La Minh ngẩn người, lại không chắc chắn người trước mặt có phải là Lâm Khinh không, tại vì bọn họ cũng mười mấy năm rồi chẳng gặp nhau, nhưng người bên cạnh rõ ràng là Lam Túc mà.
Đúng lúc này Lam Túc truyền âm cho Lâm Khinh:
"Đây là La Minh, ngồi đối diện là Hàn Phi Dương, hai người này từng ở cùng môn phái với chúng ta, tuy nhiên tiếp xúc không nhiều, đệ có thể giao tiếp." Lam Túc chần chừ một lát rồi nói tiếp. "Nghe nói hai người này cũng là một đôi."
Lâm Khinh gật đầu, mỉm cười thân thiện. "La Minh, Hàn Phi Dương, đã lâu không gặp hai huynh."
La Minh nhăn mũi, nghe mấy lời xã giao này thấy hơi gượng gạo, làm hắn bỗng nhiên chẳng biết nói gì tiếp.
"Từ dạo lệnh tôn ngã xuống đã không gặp lại, hai người bây giờ ra sao rồi?" Lam Túc chủ động chào hỏi.
Thân phận Lam Túc ở Nhật Nguyệt đại lục này còn ai mà không biết chứ. La Minh và Hàn Phi Dương không dám qua loa, vội đáp.
"Cảm ơn Lam tông chủ đã hỏi thăm, chúng ta bây giờ là tán tu, nay đây mai đó, chủ yếu đi khắp nơi để tìm kiếm linh thảo, luyện đan sống qua ngày."
Lam Túc khiêu mi, mỉm cười. "Tông chủ gì chứ? Ta đã không làm tông chủ lâu rồi, các ngươi làm bằng hữu của Khinh nhi cứ gọi ta Lam Túc là được."
"Vâng, Lam ca." Hàn Phi Dương sốt sắng gọi.
"Này." Lâm Khinh không chen vào nổi, kéo Lam Túc lại rồi nói với hai người. "Các huynh sang đây ngồi, chúng ta nhân cơ hội này hàn huyên chuyện cũ."
"Được thôi, chỉ sợ hai người thấy phiền."
Lâm Khinh xua tay: "Không phiền, không phiền!"
La Minh và Hàn Phi Dương khá thoải mái, hai người nhanh chóng xếp thêm ghế, sau đó gọi tiểu nhị lấy thêm vài món ăn.
Lam Túc rót rượu cho cả bốn người.
Lâm Khinh tuy không nhớ bọn họ là ai nhưng rất vui khi gặp được bạn cũ, bây giờ y mới biết thì ra trong mắt tất cả người dân ở đại lục này, y với Lam Túc đúng là đạo lữ với nhau.
"Không ngờ ngươi đã trở lại đó, mấy ngày hôm nay đi đâu ta cũng nghe nói đến ngươi."
Lâm Khinh nghe mà sợ, vội vàng hỏi.
"Lúc nãy ta nghe huynh nói đến lời đồn, là lời đồn gì về ta sao?"
La Minh cười cười, "Đúng vậy, lời đồn bắt đầu từ ngày hôm qua, nói ngươi đã trở lại. Không ngờ ngày hôm nay ta đã được gặp."
Lâm Khinh kinh hãi, tin tức hiện tại lưu thông nhanh vậy sao? Y nhìn sang Lam Túc.
Lam Túc thản nhiên quàng qua vai Lâm Khinh kéo vào người, hôn phớt lên má y.
"Đúng vậy, đã trở lại."
Hai người Hàn Phi Dương và La Minh nhìn thấy tình cảnh này thấy rất bình thường, chỉ có Lâm Khinh cứng đờ người.
Nhưng mối quan hệ của hai người là đạo lữ, y không tiện hất tên vô sỉ bên cạnh ra, đành miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ với hắn làm một đôi tình nhân ngọt ngào.
Lam Túc cũng chứng minh được độ dày của da mặt, liên tục tìm cớ chiếm tiện nghi của y.
Cũng may sau đó rất nhanh Lâm Khinh đã bị các món ăn nơi đây thu hút, thịt yêu thú được chế biến rất tuyệt, ngon hơn hẳn ở Không Minh đại lục.
Lam Túc nhìn Lâm Khinh ăn một cách nhiệt tình thì cũng thấy vui mắt, chỉ có hai người bên kia là kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
Thịt yêu thú đó đâu phải là thứ vớ vẩn đâu mà Lâm Khinh ăn nhiều vậy? Không sợ bội thực linh lực à?
