bá phụ bá mẫu thứ lỗi, là ta đường đột muốn Lâm Khinh dẫn về nhà, việc này không liên quan đến đệ ấy, hai người đừng trách vội."

"Không liên quan? Nó làm ra mà lại nói là không liên quan à?" Lâm Bắc Hà cau mày, "Ngươi là gì mà nói đỡ cho nó?"

Lâm Khinh chưa bao giờ thấy phụ thân ngang ngược  vậy, y vội nắm tay Lam Túc rồi khai thật.

"Phụ thân, mẫu thân, đây là Lam Túc, là... là đạo lữ của con, hôm nay con dẫn về cho hai người nhìn."

"Đạo lữ?" Lâm Bắc Hà nhướng mi, cười nhạo một tiếng. "Sao lúc nãy kêu bằng hữu?"

"Mẫu thân..." Lỗ tai Lâm Khinh đỏ lên, biết phụ thân đang cố tình làm khó mình, y bèn xách vạt áo dài rồi nhào vào lòng Lưu Lệ Phương, "Mẫu thân nói gì đi chứ."

Nhi tử muốn dỗ dành, Lưu Lệ Phương làm sao có thể giận được nữa, nàng bật cười, khẽ lườm Lâm Bắc Hà. "Nhi tử vừa mới về nhà, lão quát cái gì mà quát, để yên để ta hỏi chuyện xem nào."

Nói rồi nàng vỗ lưng Lâm Khinh, "Đứng lên đã, con còn nhỏ nữa đâu mà làm nũng."

"Vâng." Lâm Khinh rầu rĩ thả nàng ra.

Lâm Bắc Hà giật giật môi, ngậm miệng lại rồi tự giác kéo đệm ra ngồi.

Bàn gỗ trong đại sảnh có hình chữ nhật, khá thấp, trên bàn có một bộ trà cụ nhìn qua rất tinh xảo, ấm ngọc còn bốc khói nghi ngút, Lâm Bắc Hà vừa rót trà vừa thản nhiên nói.

"Được rồi, vậy thì ngồi xuống hết đi, còn đứng đó làm gì."

Lâm Khinh như được đại xá, vội vàng kéo Lam Túc ngồi xuống, hai người ngồi một bên, phụ mẫu y ngồi một bên.

"Hai ngươi quen nhau lâu chưa? Vì sao quen?" Lâm Bắc Hà không hề vòng vo mà hỏi thẳng. Lam Túc đang định trả lời thì bị Lâm Khinh đè tay lại.

"Chúng con quen nhau lâu rồi, huynh ấy chính là người đã chiếu cố con trong mấy năm kia."

Lâm Khinh nói vậy là Lâm Bắc Hà và Lưu Lệ Phương đều hiểu, thảo nào nhi tử lại bênh vực người ta dữ vậy, nhưng Lâm Bắc Hà vốn không ưa người chẳng có chính kiến, lão thấy Lam Túc cứ để nhi tử của mình phải nói hộ thì rất ngứa mắt.

"Lâm Khinh, ta đâu hỏi con."

"Dạ."

Lưu Lệ Phương khẽ nhéo Lâm Bắc Hà rồi tươi cười.

"Đây là Lam Túc đúng không? Lớn lên anh tuấn lắm." Lâm Bắc Hà thì thẳng thắn, nhưng Lưu Lệ Phương lại là người khôn khéo, nàng cẩn thận hỏi han tên tuổi hoàn cảnh gia đình của Lam Túc, còn Lam Túc thì hỏi gì đáp nấy, mãi đến lúc hắn nói đến tuổi thì cả hai người đều trầm mặc.

Lam Túc năm nay đã bốn trăm ba mươi ba tuổi, còn hơn cả tuổi bọn họ, Lâm Bắc Hà biết tu tiên không quan trọng tuổi tác, thế nhưng mà cứ nghĩ đến nhi tử nhà mình năm nay mới có chưa đến ba mươi tuổi, lão lại muốn nổi nóng.

Nếu đặt ở ngoài kia, Lam Túc với số tuổi kia, tu vi kia, Lâm Bắc Hà sớm đã phải gọi người ta hai chữ tiền bối, nhưng mà đặt vào địa vị của lão, lão hơi xoắn xuýt, dù sao thiệt thòi là nhi tử nhà mình.

Tự dưng không khí lâm vào trầm mặc, Lâm Khinh lúc này mới nghĩ ra vấn đề ở đâu, bèn kéo tay Lam Túc.

Lam Túc hít sâu một hơi, muốn đánh lạc hướng bây giờ chỉ có một cách. Hắn khẽ vung tay, một loạt kỳ trân dị bảo hiện ra rơi xuống bàn.

"Bá phụ bá mẫu, đây là một chút quà mọn ta muốn gửi đến hai người, mong hai người đồng ý để chúng ta kết khế ước đạo lữ."

Lâm Bắc Hà nhìn đống đồ vật trân quý trên bàn, thấy linh khí xung quanh bắt đầu xao động, lão cố dời mắt khỏi một cây Hoả Ngân diệp ngàn năm rồi xua tay.

"Mau cất đi, mau cất đi, kẻo có người phát hiện."

Lâm Khinh nín cười, lần lượt cầm từng món đồ bỏ vào trong một chiếc túi trữ vật trống, sau đó đưa cho mẫu thân.

"Cái này là Lam Túc hiếu kính hai người, mẫu thân giữ đi."

"Được, ta không khách sáo." Lưu Lệ Phương biết nhi tử có Hư Thiên phủ, chút món đồ này cũng không là gì, liền cầm lấy.

Lâm Bắc Hà thấy đạo lữ của mình ngầm đồng ý thì thở ra một hơi, cũng không làm khó Lam Túc nữa, hai bên nói chuyện linh tinh, không ngờ Lâm Bắc Hà lại có thể cảm ngộ được một chút về tu luyện, phải biết rằng lão chuẩn bị Độ kiếp, những kinh nghiệm này là vô cùng cần thiết.

Nhất thời lão nhìn Lam Túc cũng thấy thuận mắt hơn hẳn, thế nhưng thuận mắt thì thuận mắt, nếu mà đồng ý cho bọn họ thì dễ dàng quá.

Nghĩ đến đây lão lại hỏi:

"Ta nghe Lam thiếu hiệp cũng là một người khá nổi danh tại Nhật Nguyệt đại lục, mà Lâm Khinh lại là một tu sĩ bình thường, như vậy ta làm sao có thể tin được ngài sẽ đối tốt với nhi tử nhà ta?"

Lam Túc khẽ mỉm cười, không kiêu ngạo không nịnh nọt, hắn thẳng thắn:

"Chỉ bằng ta rất yêu Lâm Khinh, ta và đệ ấy thật lòng với nhau, cũng đã cùng nhau ký kết khế ước sinh tử. Bá phụ đừng lo, trừ khi ta chết, còn nếu không thì cuộc đời này ta sẽ mãi mãi ở bên đệ ấy.

Lâm Bắc Hà nâng mi: "Vậy hai ngươi sau này sẽ ở đâu?"

Lâm Khinh vội đáp: "Tất nhiên là Nhật Nguyệt đại lục rồi, con còn rất nhiều bằng hữu ở đó, nhưng con cũng muốn xin phép hai người về đó với con."

"Về đó?"

"Vâng." Lâm Khinh nói với vẻ đương nhiên, "Tu sĩ chúng ta không câu nệ tiểu tiết, không quan trọng là ở đâu, bây giờ linh khí của Nhật Nguyệt đại lục cực kỳ đậm đặc, rất thích hợp để phụ thân và mẫu thân tiến cấp, hơn nữa hai người không muốn ở cạnh con à?"

Lâm Khinh tuỳ ý nói vậy nhưng thật ra đã suy nghĩ rất kỹ. Lâm gia tuy giàu có nhưng chung quy từ bé đến giờ y không ở đây, ngược lại bên Nhật Nguyệt đại lục lại thân thuộc hơn rất nhiều, y muốn đưa phụ mẫu về đó, sau này có gì còn chiếu cố nhau.

Lưu Lệ Phương không trả lời Lâm Khinh mà cười nói:

"Thôi nói chuyện mệt rồi, Lâm Khinh dẫn người về phòng nghỉ ngơi đi, chút nữa ta sẽ sai người đãi tiệc, kiểu gì cũng phải thông báo cho mọi người biết về Lam Túc."

"Có nên không mẫu thân," Lâm Khinh ngập ngừng, cảm thấy việc này quá thừa thãi. "Con sợ..."

"Sợ gì chứ?" Lưu Lệ Phương ngắt lời y, "Đằng nào lúc con hôn hắn, toàn bộ Lâm gia từ trên xuống dưới đều nhìn thấy thông qua Minh Thiên Kính."

Lâm Khinh: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play