Tử Hi hơi khựng người lại, quay sang dùng gương mặt lạnh nhạt giải thích. "Ta biết một chỗ có thể trú ẩn rất tốt. Các ngươi cứ đi theo ta."
"Không được." Vân Lãng đứng ra can ngăn. "Rõ ràng địa điểm tổ chức đại hội cách tông môn chúng ta rất gần, hơn nữa xung quanh đó vài dặm đều là địa bàn của Thiên Huyền tông, ma tu có tài ba hơn nữa cũng không dám tấn công. Về tình về lý chúng ta đều phải về tông môn trước mới đúng."
Phí Khanh bên cạnh gật đầu. "Đúng vậy."
"Các ngươi muốn gì? Muốn làm phản à?" Tử Hi hơi mất kiên nhẫn, sẵng giọng. "Tông môn có tiếp ứng ở gần đây. Ta là trưởng lão đã nhận được lệnh của tông chủ đi làm việc, chẳng lẽ các ngươi lại nghi ngờ ta?"
Phí Khanh là đệ đệ của Lam Túc. Gã chưa bao giờ nghe nói Thiên Huyền tông có điểm tiếp ứng ở phía nam. Hơn nữa nơi đây cách Ma La sâm lâm thật gần. Qua Huyễn phù thần trận là nơi ở của ma tu rồi.
Từ xưa đến nay nơi này vốn là hai thế lực Kiếm Minh tông và Cực Lạc cung tranh chấp, có lý nào Thiên Huyền tông lại chen chúc tới đây.
Nàng ta nhất định đang nói dối.
Phí Khanh miết hạt phật châu trên cổ, tính toán một hồi rồi nói. "Tử Hi tiên tử. Hay là chúng ta cứ về tông môn trước đã."
"Ngươi." Tử Hi tiên tử mím môi. "Phí Khanh. Ngươi đừng quá phận."
Mấy vị trưởng lão lúc này cũng chần chừ. Đừng nhìn Phí Khanh mới Tu vi Nguyên anh mà coi thường. Thật ra tám phần đệ tử đời tiếp theo đều nghe lời gã răm rắp. Hơn nữa ở đây còn có Vân Lãng nữa. Hai người này là trụ cột của đệ tử trẻ Thiên Huyền tông. Gã chỉ cần nói một câu, có thể tất cả các đệ tử ở đây đều nghe theo.
"Tử Hi trưởng lão. Hay là chúng ta nghe theo lời Phí sư điệt đi. Dù sao từ đây về tông môn rất gần."
Tử Hi tiên tử mất kiên nhẫn, khoát tay một cái, từ trên người tơ trắng bay ra thành một mạng lưới bao toàn bộ mọi người lại. Động tác nhanh chóng đến mức không ai kịp phản ứng.
Dị biến phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều không tránh thoát, chỉ một lát là chân tay người nào người nấy liền vô lực.
"Tử Hi trưởng lão, ngươi làm gì vậy?" Trương trưởng lão biến sắc, không tin nổi mà nhìn nàng. Phải biết trong tông môn nàng là tiểu sư muội của Lam tông chủ, thân phận cực cao, có thể nói một nửa Thiên Huyền tông đã là của nàng. Vì sao nàng lại...
"Ta làm gì à? Để các ngươi nghe lời chút thôi."
Tử Hi lười nguỵ trang, uy áp tu vi Đại thừa kỳ tràn ra, bắt ép mọi người phải khom lưng quỳ gối.
Lúc này đây tất cả mọi người trên dưới tông môn đều kinh ngạc. Thế mà Tử Hi lại có tu vi Đại thừa kỳ? Nàng ta rốt cuộc ẩn giấu sâu đến mức nào.
"Tử Hi trưởng lão. Ngươi muốn đem chúng ta đi đâu?" Trương trưởng lão nổi tiếng thẳng tính, không màng danh lợi, nhưng luôn đem trung thành đặt lên đầu. Với lão sinh ra ở Thiên Huyền tông, chết cũng là người Thiên Huyền tông. Lão cố gắng khuyên nhủ:
"Tử Hi tiên tử, coi như ta cũng nhìn ngươi lớn lên, hãy mau quay đầu lại đi. Lam tông chủ là đại sư huynh của ngươi mà? Ngươi sao có thể phản bội sư huynh đệ của mình như thế, ngươi không thấy có lỗi với sư phụ ở trên kia à?"
Tử Hi trực tiếp cho lão một cái cấm ngôn. Để mặc lão nghẹn đến mặt đỏ tía tai.
"Chết đến nơi rồi mà còn nói nhiều. Yên tâm. Cái chết của tất cả các ngươi sẽ rất có ích. Tương lai cả tu chân giới sẽ phải biết ơn Thiên Huyền tông chúng ta."
Trương trưởng lão hốt hoảng, "Ngươi muốn làm gì?"
Cảm thấy những người ở đây bây giờ chỉ như con kiến hôi, không đủ sức uy hiếp với mình. Tử Hi cười phá lên.
"Còn làm gì nữa, lợi dụng sức mạnh của các ngươi để khai mở trận pháp thôi. Giáo chủ sẽ triệu hồi Thế giới chi tâm, lúc đó ở đại lục này làm gì còn người nào có thể uy hiếp chúng ta được."
Gương mặt Tử Hi tiên tử giờ đây vặn vẹo, đôi mắt không còn lạnh nhạt như thường ngày mà chứa toàn cuồng bạo.
"Các ngươi cứ yên tâm làm đá kê chân cho chúng ta. Nhanh thôi... sẽ rất nhanh thôi."
Phí Khanh gương mặt âm trầm đứng đằng sau, tuy bị áp chế đến không đứng nổi nhưng vẫn cố gắng bóp nát viên đá ở trên tay.
Phi hành hình thuyền phi nhanh vun vút về phía nam, càng gần huyễn phù thần trận, đám đệ tử mỗi lúc một tuyệt vọng hơn.
***
Cùng lúc đó ở gần Huyễn phù thần trận đang đứng một đoàn người do Lý Hạo Dương dẫn đầu, còn đối diện là Diệp Mạch và Hoa Vô Tình.
"Lý Hạo Dương. Một tháng trôi qua rồi. Dạ Huyền đâu? Sao ta vẫn chưa gặp được người???"
Hoa Vô Tình nóng nảy nói. Lẽ ra y không nên tin tên khốn Lý Hạo Dương này, cứ thế đến gặp Dạ Huyền thì hơn.
Lý Hạo Dương vung tay, không gian xảy ra gợn sóng, sau đó là hình ảnh từ từ hiện lên.
Dạ Huyền đang nằm đó không rõ sống chết, khuôn mặt an tường như đang ngủ say. Nhìn thế này trông hắn giống Hoa Vô Tình đến tám phần.
"Dạ Huyền đang ngủ rất ngon, nhưng mà Huyễn Phù thần trận còn chưa được phá thì hắn cũng rất khó để tỉnh lại. Diệp Mạch ngươi xem thế nào đi, ta cũng không có kiên nhẫn lắm đâu."
"Ngươi." Hoa Vô Tình nhìn thấy hình ảnh đó thì giận điên lên, nhi tử ở gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời, không cách nào chạm vào.
"Rõ ràng là chúng ta đã thống nhất sẽ phá bỏ Huyễn Phù thần trận rồi, ngươi có biết những người đã chọc giận ta chưa ai sống được tốt sao?"
"Biết, biết rõ chứ." Ánh mắt Lý Hạo Dương đột nhiên trở nên lãnh lệ. "Ta chính là ví dụ tốt nhất này. Một vạn năm... một vạn năm bị nhốt lại, các người có khi nào nghĩ qua cảm nhận của ta?"