Nhưng mà cơ thể Lâm Khinh bây giờ như cái động không đáy, cảm giác lúc nào cũng thiếu hụt linh lực, dù có hấp thu bao nhiêu cũng không đầy.
Cơm no rượu say, bốn người bắt đầu nói về những chuyện cũ. Nếu là bình thường, Lam Túc sẽ ngồi im để Lâm Khinh nói, nhưng mà bây giờ lại ngược lại.
Lâm Khinh ngồi cười trừ, Lam Túc nói chuyện.
Hàn huyên một lát Lâm Khinh mới biết nơi này rất gần địa phận của Huyền Phong môn cũ, lúc ăn xong La Minh ngỏ ý muốn đi thăm chốn cũ, cả ba người còn lại đều đồng ý.
Mặc dù nơi ấy bây giờ chỉ là một mảnh đất trống.
Nhưng điều làm cả bọn kinh ngạc không thôi ấy vậy mà xung quanh Huyền Phong môn lại có hộ sơn đại trận, bậc thang từ dưới chân núi đi lên vẫn y hệt như xưa.
Ngoại trừ Lâm Khinh, ba người còn lại đều hoang mang, đây là có chuyện gì?
Lam Túc rời xa Tu Chân giới đã lâu, không hề biết chuyện này, ba người ngự kiếm bay lên, Lam Túc giơ tay búng ra một chỉ, hộ sơn đại trận đã mất đi hiệu lực.
Ngay sơn môn có một tấm biển viết ba chữ Huyền Phong môn màu vàng kim trông rất khí thế.
"Là ai xâm nhập trái phép???" Vài tiếng nói cất lên, cả bọn nhìn qua, toàn là mấy đệ tử có tu vi Luyện Khí kỳ, nhìn mặt tầm mười ba, mười bốn tuổi.
Lâm Khinh khựng lại, nhíu mày nhìn nơi này, đúng là hơi quen thuộc.
Lam Túc, La Minh và Hàn Phi Dương trợn mắt nhìn quang cảnh phía trước mặt, dù còn kém xa trước kia, nhưng mà nơi đây đã bắt đầu có hình có dáng, giống như Huyền Phong môn đã trở lại.
La Minh mặc kệ mọi người, chạy như bay về phía ngọn núi quen thuộc, khoé mắt đỏ ửng.
Lâm Khinh không hiểu tại sao, y ngơ ngác quay sang hỏi Lam Túc.
"Hắn chạy đi đâu vậy?"
"Hoả Đan phong, nơi đó là phương hướng Hoả đan phong, là nơi ngày xưa đệ từng bái sư. Chắc hắn tức cảnh sinh tình, dù sao hắn cũng sinh ra và lớn lên ở nơi này."
Lâm Khinh ngơ ngác. Trong lòng có một thứ gì đó muốn vỡ ra.
Người ùa ra càng lúc càng đông, Lâm Khinh ngạc nhiên:
"Sao các ngươi bảo nơi này chỉ là bãi đất trống, ta thấy có khá nhiều người ở đây đó chứ?"
"Để ta kiểm tra đã."
Lam Túc phóng đại thần thức, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở nơi đã từng là Linh Sương phong trước kia, hắn hơi sững người lại.
Đang định kéo Lâm Khinh đi gặp người quen cũ thì bỗng một đoàn người kêu lớn.
"Lam tông chủ, Lâm Khinh, hai người về rồi!!!"
Lâm Khinh nhìn những khuôn mặt xa lạ mà nhiệt tình này thì sững sờ, một giọt nước mắt ở khoé mi lăn dài trên má, y mấp máy môi mà không thể nói thành lời.
Lam Túc truyền âm.
"Đây đều là những huynh đệ thân thiết của đệ ở môn phái trước kia, người mặc áo xanh gương mặt thật thà đang khóc kia tên là Lưu Tả Ý, là đại sư huynh của đệ, còn người cao cao mím môi đứng cạnh là nhị sư huynh Mạnh Bân. Hai người một thấp một cao mặc áo vàng kia là Vũ Tinh Hà và Trương Phong Thắng."
Lưu Tả Ý lao đến, chẳng để ý đến Lam Túc mà ôm chầm lấy Lâm Khinh, nước mắt không ngừng chảy ra, thật ra bọn họ đều tưởng Lâm Khinh đã chết, không ngờ y còn có thể trở lại.
Lâm Khinh cũng bị xúc động lây, nhất thời cả đám ôm nhau khóc lóc, Lam Túc thấy vậy lắc đầu, hắn nhún chân, lướt qua không gian, dừng lại ở đỉnh Linh Sương phong.
Lam Túc mở lời: "Đệ làm vậy để làm gì?"
Người đang đứng chắp tay đằng kia chính là Phí Hằng, là người mà Lam Túc từng tin tưởng nhất, rồi cũng phản bội hắn một cách đau đớn.
Cũng may ngày đó hắn có lương tâm, chỉ đem giấu đám Phí Khanh và những đệ tử nòng cốt của Thiên Huyền tông đi, nếu không chắc chắn Lam Túc sẽ không tha cho hắn.
Phí Hằng quay đầu lại, thở dài.
"Cuối cùng ta cũng không buông bỏ được nơi này, thôi cứ cho là ta chuộc tội đi, ta sẽ cố gắng tái hiện một Huyền Phong môn huy hoàng nhất." Phí Hằng ngừng một chút rồi nói tiếp. "Thật ra ta làm việc này mấy năm rồi, cũng may là những người còn lại đều đồng ý đi theo ta, lứa đệ tử mới chiêu mộ cũng rất có tiềm năng... Có lẽ, tương lai nơi này rồi sẽ có chỗ đứng trên Tu Chân giới."
Lam Túc thở dài. "Ta cũng không muốn chấp nhặt làm gì, đệ muốn làm sao thì làm, dù sao y cũng đã trở về..."
Phí Hằng im lặng, sau đó mỉm cười, "Trở về là tốt, dù sao ta còn nợ y một lời xin lỗi."
"Hừm," Lam Túc nhướng mày. "Hãy đứng trước mặt đệ ấy mà xin lỗi."
"Được." Phí Hằng dứt khoát đáp.
Lúc hai người đi xuống quảng trường, nơi đây đã tụ tập đầy đủ tất cả mọi người từ đệ tử lẫn trưởng lão của Huyền Phong môn, Lam Túc kinh ngạc khi Phí Hằng đã chiêu mộ lại được tất cả các trưởng lão còn sót lại của Thiên Huyền tông, thậm chí còn chiêu mộ được hai tán tu Độ Kiếp kỳ làm trưởng lão.
Lâm Khinh đang cười thật vui vẻ, đôi mắt cong cong nhìn mọi người nói chuyện, tâm nguyện của y là tìm được trí nhớ, về lại chốn cũ và cứu lại sư phụ.
Nguyên liệu để đúc lại thân xác có rồi, chỉ là phải kiếm tài vật nhanh chóng ôn dưỡng linh hồn của lão nữa là đủ.
Lâm Khinh và Lam Túc ở đây hết nửa ngày, đến lúc rời đi Lâm Khinh để lại một số lượng linh thạch khổng lồ, lại bắt Lam Túc đích thân chôn hai đoạn linh mạch thượng phẩm xuống dưới đất, một loạt hành động làm mọi người từ choáng váng đến run sợ.
Lâm Khinh bây giờ thứ không thiếu nhất là linh thạch, y còn có cả một Hư thiên phủ chứa đầy tài vật, hơn nữa Lâm gia không có gì ngoài linh thạch, y hiện giờ giống y như nhà giàu mới nổi, vung tiền như rác.
Đến khi chia tay đại sư huynh rồi trở về, tâm tình Lâm Khinh thật tốt, liên tục cười nói.
Lam Túc cảm thấy đây là thời cơ hiếm có, hai người vừa về đến nhà hắn đã đè Lâm Khinh lên tường, ái muội thở vào tai y.
"Bây giờ đệ đã tin chưa? Ai cũng biết ta là đạo lữ của đệ, ấy vậy mà đệ còn không chịu trách nhiệm nữa."
"Ta... ta..." Lâm Khinh luống cuống, lắp bắp. "Lam Túc, cho ta thêm chút thời gian, ta còn chưa nhớ lại..."
"Khinh nhi." Âm thanh trầm ấm quẩn quanh tai, Lam Túc thì thầm. "Nhưng mà ta không chờ nổi nữa, gần ba ngàn ngày xa nhau rồi, ta không chờ nổi nữa..."
Lâm Khinh ngẩn người, nhìn nam nhân lẽ ra phải oai phong một cõi giờ đây có thái độ gần như van vỉ cầu xin mình, tim của y đập thình thịch trong lồng ngực, bối rối không biết làm sao nữa.
"Ta..."
Lam Túc không chần chờ, vội vàng hôn xuống, cướp hết những lời mà y định nói. Lâm Khinh lúc đầu hơi cuống, về sau cũng nhắm mắt thuận theo.
"Thôi thì đằng nào cũng thế, Lam Túc còn đẹp thế này, dù sao y cũng có lời."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT