Cuối cùng Lam Túc đành chia tay Lâm Khinh. Sức mạnh trong cơ thể hắn đang dần bộc phát, cần phải vào từ đường ngay bây giờ. Tuy vậy hắn vẫn dặn dò thật kỹ.

"Đệ vào Bích động không được tin tưởng bất cứ người nào. Những người được bồi dưỡng để thừa kế ở Lam gia tuyệt đối không có ai đơn thuần, kể cả là hài tử. Còn truyền thừa thì không cần cưỡng cầu. Đệ tìm được thì được mà không cũng chẳng sao. Nên nhớ an toàn là trên hết."

Lam Túc mặc kệ bao nhiêu trưởng bối ở bên cạnh, hôn khẽ lên khoé miệng Lâm Khinh. Truyền âm một câu vào tai y.

"Trong đó là nguy hiểm cực độ, cũng có thể là cơ duyên. Nếu có cơ hội kết anh thì cứ thuận theo tự nhiên. Thanh liên quyết lúc đó sẽ có bất ngờ cho đệ."

Lâm Khinh lắng nghe thật kỹ rồi gật đầu. Nhìn Lam Túc mãi, cuối cùng mới nặn được một câu.

"Ta biết huynh cũng cần độ kiếp. Lần sau gặp lại, ta muốn nhìn huynh còn khoẻ khoẻ mạnh mạnh đứng trước mặt ta."

"Được. Đệ yên tâm, ta sao có thể để đệ một mình chứ."

Hai người chia hai con đường. Lam Túc dứt khoát không quay đầu lại, bước thẳng vào từ đường.

Trong từ đường có một chiếc chìa khoá cũ kỹ đặt ở giữa ban thờ bài vị tổ tông. Lam Túc bước vào quỳ xuống, thành kính dập đầu rồi mới đứng lên lấy chiếc chìa khoá đó rồi cắm vào một chiếc cửa gần đó.

Cửa mở ra, không gian lôi điện ngang dọc khắp nơi. Lam Túc nhìn thấy mục tiêu của mình đặt ở giữa không gian, liền tiến về phía đó.

Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời Nhật Nguyệt đại lục bắt đầu kéo đến, quang cảnh giống hệt ngày tận thế. Bầu trời hoá thành màu tím thẫm, từng tia lôi vân xen lẫn tầng mây. Khung cảnh này làm tất cả mọi người đều hoang mang đến tột độ.

Ngay cả đại hội tông môn cũng phải dừng lại, bất an nhìn lên trời.

"Có người độ kiếp, nhưng kiếp này không hề bình thường. Rốt cục là ai?"

Cuồng phong nổi lên thổi bay cây cối cát bụi khắp nơi rồi hình thành nên một lốc xoáy lớn chưa từng thấy, mà trung tâm lốc xoáy lại ở phía tây đại lục.

"Tử vong sa mạc. Lốc xoáy đến từ tận cùng của Tử vong sa mạc. Rốt cục là ai độ kiếp chứ?"

Phàn Thiên Dật giật mình, Tử vong sa mạc có tu sĩ độ kiếp, mà hai người bữa trước cũng đến đó, liệu có mối liên quan đến nhau không?

Nhưng ai mà chẳng biết Lam Túc của Thiên Huyền tông từ lâu đã là Đại thừa kỳ đại viên mãn. Chẳng lẽ hắn độ kiếp phi thăng.

Nếu đây là sự thật, há phải chăng hắn đã tìm được cách để phi thăng. Nếu thế thì đại lục này sẽ sôi trào vì tin tức này.

Phàn Thiên Dật đứng ngồi không yên, nhưng không dám đi chứng thực mà chỉ yên lặng chờ đợi.

Bầu trời càng ngày càng tối. Tro tàn bay khắp nơi, khung cảnh hệt như ngày tận thế. Đại hội tông môn dấy lên một trận xôn xao, lúc này vài vị đứng đầu tu chân giới mới đứng lên trấn an mọi người.

Phương Chi Dực đại diện mọi người phóng một tia thần niệm bắn thẳng điểm đến là Tử Vong sa mạc, nhưng không ngờ luồng thần niệm này lại mơ hồ bị chặn đứng. Phương Chi Dực cả kinh. Người nào mà có thể chặn lại thần niệm hùng mạnh của tu sĩ Đại thừa kỳ?

Hắn y nguyên nói cho các thành phần cao cấp của tu chân giới. Mọi người bàn bạc rồi dứt khoát không tìm hiểu nữa, nhỡ may lại chọc tức đại năng nào đó.

Thật sự đây là cảnh tượng tiền vô khoáng hậu chưa từng nhìn thấy trong lịch sử tu chân giới, ai không biết còn tưởng là ngày tận thế.

Nhất là những tu sĩ ở tử vong sa mạc, bụi cát mù mịt đầy trời, trừ tử vong chi thành có kết giới bảo vệ, các nơi khác không chỗ nào không bị ảnh hưởng. Toàn bộ không gian nhiễm màu vàng nhạt, hạt cát li ti bay trong không khí, tất cả yêu thú lẫn tu sĩ lân cận đều phải kiếm nơi để trốn.

Ở trong cấm địa của Lam gia. Lam Túc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Linh cảm của hắn đã đúng. Không ngờ lại là Cửu thiên lôi kiếp, loại lôi kiếp nguy hiểm bậc nhất, mới có Phong kiếp mà đã làm nhật nguyệt biến sắc.

Người có thể sống sót dưới kiếp này quá ít. Lam Túc không chắc chắn mình có thể thành công, đành phải nhờ tới bảo vật trấn trạch của Lam gia.

Bỗng nhiên trong người bộc lộ khí thế mạnh mẽ, Phong kiếp đang dần dần chuyển sang Tiên thiên phong, từng lưỡi dao sắc bén từ trong thân thể bùng ra.

La bàn đoạt mệnh lơ lửng trên đầu, kim tự động quay tít, kích thích vật thể ở giữa khối trụ sáng lên, từ từ bay lên trời. Hai pháp bảo thiên cấp cùng phát ra ánh sáng chói loà, sau đó kỳ tích xuất hiện, cả hai bắt đầu hợp nhất. Một món pháp bảo màu đen ngòm không rõ phẩm cấp được sinh ra.

Bên ngoài cấm địa, gia chủ và trưởng lão Lam gia vừa mừng vừa lo. Lam Túc là hi vọng của bọn họ cho nên dù chỉ một phần vạn khả năng bọn họ cũng không hi vọng hắn ngã xuống.

Thiên mệnh sẽ hướng tới ai?

Còn phụ mẫu Lam Túc thì thản nhiên như thường, nhi tử từ nhỏ làm việc gì cũng có mục đích, không để trưởng bối phải phiền lòng bao giờ. Bọn họ lại lo cho Lâm Khinh hơn. Lúc nãy được người báo cho quyết định của gia chủ, cả hai muốn gặp Lâm Khinh một lần cũng không được.

Tội nghiệp đứa nhỏ. Bích động là nơi nguy hiểm trùng phùng. Sơ sẩy cái là mất mạng ngay.

Lâm Khinh không hề biết gì về chuyện bên ngoài, vừa chia tay Lam Túc xong đã bị dẫn đến đại sảnh. Ở đây tập trung hơn ba mươi thanh thiếu niên của Lam gia, tu vi không đồng đều, có một vài người tu vi Nguyên anh, còn chủ yếu là Kim đan, thậm chí có hai thiếu niên còn khá trẻ tu vi Trúc cơ.

Đám thanh thiếu niên này nhìn thấy lão gia chủ dẫn theo một thiếu niên mặt mũi non nớt thì đứng nghiêm, quy quy củ củ chào hỏi:

"Chào lão gia chủ."

Lão gia chủ phẩy tay, cố tình giới thiệu thân phận Lâm Khinh.

"Các ngươi đến đủ chưa? Đây là người của Lam Túc. Một lát nữa cũng sẽ vào Bích động, các ngươi hãy 'chiếu cố' y cho tốt."

"Vâng, thưa trưởng lão." Tiếng hô đều đặn vang lên, một loạt ánh mắt không kiêng kị gì thăm dò từ đầu đến chân Lâm Khinh.

Lâm Khinh híp mắt, đầu hơi cúi xuống, gương mặt tràn đầy thanh lãnh, băng khí tức từ trên người tràn ra khiến đám thanh thiếu niên không thoải mái lùi về phía sau, một số tu vi yếu lập tức chết tâm, chẳng dám dò xét nữa.

Lão gia chủ này thật có ý tứ, không giới thiệu bằng hữu, không giới thiệu đạo lữ mà cố tình giới thiệu Lâm Khinh là người của Lam Túc, lại còn chiếu cố. Đây là cố tình đẩy y vào thế yếu còn gì...

Lâm Khinh nhìn người tu vi cao nhất ở đây. Nguyên Anh hậu kỳ, là một tu sĩ cao ráo, đôi mắt có ba phần tương tự với Lam Túc. Chắc là huyết mạch khá gần.

Nguyên anh hậu kỳ. Bằng này còn chưa đủ làm khó Lâm Khinh.

Gia chủ Lam gia lại nói tiếp.

"Các ngươi có mười ngày, truyền thừa rất nhiều, ai đạt được cơ duyên nào thì đều thuộc về riêng người đó. Không cho phép hạ sát thủ. Trước khi vào trong hãy đeo thứ này vào."

Nói rồi tay lão xoè ra, từng chiếc vòng tay bằng ngọc bay ra.

Mỗi người chộp lấy một cái đeo vào, Lâm Khinh cũng không ngoại lệ. Chiếc vòng này truyền đến vị trí của mỗi người đeo nó.

Lâm Khinh nhìn sang tấm vải lớn ở đại sảnh. Hình ảnh của mọi người lập tức hiện thành một chấm xanh.

"Nếu ai cảm thấy cực độ nguy hiểm, hãy ấn vào hạt ngọc màu xanh trên chiếc vòng. Đây là một truyền tống phù khá hữu dụng, nó sẽ giúp các ngươi rời khỏi Bích động một cách an toàn."

Gia chủ dặn dò đám thanh thiếu niên xong lại cảnh cáo.

"Tất nhiên là người mà không nhận được truyền thừa sẽ bị loại. Lúc đó tài nguyên một năm sau sẽ bị cắt đứt. Các ngươi cứ liệu mà làm."

Gia chủ quay sang nhìn Lâm Khinh, môi hơi nâng lên. "Còn vị đạo hữu này, ngươi biết kết cục của việc không nhận được truyền thừa rồi chứ?"

"Ta biết rõ, gia chủ không cần nhắc nhở. Trái lại ta cũng cần nhắc người biết, nếu ta đạt được truyền thừa gì đó, Lam gia đừng hòng đòi lại."

"Được được. Lúc đó thì chúng ta là người một nhà rồi, chúng ta cũng không câu nệ vài thứ tiểu tiết."

Lam gia gia chủ chỉ dặn dò vậy rồi đứng im tại chỗ. Còn Lâm Khinh và đám thanh thiếu niên thì được một quản sự dẫn đến Bích động.

Quản sự này rất kính nể Lam Túc, trên đường đi ưu tiên giới thiệu với Lâm Khinh.

"Tiểu công tử, Bích động thuộc về Bích Xích Thánh tôn. Ta nghe đồn đã rời khỏi phiến thế giới này. Bích động chính là nơi tiền bối ngộ đạo. Nơi này thời gian mở tuỳ ý, bên trong là vô tận sát khí, nhưng ngược lại thì cơ duyên rất nhiều, công tử cứ thuận theo dòng chảy của sát khí có khi sẽ kiếm được thứ thích hợp với mình..."

"Ta biết rồi, cảm ơn quản sự."

Đám thanh thiếu niên cực kỳ tò mò về thiếu niên mới tới này. Gương mặt non choẹt nhưng tu vi lại khá cao, Lâm Khinh thành công làm cả đám kiêng kị.

Cửa vào Bích động sâu hun hút. Lâm Khinh nhìn từng người từng người tiến vào, y cũng nhanh nhẹn đi theo, đến khi chạm vào một khoảng không gian khác, Lâm Khinh liếc cả đám người, mặc kệ sát khí đang ập tới cuồn cuộn, dùng phi độn biến mất trong nháy mắt.

"Người đâu rồi???"

"Thật cuồng vọng, dám phi độn trong Bích động, đúng là tự tìm đường chết."

Thanh niên tu vi cao nhất nở một nụ cười lạnh lẽo, sát khí trong mắt nhàn nhạt tuôn ra.

"Thôi hãy cầu nguyện y không gặp phải chúng ta. Giờ thì đi thôi."

Lâm Khinh phi độn một đoạn ngắn thì dừng lại, y cảm giác lạc vào một chiều không gian khác, ở nơi đây bầu trời đều là tinh vân sáng rực, dưới đất không có một ngọn cỏ mọc lên, sát khí đặc sánh như hoá thành thực thể.

Đang định cử động thì tiểu Thất và tiểu Bạch từ trong tay áo xông ra, mỗi con bay về một hướng, Lâm Khinh không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn chúng bay đi.

"Vèo."

Một tia sát khí bay tới, vài sợi tóc của Lâm Khinh bay lả tả, y kinh sợ ngẩng đầu lên, không ngờ lại đối mặt với một cái miệng rộng ngoác.

Lời tác giả: Pr truyện mới. Mình mới đăng truyện mới hôm nay.

Tên truyện: Sư Tôn Đừng Tới Đây.

Thể loại: Đam mỹ, nguỵ xuyên thư, sư đồ luyến, tu tiên, hơi ngược, ngọt, có H, He.

Ôn nhu quỷ súc thâm tình công x Dương quang thụ.

Truyện này mình đã gõ từ trước, giờ chỉ đăng lên thôi nên tốc độ ra chương sẽ rất nhanh. Ngày 1 chương. Mọi người ai có hứng thú thì sang ủng hộ mình nhé.

Mình vẫn đăng truyện này thời gian ra chương như cũ.

Yêu mọi người nhìu nhìu 🥰🥰🥰🥰

P/s: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ bên người thân thuộc. 🥰🥰🥰

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play