Diệp Mạch lạnh lùng nói:
"Đó là do ngươi tự làm tự chịu."
"Diệp Mạch ngươi im đi. Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu." Lý Hạo Dương nghiến răng nghiến lợi nói. "Hoa Vô Tình, rốt cuộc ngươi có phá trận không thì bảo. Ta nói cho ngươi biết, xung quanh nơi Dạ Huyền nằm, ta đã cài vô số Hoả phù, chỉ cần một câu ra lệnh của ta, nơi đó sẽ chìm trong biển lửa."
Hoa Vô Tình rơi vào thế bị động, đành cắn răng gật đầu.
"Được. Ta phá."
Mắt Lý Hạo Dương loé sáng, miệng nhếch lên.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."
Hoa Vô Tình không hề biết là Dạ Huyền giờ đây cũng chẳng phải đang ngủ say. Hắn bị Lý Hạo Dương sai đi làm nhiệm vụ điều khiển đội quân ma tu đi chuẩn bị cho trận chiến quyết định. Nhưng thật ra ý muốn phá bỏ Huyễn Phù thần trận của Hoa Vô Tình cũng đã hình thành từ lâu rồi.
Nuôi một trận pháp cũng rất tốn kém, từ lâu tu chân giới đã vì việc này mà tranh cãi rồi, bây giờ y cũng chỉ kiếm một cái cớ để phá bỏ thôi.
Lý Hạo Dương vẫn luôn nói mong muốn của gã là có một ngày đánh thắng được phe tu sĩ, để ma tu có thể đặt chân lên Nhật Nguyệt đại lục, nhưng thật ra sống chết của ma tu gã chưa bao giờ để tâm.
Lý Hạo Dương có tham vọng lớn hơn nhiều lần, gã muốn mở đại trận triệu hồi Thế giới chi tâm.
Nghe đồn đây chính là bản nguyên, là quy tắc của thế giới, Nhật Nguyệt đại lục thiếu đi quy tắc nên mới không có cách nào để phi thăng.
Gã tin rằng nếu nắm được Thế giới chi tâm, gã sẽ một bước lên trời, lúc đó thì một cái Nhật Nguyệt đại lục bé cỏn con này cũng chẳng là gì cả.
Đại trận này có tên là Phệ Huyết cổ trận.
Nhưng mà đại trận viễn cổ này cần rất nhiều máu tươi để làm vật dẫn, hơn nữa còn cần một trăm tu sĩ tuổi dưới năm mươi để làm cống phẩm.
Muốn có máu tươi cũng dễ. Cứ phát động chiến tranh, chẳng phân biệt địch chết hay ta chết, máu chảy xuống đất là được.
Từ xưa đến nay nhất tướng công thành vạn cốt khô, Lý Hạo Dương đạt được mục đích là được, những thứ như sinh mạng người chưa bao giờ nằm trong sự quan tâm của gã.
Một trăm tu sĩ dưới năm mươi tuổi chắc có lẽ sắp đến đây rồi. Hoá ra đám tu sĩ cũng chỉ là lũ ngu si, hứa hẹn một chút là có thể bán đứng đồng bào của mình.
Thứ có thể khởi động Phệ Huyết cổ trận là máu, nhưng mà không ai biết thứ mấu chốt để duy trì nó lại là một thứ khác.
Lý Hạo Dương nhìn chăm chú thiếu niên mỹ mạo vô song Hoa Vô Tình đang vùng vẫy biến thân thành một con Hoả xích long cao trăm trượng, Hoả xích long bay vòng quanh Ma la sâm lâm một vòng rồi lao lên không trung, ánh mắt của Lý Hạo Dương dần dần sáng lên.
Hoa Vô Tình, chính là ngươi không chọn ta, bây giờ đừng trách ta độc ác.
Ngươi và Diệp Mạch khốn kiếp kia cùng xuống địa ngục hết đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT